Ác Linh Quốc Gia

Chương 161: Chương 161




Chương 16:

Bởi vì đã muộn, vậy nên mọi người cũng không trở về, dứt khoát qua đêm tại nhà của Liễu Chí Thành.

Tuy nhiên, vừa mới trải qua một hồi đối phó với quỷ vật, và số điểm vinh dự thu hoạch được, vậy nên ai cũng mất ngủ, người thì ngồi trên salon chơi điện thoại, người lại ngồi trên ghế ngẩn người.

Nhưng chỉ có một ít người mới thực sự chìm sâu trong thế giới riêng của mình, vậy nên bầu không khí nặng nề này cũng không tiếp tục quá lâu, Lưu Ngôn Mẫn là người đầu tiên không chịu nổi nữa, cố ý tìm một chủ đề nói chuyện với mấy người kia:

Đột nhiên tôi nghĩ đến một việc, nếu Liễu Chí Thành có nuôi dưỡng người chết, vậy thì làm sao ông ta lại leo lên được vị trí quản lý của công ty để đưa ra thị trường? Hay nói cách khác, thân phận quả lý công ty trên thành phố, củng chỉ là để che dấu thân phận nuôi dưỡng xác chết của ông ta?

Có thể xem như thế này, nếu thật như vậy thì vì sao ông ta sớm không tay, muộn không ra tay, đuổi những đồng nghiệp của ông ta cơ chứ?

Hẳn là trùng hợp thôi, có lẽ hắn đã sớm lên kế hoạch như vậy.

Nam Cung Vân suy nghĩ một lúc, rồi đáp.

Hoặc là vốn dĩ người kia không phải là Liễu Chí Thành, bởi vì ông ta cũng chưa đưa ra được giấy tờ để chứng minh thân phân của mình.

Hạ Thiên Kỳ lắc đầu, không đồng ý với ý kiến của Nam Cung Vân.

Thế nhưng ông ta có nói cho chúng ta biết số điện thoại của mấy người đồng nghiệp kia, điều này không có gì sai.

Nếu như hắn ta có thể giả mạo Liễu Chí Thành thì có được những số điện thoại này cũng không có gì khó.

Anh nói hắn ta là giải mạo? Vậy thì Liễu Chí Thành thật sự đang ở đâu?

Chỉ sợ đã bị Quỷ Thực Thi ăn rồi. Hạ Thiên Kỳ không biết chuyện này có gì khó đoán, nhìn những xúc tu trên người Quỷ Thực Thi treo không dưới 30 cái đầu người.

Đại đa số người nuôi dưỡng xác chết không bị phát hiện là do chế tạo được những mặt nạ da người cho bản thân ngụy trang.

Hiển nhiên là Lãnh Nguyệt đồng ý với quan điểm của Hạ Thiên Kỳ, cảm thấy Liễu Chí Thành thật sự đã bị giết.

Nghe Lãnh Nguyệt nói vậy, Nam Cung Vân cũng hiểu được vấn đề, thỏa hiệp nói:

Được rồi, vậy chúng ta hẹn ba người kia, sáng mai có cần gặp lại không?

Nhiệm vụ cũng giải quyết xong rồi, còn gặp họ làm gì. Nước bọt cũng không đủ để lãng phí nữa.

Lúc này Lưu Ngôn Mẫn đứng dậy khỏi ghế, bước đến bên cạnh Nam Cung Vân:

Chẳng lẽ cô muốn điều tra người nuôi dưỡng người chết kia?

Cố gắng điều tra một chút, rốt cục hắn ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, ai biết hắn có thể xuất hiện lần nữa để trả thù hay không.

Nam Cung Vân đưa ra đề nghị điều tra người nuôi dưỡng xác chết kia, có được sự đồng tình của Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt. Bởi vì giống như Nam Cung Vân vừa nói vậy, nhóm người nuôi dưỡng xác chết đều rất xảo trá, nham hiểm, bọn hắn tiêu diệt Quỷ Thực Thi bọn họ vất vả nuôi dưỡng, hẳn sớm muộn gì người đó cũng quay lại trả thù bọn hắn thôi.

Suốt cả một buổi tối, ngoại trừ Lãnh Nguyệt và Lưu Ngôn Mẫn ở bên ngoài, thì những người khác đều không chợp mắt.

Vào rạng sáng ngày hôm sau, vì tối qua đã hẹn gặp ba người kia vào sáng nay, vậy nên bọn hắn nhanh chóng đi đến nhà Liễu Chí Thành.

Hạ Thiên Kỳ hỏi ba người kia một số chuyện, chủ yếu là những chuyện liên quan đến Liễu Chí Thành, kết quả đúng như suy đoán của hắn. Vài ngày trước Liễu Chí Thành bắt đầu trở nên vô cùng kỳ quái.

Tuy nhiên, ngoại trừ những điều này ra, bọn hắn cũng không thu được bất kì manh mối có giá trị nào.

Sau khi tiễn ba người kia ra về, bọn hắn đi đến nhà kho nơi công ty xuất những thứ kia ra khỏi thị trường. Sau một hồi điều tra, bọn hắn đã xác định được, đúng thật Liễu Chí Thành đã bị đánh tráo.

Bởi vì bình thường Liễu Chí Thành hầu như ngày nào cũng tăng ca. Vốn dĩ không có thời gian để làm chuyện khác, hơn ông ta đã làm việc ở công ty này hơn tám năm, nếu nuôi dưỡng xác chết thật thì cũng không đợi lâu như vậy mới ra tay.

Nhưng mà như vậy, thì cái tên Liễu Chí Thành bọn hắn đã gặp mắt trước đó chỉ là hàng giả thôi ư, thật ra tên đó là ai? Tạm thời bọn hắn chỉ đành bỏ trống lời giải đáp này.

Sau khi giải quyết xong nhiệm vụ ở thành phố Ngô, mọi người lại lái xe trở về biệt thự.

Bởi vì được một lần học hỏi, nên lúc này Hạ Thiên Kỳ cũng thông minh ra, không mù quáng lên các diễn đàn nữa, mà thông qua điện thoại liên lạc với những thầy bói khác.

Tổ chức thầy bói nói trắng ra chính là một tập thể, các thầy bói ở nhiều nơi khác nhau đều có một phương thức liên hệ chung. Hạ Thiên Kỳ tìm đến các người quản lý tổ chức này, sau đó dùng một số tiền lớn để thu mua lại, để tình cờ tạo ra nhiệm vụ linh dị cho bọn họ liên lạc với hắn.

Những thầy bói này, ngược lại rất vui vẻ, rốt cuộc rất nhiều người trong số đó cũng chỉ là gà mờ, chỉ xử lý những việc tang lễ, chôn cất mà thôi, vốn dĩ không đối phó được với quỷ sống.

Vậy nên, khi Hạ Thiên Kỳ đồng ý giúp Bạch bang của bọn họ giải quyết nhiệm vụ linh dị, cũng lấy cả tiền cống, nhưng lại rất được nhiều người trong tổ chức này ủng hộ.

Liên hệ với quản lý các tổ chức kia, Hạ Thiên Kỳ mất khoảng 10 ngày, trong thời gian này mỗi một Thiên Đô cũng làm cho hắn loay hoay đến sứt đầu mẻ trán.

May mà hắn đã trải rộng quy mô mạng lưới, mặc dù còn nhiều khu vực lớn chưa liên hệ với hắn, thế nhưng, sau những ngày liên hệ tổ chức kia, chỉ cần kinh doanh thỏa đáng thì bọn họ sẽ giúp đỡ đến cùng.

Mặc dù hắn đã xây dựng hoàn toàn còn được thu hoạch mạng sống kia, thế nhưng trong lòng hắn lại có ít nhiều một chút oán khí, từ đầu đến cuối chỉ có một mình hắn làm chuyện này, đám người Lãnh Nguyệt Lữu Ngôn Mẫn cũng không thèm hỏi một câu, chỉ có Nam Cung Vân là thỉnh thoảng hỏi han một chút.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, ai bảo năng lực của hắn yếu, không thể đảm đương nổi nhiệm vụ tiên phong, vậy nên cũng chỉ có thể núp ở phía sau những con người khô khốc này mà làm những việc vặt.

Tất nhiên những ngày này, hắn cũng nhớ đến việc hắn đã làm thế nào để có được 3 điểm vinh dự kia, kết quả hắn cũng nghỉ được một cách giải thích khá hợp lý.

Trích phần trăm đoàn đội.

Nhiệm vụ này không phải là do công ty chỉ bảo, thế nhưng bốn người bọn họ lại có thể xem là một đoàn đội nhỏ, mà hắn lại là một thành viên. Vậy nên, dựa theo hình thức kia của công ty, trưởng phòng phát lương nnhất định là cộng thêm điểm phần trăm, vậy thì điểm vinh dự của hắn là 5, cộng thêm mỗi người được cộng thêm 1 điểm trích phần trăm, vậy thì được 8 điểm vinh dự.

Bởi vì là đời sống khác nhau, nên lương của hắn tạm thời cũng không như trưởng phòng ở trên cao vậy, so sánh với những người khác thì mỗi người cũng chỉ có thêm 1 điểm trích phần trăm.

Từ vì việc tiếp người khác cũng có thể có được điểm vinh dự, hắn trên danh nghĩa người lãnh đạo thì rất có thể được ăn phần trăm đoàn đội, trong thành viên trong nhóm càng nhiều, thì phần trăm trích ra hắn ăn được cũng càng nhiều.

Sau khi Hạ Thiên Kỳ ý thức được điều này, trong lòng hắn không tự chủ mà tự sinh ra một phỏng đoán rất táo bạo:

Lúc công ty mới thành lập phải chăng cũng như vậy?

Từ một nhóm nhỏ mà lớn lên, sau đó phát triền thành đoàn đội, thành viên trong đoàn đội mạnh lên, quy mô của đoàn đội cũng càng lúc càng lớn, tiếp đó phát triển thành quy mô công ty...

Hạ Thiên Kỳ càng nghĩ, càng cảm thấy công ty là phát triển như vậy, nếu như phỏng đoán này của hắn không sai, vậy thì giống như loại công ty này của bọn họ, tuyệt đối không chỉ có một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.