Ác Linh Quốc Gia

Chương 401: Chương 401: Mất tích




Dịch: Hàn Phong Vũ

Cô bé đứng trên cầu thang có vẻ do dự, vì cô giáo không cho cả hai rời khỏi khu vực lầu ba của vườn trẻ, mà trong lúc cô bé còn lưỡng lự, muốn phải quay lại đi tìm cô giáo, lại nghe giọng của Điềm Điềm vọng lên từ dưới lầu:

“Cậu xuống đây tìm tớ, một hồi nữa tớ về cùng cậu.”

“Được rồi.”

Cô bé suy nghĩ một chút, rồi cũng vịn lấy lan can bằng gỗ đi xuống dưới lầu.

Bên trong nhà ăn của vườn trẻ, cô giáo mầm non trẻ tuổi đang đưa mắt quan sát bọn trẻ đang nô đùa ầm ĩ thì phát hiện Hoàng Tư Điềm và Vương Mỹ Đồng biến mất.

“Các con im lặng một chút, cô giáo muốn hỏi các con, có ai nhìn thấy bạn Hoàng Tư Điềm và bạn Vương Mỹ Đồng đi đâu không?”

Bọn trẻ nhìn nhau, sau đó cũng lắc lắc đầu có vẻ không rõ ràng.

“Không ai thấy hai bạn ấy đi đâu sao?”

Cô giáo viên mầm non trẻ tuổi chưa từ bỏ ý định mà hỏi lại một lần nữa.

“Hình như các bạn ấy ra ngoài bằng cửa sau.”

Lúc này một đứa bé trai dáng dấp bụ bẫm chỉ vào cánh cửa sau đang mở rộng nói.

Cô giáo viên mầm non trẻ tuổi nghe xong, lại nhìn thoáng qua cánh cửa sau theo bản năng, sau đó quay lại nhìn đứa trẻ khá lớn trong số đó nói:

“Trương Tiểu Tuyền, con là lớp trưởng, cô giáo sẽ đi ra ngoài kia một chút, con đừng để cho các bạn học sinh rời khỏi đây, đã nghe rõ chưa?”

“Dạ rõ.” Đứa bé trai tên Trương Tiểu Tuyền kia dài giọng đáp lại, cô giáo mầm non trẻ tuổi xoa xoa lên đầu cậu bé, rồi lập tức bước nhanh ra ngoài từ cửa sau.

Bên này cô chì vừa mới ra ngoài, lại trùng hợp gặp vườn trưởng mới đi ra khòi văn phòng, thấy cô hơi có chút hoang mang, không khỏi hỏi:

“Tiểu Lý, xảy ra chuyện gì vậy, nhìn con hoang mang quá.”

“Con vừa mới đi rửa hộp cơm, kết quả quay về thì thấy thiếu hai đứa trẻ, giờ con phải đi tìm.”

“Không thấy hai đứa trẻ đâu nữa?” Vườn trưởng nghe xong mặt cũng biến sắc.

“Có thể đã chạy ra ngoài chơi rồi, giờ con phải đi tìm chúng.” Trong lòng cô giáo viên mầm non trẻ tuổi rất lo lắng, dù sao đi nữa thì nếu hai đứa trẻ chạy ra ngoài kia xảy ra chút chuyện không may thôi, vậy thì trách nhiệm của cô có thể sẽ rất lớn.

“Con cứ đi trước tìm xem thử đi, bác sẽ liên lạc với bọn người Vương Thành cùng đi tìm.”

Cô giáo mầm non trẻ tuổi bắt đầu đi dọc theo lầu ba tìm kiếm, có điều dù đã dừng lại tìm kiếm khắp tất cả phòng giáo viên và phía sau nhà vệ sinh nhưng vẫn không thấy, cô lại xuống lầu tìm.

Trên thực tế nếu như hai đứa trẻ kia chỉ chạy tới chạy lui trên lầu thì thì cô không cần lo lắng nhiều, vì mấy tầng trên đều là khu đào tạo của nhà trường, sẽ không xảy ra chuyện gì, sợ là sợ các cô bé ấy chạy thẳng ra ngoài.

Cô giáo viên mầm non kia dừng ở lầu hai tìm một lần, nhưng vẫn không tìm thấy các cô bé kia, trong lòng cô càng lúc càng sốt ruột, đám người vườn trưởng cũng bám gót theo sau, bắt đầu cùng cô chia ra thành mấy đường khác nhau để tìm kiếm.

Các vùng lân cận đều là khu vực buôn bán, lượng người qua lại rất lớn, hai đứa trẻ này rất bị lạc.

Vài người đi vòng quanh khu vực buôn bán ở vùng lân cận, ước chừng đã đi tìm hơn nửa tiếng đồng hồ cũng không có tìm ra được, vườn trưởng thậm chí cũng đã dự định sẽ làm tốt công tác báo nguy.

Cô giáo mầm non trẻ tuổi gấp bách đến mức bật khóc, cô chỉ vừa mới tìm được một chỗ công tác này thôi, hơn nữa bản thân cũng rất yêu thích nó, nếu như hai đứa trẻ kia xảy ra chuyện gì, vậy thì cô không đảm bảo vị trí công tác này không nói, càng không có cách nào thông báo lại cho cha mẹ của đứa trẻ.

Vừa đi dọc theo phố đi bộ để quay về vừa cẩn thận tìm lại một lần, nhưng khi cô vừa đi qua một dãy phòng vệ sinh công cộng, thì lại nhìn thấy cô bé nhỏ tên Điềm Điềm đi ra ngoài với vẻ mặt ung dung.

Nhìn thấy Điềm Điềm, cô giáo viên mầm non trẻ tuổi nhất thời vô cùng kinh ngạc vui mừng, vội vàng chạy tới ôm cổ cô bé:

“Sao con lại chạy ra đến tận nơi này, con thật sự đã dọa chết cô giáo rồi, Vương Mỹ Đồng và con đi cùng nhau hay sao?”

“Không có, con chưa từng gặp bạn ấy.”

Điềm Điềm lắc lắc đầu, bên mép môi có dính vài vệt chất lỏng màu đỏ.

“Sao miệng con lại bị chảy máu?”

“Không có.” Điềm Điềm đưa đầu lưỡi ra liếm sạch chất lỏng màu đỏ dính bên mép môi, sau đó đi thẳng về văn phòng chỗ vườn trẻ.

“Con đợi cô giáo một chút, con thật sự không thấy Vương Mỹ Đồng sao?”

Cô giáo mầm non trẻ tuổi bước nhanh đuổi theo Điềm Điềm, nghi ngờ nói:

“Nhưng các bạn học khác đều nhìn thấy hai con cùng nhau chạy ra ngoài.”

“Con nói: Con chưa từng nhìn thấy bạn ấy!”

Vẻ mặt của Điềm Điềm trở nên u ám hơn, đôi mắt độc ác không hợp tuổi lạnh lùng nhìn cô giáo mầm non trẻ tuổi kia như đang nhìn một người chết.

Cô giáo viên mầm non bị Điềm Điềm nhìn đến mức sợ run cả người. Cánh tay chụp vào trên bả vai cô bé cũng không chịu khống chế nữa mà buông lỏng ra, vẻ mặt có chút sợ hãi nhìn Điềm Điềm đi vào văn phòng.

Ngay khi cô giáo mầm non trẻ tuổi phản ứng trở lại được, muốn tiếp tục đuổi theo, điện thoại di động của cô đột nhiên run lên, cô quan sát tên người gọi, là vườn trưởng.

“Thế nào rồi tiểu Lý, đã tìm được hai đứa trẻ ấy chưa?”

“Chỉ tìm được một đứa, còn một đứa nữa vẫn chưa tìm được.”

Tìm kiếm bên ngoài khoảng hơn hai giờ, cô giáo viên mầm non trẻ tuổi và đoàn người của vườn trưởng không thể nào tìm được đứa trẻ tên Vương Mỹ Đồng kia.

Sắc mặt của vườn trưởng trở nên rất khó coi, vì cả vườn trẻ sợ nhất là đứa trẻ xảy ra chuyện gì đó bất trắc, nhưng trước mắt đã không thể tránh né rồi.

Bị lạc mất một đứa bé, không cần biết những thầy cô giáo trông nom những đứa trẻ, hay với cả vườn trẻ mà nói thì đều cực kỳ bất lợi.

Đứa trẻ chỉ mới vừa bị lạc mất, nhưng mà sau đó lại tìm được, như vậy thì nhiều nhất chỉ bị cha mẹ đứa trẻ làm ồn ào lên mà thôi, trái lại cũng không có bao nhiêu việc lớn xảy ra.

Sợ là sợ không thể tìm thấy đứa trẻ bị lạc kia, vậy thì danh tiếng của vườn trẻ cũng sụp đổ hoàn toàn, chỉ nghĩ thôi cũng đã không muốn nghĩ đến, cứ thẳng thừng đóng cửa đi là được.

Cô giáo viên mầm non trẻ tuổi đứng trước bàn làm việc của vườn trưởng rất hối hận, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại khó nhịn mà khóc tự trách:

“Thật xin lỗi vườn trưởng, con biết rõ bây giờ con nói những lời này đều trễ mất rồi, nhưng là sai lầm của còn, tất cả sẽ do một mình con gánh vác…”

“Bây giờ không phải thời điểm bàn bạc ai đúng ai sai, mà quan trọng là phải tìm cho được đứa bé đi lạc kia. Bác đã ủy thác cho bạn bè ở đồn cảnh sát hỗ trợ tìm kiếm, có lẽ bọn họ điều động theo dõi ở những khu vực lân cận là có thể xác định được đứa bé kia bị lạc ở đâu.

Bây giờ chúng ta không thể làm gì, chỉ có thể chờ tin tức thôi. À đúng rồi, trước mắt không cần thông báo cho cha mẹ của đứa bé kia, cứ chờ tin tức bên này của mình rồi sẽ nói sau.”

Vườn trưởng phất tay, ý bảo cô giáo viên mầm non cứ ra ngoài trước, bà muốn ở một mình.

Cô giáo viên mầm non lau nước mắt rồi rời khỏi văn phòng của vườn trưởng, sau đó cô lại giật mình dường như đã nghĩ ra được gì đó, bước nhanh vào trong phòng cảnh vệ của vườn trẻ, nơi bảo an của phòng cảnh vụ đang trích camera giám sát thời điểm hai đứa bé kia mất tích.

Chỉ có điều camera an ninh chỉ có trên lầu ba này, còn như dưới lầu, hoặc là camera bên ngoài đều không có.

“Anh Vương, có thấy hai đứa bé kia vì sao lại đi xuống dưới hay không?”

Bảo an của phòng cảnh vệ tên Vương Thành, là một người thanh niên, thấy ánh mắt cô giáo viên mầm non trẻ tuổi đỏ lên đi vào, lập tức an ủi nói:

“Có lẽ như thế này đối với em sẽ nghĩ là không xong, lúc này anh vừa mới trích đoạn ra còn chưa thấy gì, vừa lúc em đến đây, chúng ta cùng nhau xem xét một lần.”

Cô giáo viên mầm non trẻ tuổi gật đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Vương Thành, Vương Thành bắt đầu kiểm soát camera an ninh lui về phía sau, rất nhanh, trên màn hình xuất hiện bóng dáng của Hoàng Tư Điềm.

“Đúng thật là đi ra ngoài từ cửa sau nhà ăn.”

Vương Thành cắt hình ảnh, rất nhanh Vương Mỹ Đồng đi theo sau Hoàng Tư Điềm chạy ra ngoài, từ tần số quan sát của cả hai người không khó để nhìn ra được, Vương Mỹ Đồng đang không ngừng kêu Hoàng Tư Điềm đang chạy phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.