Dịch: Hàn Phong Vũ | Anh Túc team
Làm sao có thể dẫn rút Giang Chấn rời đi?
Mộc Tử Hi hoàn toàn nghĩ không ra biện pháp nào, đương nhiên hắn có thể phóng xuất ra một chú thuật có uy lực đáng sợ hơn so với một đòn vừa rồi kia của Lãnh Nguyệt, thế nhưng có tác dụng gì không?
Hoặc là nói, sẽ đưa tới được chút tác dụng gì sao?
Trong lòng Mộc Tử Hi hoàn toàn không có cơ sở, vì độ chênh lệch trên thực lực thật sự quá lớn, bọn họ dùng hết toàn lực tấn công, nhưng trái lại Giang Chấn thì hoàn toàn không hề tung ra bao nhiêu hơi sức.
Nói một nghìn nói một vạn, Giang Chấn chỉ đang chơi đùa giết thời gian với bọn họ, đang hưởng thụ bọn họ sợ hãi đấu tranh giãy chết, một khi Giang Chấn cảm thấy quá vô vị, hắn sẽ giết chết bọn họ rất dễ dàng.
“Chúng ta ngoại trừ liều mạng đánh một trận, không còn cách nào khác.”
Mộc Tử Hi nhìn Giang Chấn đang bước từng bước một về phía bọn họ, có chút tuyệt vọng nói.
Sở Mộng Kỳ thì đứng sau lưng Hạ Thiên Kỳ, tình thế lúc này cô thấy rất rõ ràng, lần này bọn họ thật sự xong rồi.
Nhưng cô không hề hối hận khi đối đầu với đám người Hầu Tử, vì cô chính là người như vậy, thà bị chết đứng chứ không bao giờ cúi đầu mà sống.
Nên cô không có gì phải sợ, nhưng cô tràn đầy áy náy với sư huynh của cô, với cái tên một thân vô lại khốn nạn kia. Vì nếu như không phải là vì cô, có thể bọn họ sẽ không gặp phải nguy hiểm lớn như vậy.
Thân thể Sở Mộng Kỳ hơi run rẩy cúi đầu, không bao lâu, lại thấy cô cắn chặt răng quay về Giang Chấn đang đến gần bọn họ hô lên:
“Nếu tôi chấp nhận điều kiện trước đó của anh... Anh có thể thả những người khác rời đi không?!”
“Sở Mộng Kỳ! Cô đang nói bậy cái gì vậy?!”
Nghe Sở Mộng Kỳ vậy mà thỏa hiệp với Giang Chấn, Hạ Thiên Kỳ theo bản năng nhìn cô gầm thét một câu.
Sở Mộng Kỳ đỏ mắt không để ý Hạ Thiên Kỳ, trái lại Giang Chấn nghe xong dừng bước lại, phá lên cười ha ha như điên.
“Sở Mộng Kỳ còn có lúc ngây thơ thế này sao? Tôi làm sao có thể sẽ bỏ qua cho những người khác, dĩ nhiên, bỏ qua cho cô thì tôi có thể cân nhắc.”
“Thả bọn họ đi, tôi thì tùy anh xử lý.” Sở Mộng Kỳ không khỏi bật khóc, hiển nhiên trong nội tâm cô đang trải qua giày vò vô cùng tàn khốc.
“Xéo qua một bên!”
Lãnh Nguyệt trước giờ chưa từng mắng chửi người khác vậy mà lại văng tục với Sở Mộng Kỳ, lần này rốt cuộc khiến mọi người kinh ngạc, có thể thấy được phẫn nộ của anh ta đã tới cực hạn.
Anh ta đưa một tay kéo Sở Mộng Kỳ đẩy ra sau lưng mình, sau đó mũi kiếm nhắm ngay Giang Chấn, từng chữ nặng nề thoát ra:
“Ở đây còn có tôi, không tới phiên cô làm gì cho chúng tôi, cô nên biết, tôi là sư huynh của cô!”
“Sư huynh...”
Sở Mộng Kỳ đã có chút khóc không thành tiếng, chỉ gật đầu một cái tràn đầy nước mắt.
“Được rồi, bây giờ không phải lúc làm nhi nữ tình trường, nếu chúng ta đã là châu chấu bị trói trên cùng một sợi thừng, vậy thì không cần biết cơ hội mong manh đến mức nào, chúng ta cũng phải hợp lại liều mạng với tên khốn kia xem!”
Lúc này ý chí chiến đấu của Mộc Tử Hi quay trở lại, trên thực tế Hạ Thiên Kỳ đã sớm nghĩ sẽ đụng mặt với ác quỷ, vì như những gì Mộc Tử Hi đã nói, bọn họ ngoài dùng toàn lực ta cũng không còn cách nào khác.
“Chúng ta lên!”
Theo một tiếng hét lớn của Hạ Thiên Kỳ, cả bốn người thi triển sở trường, bộc phát ra khí thế kinh người lao thẳng tới Giang Chấn.
Giang Chấn trái lại bị cổ khí thế chưa từng có này của mọi người kinh động, có điều hắn hòa hoãn lại rất nhanh, trên mặt lần nữa lộ ra nụ cười khinh thường.
“Rất nhanh các người sẽ biết, con kiến chính là con kiến.”
Giang Chấn giễu cợt nói xong, lại thấy hắn sải bước đến phía trước một bước, một bước này nhìn như tầm thường, thật ra giống như thuấn di vậy, một cái chớp mắt tiếp theo lập tức xuất hiện trước người Mộc Tử Hi.
Mà vào giờ phút này, thi pháp của Mộc Tử Hi vừa mới hoàn thành một nữa, mắt thấy Giang Chấn đã hạ xuống, đôi đồng tử của hắn co rút, buộc lòng phải chịu phản ứng cắn trả mà cưỡng chế thi triển ra.
“Duyên thiêu vạn lý!”
Mộc Tử Hi giương bút lông trong tay lên, lại thất một đoàn ngọn lủa hừng hực trong nháy mắt thoát ra từ hư không, sau đó đánh thẳng tới Giang Chấn.
Giang Chấn không có chút hành động nào, chẳng qua chỉ nâng một cái móng tay lên, một móng nhẹ nhàng vẽ ra, lại thấy đám lửa đánh tới này trong nháy mắt bị dập tắt.
Lại một móng đánh ra, Mộc Tử Hi vừa định muốn ránh né, lại cảm giác thân thể đột nhiên cứng đờ, cuối cùng hoàn toàn không nhúc nhích được, kết quả vừa vặn bị móng lớn của Giang Chấn đập lên, máu tươi văng khắp nơi, kêu thảm một tiếng té bay ra ngoài.
“Mộc Tử Hi!”
Thấy Mộc Tử Hi bị thương nặng bay ra, đầu Hạ Thiên Kỳ nóng lên lập tức muốn tấn công Giang Chấn từ phía sau, thế nhưng Giang Chấn lại hoàn toàn không hề đế ý tới hắn, xoay người lại một tay chụp về phía Lãnh Nguyệt đang vung kiếm lao về phía hắn.
“Cút!”
Há miệng quay về phía Lãnh Nguyệt gầm lên một tiếng, sóng âm cuồn cuộn trực tiếp phá vỡ màng nhĩ Lãnh Nguyệt, sau đó, lại thấy móng lớn của Giang Chấn đột nhiên khép mở, cây dù màu đỏ trước đó đột nhiên hiển hóa ra, phần mũi bén nhọn trực tiếp đâm thủng bụng của Lãnh Nguyệt.
“Sư Huynh!”
“Lãnh Nguyệt!”
Thấy lãnh Nguyệt bị thương nặng, Sở Mộng Kỳ như phát điên mà thả chú pháp về phía Giang Chấn, nhưng cô là oan hồn thể chất, thi triển thuật pháp đều là chút thuật pháp căn bản, nên rơi xuống trên người Giang Chấn không khác gì gãi ngứa, vốn không phá nổi sức phòng ngự cấp ác quỷ của hắn.
Trái lại Hạ Thiên Kỳ sử dụng quỷ khí hóa thành một thanh lưỡi hái tử thần, một đao chém vào trên cổ của Giang Chấn, thế nhưng Giang Chấn ngoại trừ đau nhức kêu một tiếng ra, một chút cũng không chịu bất cứ thương thế nào.
“Con mẹ nó, mày thật biết đánh lén!”
Bị Hạ Thiên Kỳ âm thầm đánh lén, điều này cũng khiến cho Giang Chấn giận không kìm được, trực tiếp tung một cước đá Hạ Thiên Kỳ bay ra xa.
Bốn người trong khoảnh khắc bị Giang Chấn giải quyết từng người một, chỉ còn lại có Sở Mộng Kỳ vẫn đang liều mạng lấy trứng chọi đá, cuối cùng bị Giang Chấn một tay nắm chặt trên cổ, trực tiếp nhấc lên giữa không trung.
“Cặn bã đáng chết, súc sinh...”
Sở Mộng Kỳ liều mạng đấm đá, điều này cũng khiến cho Giang Chấn cảm thấy có chút khó chịu, lại thấy hắn nắm cổ Sở Mộng Kỳ, hung hăng đánh thẳng xuống mặt đất.
“Ầm!”
Sở Mộng Kỳ trực tiếp bị ném hôn mê bất tỉnh, xương cốt toàn thân không biết đã vỡ nát bao nhiêu khúc, nếu không phải bản thân là quỷ vật thể chất, sợ là một lần va chạm kia cô đã chết.
“Ai, thật là yếu.”
Giang Chấn vừa định bắt Sở Mộng Kỳ lại, sau đó ném cho Hầu Tử và Lữ Nhữ Nham đang ở một bên hưng phấn xem náo nhiệt, lại đột nhiên cảm thấy cổ tay đau xót, tiếp theo, hắn lại phát hiện khó có thể tin, một cái tay của hắn lại bị người chém đứt.
Giang Chấn vô ý thức nhìn qua một bên, lại thấy Lãnh Nguyệt đang lảo đảo đứng lên che vết thương trên bụng, lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn:
“Chỉ cần tôi còn sống, không người nào có thể tổn thương cô ta!”
“Ha ha, tốt, thật sự rất tốt!”
Giang Chấn có chút điên cuồng cười to mấy tiếng, lại thấy màu đỏ tím trong mắt hắn sáng rực lên, nhìn Lãnh Nguyệt nói vô cùng hung ác:
“Kế tiếp tôi sẽ cho cậu hiểu rõ, cái gì gọi là sống không bằng chết!”
Ngay khi Lãnh Nguyệt đang chật vật chống lại Giang Chấn, Hạ Thiên Kỳ cũng thất điên bát đảo* bò dậy trên mặt đất, nhưng mà hắn vừa mới khôi phục ý thức, lại nghe Triệu Tỉnh Thù bên kia đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm.
*Thất điên bát đảo: cuống quýt và lộn xộn đến cực độ vì hoảng hốt
“A!”
Hạ Thiên Kỳ theo bản năng nhìn lại, lại thấy Hầu Tử đã chạy đến phía Triệu Tĩnh Thù bên kia không biết từ lúc nào, Lưu Ngôn Mẫn vừa mới khôi phục, lần nữa vết thương chồng chất, mà Triệu Tĩnh Thù thì bị Hầu Tử hung hăng một cước đá bay ra ngoài, sống chết không biết.
“Tĩnh Thù!!!”
Hạ Thiên Kỳ nổi giận gầm lên một tiếng, tiếp theo lại thấy hắn tốc độ cực nhanh xông về phía Hầu Tử đang cười gằn, Hầu Tử vốn tưởng rằng mấy người Hạ Thiên Kỳ đều đã bị giải quyết hết rồi, kết quả vừa mới quay đầu lại nhìn thấy cái miệng lớn mở ra, Hầu Tử vô ý thức lui về phía sau tránh đi, nhưng lại bị Hạ Thiên Kỳ một tay túm trở lại.
“Thứ rác rưởi như mày, tao phải một miếng! Một miếng! Một miếng ăn hết!”
“Không! Giang Chấn... Cứu...”
Không đợi Hầu Tử hét xong tiếng kêu cứu, Hạ Thiên Kỳ đã cắn một cái rớt đầu hắn.