Dịch: Hàn Phong Vũ | Anh Túc team
“Muốn chết!”
Thấy Lãnh Nguyệt và Mộc Tử Hy vậy mà vọt thẳng tới, Giang Chấn cười lạnh một tiếng, trực tiếp bước ra từng bước về phía trước.
Lãnh Nguyệt từ xa tung ra một đường kiếm quang, còn Mộc Tử Hi thì vung bút lông lên hai mũi tên sắc bén đồng thời lao đi.
“Nuốt!”
Giang Chấn lần nữa quát to một tiếng, lại thấy chú thuật của Lãnh Nguyệt và Mộc Tử Hi tung ra trước đó cuối cùng bị sông máu của Giang Chấn hoàn toàn nuốt hết.
Không những như vậy, sông máu tăng tốc độ chảy, cuối cùng lần nữa hóa thành một tấm lưới lớn che khuất cả bầu trời, trùm thẳng xuống Lãnh Nguyệt và Mộc Tử Hi.
“Không xong!”
Mộc Tử Hi và Lãnh Nguyệt mặc dù đoán được mức độ đáng sợ của Giang Chấn, nhưng không cách nào lướng trước, Giang Chấn lại có thể đáng sợ đến mức này. Bọn Họ vốn không có ý lấy cứng chọi cứng với Giang Chấn, chỉ là muốn dùng chú pháp vây khốn Giang Chấn trong chốc lát, để Hạ Thiên Kỳ đi đối phó Lữ Nhữ Nham, nhưng trước mắt lúc này xem ra kế hoạch tác chiến của bọn họ hoàn toàn thất bại.
Vì bọn họ dùng hết toàn lực thi triển chú thuật, thậm chí còn chưa kịp đến gần thân của Giang Chấn, lập tức bị Giang Chấn tùy tiện hóa giải.
Nhìn sông máu lành lạnh đáng sợ, hóa thành một cái miệng máu nuốt thẳng đến, Mộc Tử Hi mặt lộ vẻ kinh hãi, muốn né tránh đã không còn kịp nữa.
May mà có Lãnh Nguyệt ở bên, anh ta không sợ sông máu chiếm đoạt, dưới chân đạp một cái đột nhiên nhảy lên, một kiếm chém thẳng xuống, mang theo hết thảy kiếm quang có thể phá hủy tất cả, trực tiếp chiếm cái miệng máu nuốt tới thành hai đoạn.
Miệng máu đứt ra thành hai nữa, sau đó để lại trên mặt đất hai vết ăn mòn rất sâu.
Lãnh Nguyệt phất tay lau mồ hôi lạnh trên trán, Mộc Tử Hi thì lòng vẫn còn sợ hãi nhìn thoáng qua Lãnh Nguyệt, nói tiếng cám ơn Lãnh Nguyệt.
Khí thuật sư ngoại trừ cái ưu thế có thể nắm giữ các phương diện thuật pháp này ra, kỳ thực ưu thế lớn nhất của loại nghề nghiệp này là ở tốc độ thi pháp.
Bất kể là Chú thuật sư, hay Phụ ma sư, hoặc là Trận pháp sư gì gì đó, lúc bọn họ thi pháp đều cần thời gian nhất định để phóng ra, thế nhưng Khí thuật sư thì không cần, bởi vì anh ta có thể sử dụng pháp khí trong tay trực tiếp đi tấn công quỷ vật.
Điểm này là chỗ khác với những chức nghiệp khác không cách nào so sánh, dù sao nếu không có thời gian để thi pháp, như vậy coi như bản thân có thể thi triển chú thuật mạnh hơn đi chăng nữa thì cũng không dùng được.
Một đòn hóa giải sông máu của Giang Chấn, Lãnh Nguyệt đã đến cực hạn, dù sao phần lớn pháp lực của anh ta đều dùng trên cái lồng giam chú thuật vừa mới thi triển kia.
Tình hình của Mộc Tử Hi so với Lãnh Nguyệt không khá hơn bao nhiêu, không hề nghi ngờ, hắn cũng đã không còn chút pháp lực nào để tiếp tục thi triển chú thuật uy lực cực lớn.
Dĩ nhiên, trên người hắn có nước thuốc thuật pháp, muốn phục hồi cũng không phải vấn đề gì, thế nhưng đối mặt với một kẻ địch không cách nào ngăn cản, chính là có uống nhiều nước thuốc thuật pháp phục hồi hơn nữa cũng không dùng được.
Vì cái này ngoài để cho anh trở nên tuyệt vọng hơn, càng thêm giãy giụa phí công ra, hoàn toàn không đổi được bất kỳ kết quả gì.
Hạ Thiên Kỳ vốn vừa muốn nhân cơ hội tấn công Lữ Nhữ Nham trốn sau lưng Giang Chấn, nhưng lại không nghĩ chú thuật của Lãnh Nguyệt và Mộc Tử Hi hoàn toàn không đưa đến tác dụng gì, điều này cũng khiến hắn tạm thời bỏ qua cái ý nghĩ này, do dự có nên gia nhập đối đầu với Giang Chấn, giao lại chuyện đánh úp Lữ Nhữ Nham cho Sở Mộng Kỳ làm hay không.
“Phụ ma sư thật đúng là rất đáng sợ, có thể chặt đứt sông máu của tôi. Thế nhưng, các người chỉ có thể làm được những thứ này, vẫn còn thiếu rất nhiều.”
Giang Chấn cuồng ngạo nói xong, lại thấy hai mắt của hắn dần tràn ngập ra từng vệt màu máu, tiếp theo, giữa những vết màu máu này bắt đầu xuất hiện màu tím, cuối cùng hai mắt hắn hoàn toàn biến thành màu đỏ tím.
“Cấp ác quỷ!”
Chứng kiến đôi mắt màu đỏ tím của Giang Chấn, một tia may mắn cuối cùng kia trong lòng mọi người hoàn toàn tan biến, trách không được Giang Chấn không để ý đến bọn họ, vì hắn vốn không hề thuộc về cùng một cấp bậc như mấy người bọn họ.
Dù sao mấy chục con lệ quỷ đều không phải đối thủ của một con ác quỷ, mức độ chênh lệch của hai cấp bậc này là tuyệt đối không cách nào vượt qua.
Đang lúc bọn họ rơi vào kinh hãi tuyệt vọng, toàn thân Giang Chấn đang phát sinh biến hóa lớn, vóc người hắn vốn không tính là cao đột nhiên tăng vọt lên độ cao gần hai thước, cả khuôn mặt cũng bị kéo dài ra, hốc mắt lún vào thật sâu, nhìn qua giống như một bộ xương khô kéo dài.
Hạ Thiên Kỳ vẫn cho Giang Chấn là người có thuật pháp, dù sao cây dù màu đỏ kia rất lợi hại, thế nhưng sau khi nhìn thấy Giang Chấn ác quỷ hóa, hắn lại khẳng định Giang Chấn là người có quỷ vật thể chất.
Nhưng khiến hắn không hiểu chính là, Giang Chấn là người có quỷ vật thể chất, làm sao có thể thi triển ra đòn tấn công của thuật pháp.
Trừ phi Giang Chấn cũng là oan hồn thể chất.
Hạ Thiên Kỳ không biết Giang Chấn rốt cuộc làm sao làm được, thế nhưng tình thế lúc này hiển nhiên không cho phép hắn suy nghĩ tiếp nữa, Lãnh Nguyệt và Mộc Tử Hi lần lượt thối lui mấy bước, trên mặt ít nhiều gì có chứa chút tuyệt vọng.
“Tôi phụ trách dẫn rút hắn, các cậu hết sức đi đối phó Lữ Nhữ Nham!”
Mộc Tử Hi lấy ra một chai nước thuốc phục hồi thể lực rót vào miệng mình, sau đó hắn lại móc ra một chai, trực tiếp đưa cho Lãnh Nguyệt:
“Đây là chai nước thuốc phục hồi thể lực cuối cùng của tôi, có thể nói, chúng ta đã hoàn toàn không có đường lui.”
Mộc Tử Hi vẻ mặt trắng bệch cười một tiếng, Lãnh Nguyệt cũng không nói gì, cũng mở chai thuốc ra uống hết.
Hai người lần nữa phục hồi thể lực, Lãnh Nguyệt nhãy lên thật cao, dốc toàn lực chém ra một kiếm về phía Giang Chấn trong trạng thái ác quỷ hóa.
Kiếm quang như ánh sáng rực rỡ chiếu rọi, trong đó trộn lẫn trận trận tiếng vang kinh hoàng, như như sấm sét đột ngột vang lên giữa trời quang, tựa như muốn xắt đám người Giang Chấn thành mảnh vụn.
“Ha ha!”
Đối mặt kiếm quang Lãnh Nguyệt chém ra, Giang Chấn bộc phát ra một chuỗi tiếng cười điên cuồng, cuối cùng thấy hắn làm như đang tản bộ trong sân vắng, chậm rãi đi về phía trong kiếm quang kia, nhưng kỳ quái là kiếm quang không hề nổ lên, mà như bị dừng lại, trong nháy mắt bất động trong không trung.
Giang Chấn vươn một cánh tay ra, không, nói chính xác là một móng tay to lớn chừng ba bốn mươi cm, phía trên hiện đầy từng mạch máu dữ tợn, nhìn từ đằng xa như một con sâu nằm úp sấp phía trên ngọ nguậy.
Móng tay to lớn vung xuống, kiếm quang của Lãnh Nguyệt trong nháy mắt bị đóng băng, sau đó phát ra một tiếng như băng vỡ, hóa thành một điểm ánh sáng trắng hoàn toàn tiêu tán.
Nói không khoa trương chút nào, hành động vừa rồi của Giang Chấn chỉ là một cái nhấc tay, chỉ đơn giản giơ tay lên một lại, lập tức hóa giải một kích mạnh nhất của Lãnh Nguyệt.
“Đó là quỷ vực!”
Lãnh Nguyệt nhìn thấu vừa rồi vì sao Giang Chấn có thể làm cho kiếm quang của anh ta bất động trên không trung, là vì Giang Chấn phóng ra quỷ vực của hắn.
Quỷ vực là một loại năng lực có được sau khi đến cấp ác quỷ, trong phạm vi nhất định hoàn toàn do bản thân định đoạt, thậm chí là có thể nhanh hơn, hoặc là làm chậm tốc độ chảy của thời gian.
Hạ Thiên Kỳ cũng không xa lạ gì với cách kiến giải về loại quỷ vực này, ý tứ của quỷ vực thật ra có hai loại, một lại là chỉ không gian độc lập, như lúc Minh Phủ tổ chức cuộc họp hằng năm. Một loại khác, là chỉ thao túng khu vực.
Có thể nói, trong khu vực nhất định, ác quỷ có thể như chúa tể nắm giữ, tùy ý táy máy tay chân với tất cả sự vật trong khu vực này. Ví dụ đơn giản nhất, chính là khi hắn và Sở Mộng Kỳ ở Khu không người, con quỷ vật gần đến cấp ác quỷ kia lập tức có thể cố định bọn họ trong thời gian ngắn ngủi.
Nhưng Giang Chấn bọn họ đối mặt hiện tại, thì hiển nhiên là một người cấp ác quỷ thật sự.