Chương 15: Nhiều điểm vinh dự.
Bởi vì phía trên bảng vinh dự hiện lên tới 8 điểm.
Tám điểm vinh dự? Sao có thể nhiều như vậy?
Hạ Thiên kỳ có chút khó tin nhìn chằm chằm vào bảng vinh dự trên mặt đồng hồ, yết hầu không hề nhúc nhích, liên tục nuốt nước bọt.
Mặc dù hắn không biết cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra nhưng bất kể thế nào thì hắn cũng chỉ vẻn vẹn thông qua một lần nhiệm vụ là có thể lấy được 8 điểm vinh dự, sự việc này khiến hắn cảm thấy vô cùng kích động.
Hắn không biết những người khác có được giống như hắn hay không, nhưng mà ngay lúc hắn định mở miệng hỏi thì nghe Nam Cung Vân đứng cách đó không xa đột nhiên nhìn chằm chằm bảng vinh dự rồi hét to một tiếng:
Ôi t...r...ờ...i..., thật sự là 5 điểm vinh dự sao, điều này thật sự là không thể tưởng tượng ra mà!
Sự thật là Nam Cung Vân chưa bao giờ đạt được số điểm đẹp như vậy, lại còn là lần đầu tiên cô đạt được năm điểm vinh dự ban thưởng, cho nên cũng sẽ biểu lộ ra kích động lạ thường.
Còn Lưu Ngôn Mẫn bên kia cũng thét lên một tiếng vừa vui mừng lại vừa sợ hãi rồi lại cười ha ha nói:
Đúng là đáng giá nha! Thấy được năm điểm vinh dự này thì có bị thương nặng hơn một chút cũng đáng.
Nam Cung Vân và Lưu Ngôn Mẫn tiếp tục niếm trải mùi vị ngọt ngào này. Hai người bọn họ đều không quan tâm đến mình có suy yếu hay không mà chỉ biết rằng tinh thần đang phấn chấn hẳn lên.
Chỉ duy nhất một lần đã có thể thu được nhiều điểm vinh dự như vậy. Thật là cảm thấy hưng phấn nha!
Nam Cung Vân và Lưu Ngôn Mẫn cũng đã thu được điểm vinh dự điểm, duy chỉ có Lãnh Nguyệt là vẫn chưa biết. Nhưng hắn quan sát Lãnh Nguyệt được một lát thì phát hiện trên mặt Lãnh Nguyệt chẳng có chút thay đổi gì.
Cậu không đạt được điểm vinh dự sao?
Hạ Thiên kỳ không xác định được mà hỏi Lãnh Nguyệt một câu.
Sao? Cậu không được điểm à?
Nghe Hạ Thiên kỳ đột ngột hỏi, Lãnh Nguyệt cũng có chút ngoài ý muốn.
Không không không, tôi cũng lấy được. Tuy nhiên. . .
Hay là được ít hơn lúc trước? Cậu không được năm điểm sao?
Lãnh Nguyệt nhìn nhìn biểu hiện của Hạ Thiên kỳ có chút kỳ quái:
Hay là cậu lại phát hiện cái gì?
Được rồi, việc này đợi sau này hãy nói tiếp nha.
Hạ Thiên kỳ vốn định nói ra việc hắn đạt được tám điểm vinh dự nói cho Lãnh Nguyệt biết. Nhưng nghĩ đến Lưu Ngôn Mẫn và Nam Cung Vân vẫn còn ở đây, mà hắn lại không biết nguyên nhân tại sao mình lại đạt được điểm vinh dự này. Cho nên do dự một chút, hắn đành không nói ra chuyện này.
Nếu như đổi lại là người bình thường. Chắc chắn sẽ không để cho Hạ Thiên kỳ chỉ nói chuyện một nửa rồi lại thu hồi. Nhưng Lãnh Nguyệt là trường hợp ngoại lệ, chỉ hơi nghi ngờ mà liếc Hạ Thiên kỳ một cái rồi gật đầu và không tiếp tục hỏi thêm cái gì.
Hạ Thiên kỳ bên này có chút hành động kỳ lạ mà Nam Cung Vân và Lưu Ngôn Mẫn cũng không có để ý tới. Hai người họ vẫn hét to vui mừng, vốn dĩ không có dư hơi đâu mà chú ý đến hắn.
Lại nói đến Nam Cung Vân và Lưu Ngôn Mẫn, ngay lúc mới bắt đầu bọn họ còn có chút bán tín bán nghi. Cuối cùng lại được ban thưởng tới năm điểm vinh dự. Trong các nhiệm vụ mà công ty đã sai khiến, ngoại trừ lần nhiệm vụ đoàn đội cửu tử nhất sinh kia được may mắn sống sót thì họ chưa bao giờ chỉ trong một lần mà có thể thu được nhiều điểm vinh dự như vậy.
Hạ Thiên kỳ đặt mông ngồi xuống ghế sa lon, lấy một điếu thuốc ra rồi ngậm lên môi châm một ngọn lửa. Sau đó hít một hơi thật mạnh, chợt cảm thấy tâm tình cũng hồi phục lại rất nhiều.
Vừa mới trải qua một trận đại chiến, Lãnh Nguyệt không quan tâm đến chiến thắng mà chỉ thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng pháp lực lại hao tổn nghiêm trọng, tuy nhiên so với Nam Cung Vân thì chỉ có thể cố chịu mà thôi.
Được rồi Nguyệt Nguyệt, cậu đừng có giả bộ rằng mình là một người rắn rỏi nữa, nhanh chóng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.
Hạ Thiên kỳ nhìn về phía Lãnh Nguyệt khẽ kêu lên hai tiếng. Lúc này Lãnh Nguyệt mới lảo đảo đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Cái tên Liễu Chí Thành kia. . . Chính là nuôi dưỡng thi nhân, vậy hắn làm thế nào trốn thoát? Tôi nhớ hắn cùng với cậu nghỉ chung một phòng mà.
Từ cửa sổ thoát đi.
Theo như Lãnh Nguyệt nói thì Liễu Chí Thành là thông qua cửa sổ mà trốn thoát làm hắn chợt nhớ ra lúc nãy đúng là có người mở cửa sổ ra.
Tên khốn kiếp này không đi ngành điện ảnh đúng là nhân tài không được trọng dụng. Lúc trước giả bộ đến như vậy, tôi còn cho rằng hắn đúng là người bị hại nha. Xem ra lúc trước hắn tìm tới nhóm Người trừ quỷ tài ba thật chất là muốn tất cả chúng ta thành thức ăn cho con Quỷ của hắn mà.
Người kia cho thấy rõ rằng hắn rất có tính mũi nhọn, muốn nhanh chóng cường đại Quỷ Thực Thi kia lên. Nuôi dưỡng thi nhân rất giỏi trong việc cải trang, chỉ cần bọn họ không bị bại lộ việc nuôi dưỡng quỷ thì sẽ không khác gì với những thầy trừ quỷ bình thường khác.
Nhưng oán khí của quỷ vật trên người bọn họ rất nặng nên những thầy trừ quỷ cấp cao chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu sự cải trang của họ.
Sao cậu có thể biết nhiều như vậy?
Hạ Thiên kỳ vẫn nghi ngờ Lãnh Nguyệt, hắn không tin Lãnh Nguyệt tự nhiên lại biết những cái này, khẳng định là có người nói với hắn ta. Với lại hắn còn nhớ rất rõ, từ lần đầu bọn hắn gặp nhau ở học viện nữ sinh Tề Hà, Lãnh Nguyệt từng nói qua, trước lúc lựa chọn gia nhập vào công ty này thì đã biết được công ty này làm những chuyện gì rồi.
Mặc dù là Lãnh Nguyệt tự nguyện lựa chọn gia nhập nhưng cũng làm hắn cảm thấy có nhiều điều kỳ lạ.
Chẳng lẽ Lãnh Nguyệt không sợ chết? Chẳng lẽ hắn thích tiếp xúc với mấy cái nhiệm vụ linh dị? Hoặc có thể hắn muốn trở nên mạnh mẽ, muốn thông qua việc gia nhập vào công ty để trở nên giàu có?
Là sư phụ nói cho tôi biết.
Hạ Thiên kỳ cứ tưởng rằng Lãnh Nguyệt sẽ không nói, nhưng Lãnh Nguyệt lại làm hắn thật sự không ngờ. Sau đó lại nhắc đến sư phụ của mình:
Tôi có thể biết rõ những nhiệm vụ linh dị này đều là thông qua sư phụ của tôi.
Vậy sư phụ của cậu nhất định là một thầy trừ quỷ rất mạnh nha! Nhưng kỳ thật tôi rất muốn hỏi, tại sao ông ấy lại đồng ý cho cậu gia nhập vào công ty này.
Sư phụ tôi là thầy trừ quỷ cấp cao, đã từng rất mạnh. Tuy nhiên. . . Ông ấy đã không còn trên đời này nữa.
Nói đến sư phụ của mình, lần đầu tiên Hạ Thiên kỳ thấy được sự đau khổ trên khuôn mặt của Lãnh Nguyệt, đồng thời trong chớp mắt còn có chút yếu ớt.
Xin lỗi. . . Tôi không biết. . .
Không có gì. Lãnh Nguyệt lại khôi phục khuôn mặt lạnh lùng vốn có, lắc đầu một cái rồi nhìn Hạ Thiên kỳ nói tiếp.
Tuy Lãnh Nguyệt chỉ nói ngắn gọn nhưng vẫn đủ cho Hạ Thiên kỳ có thể phân tích ra được không ít tin tức.
Có lẽ sư phụ của Lãnh Nguyệt cũng là nhân viên của công ty này. Chắc hẳn là sau khi sư phụ hắn chết thì hắn mới gia nhập. Mà không biết sư phụ hắn có phải là... do bị quỷ giết chết hay không. Hay là mục đích hắn gia nhập là muốn trở nên mạnh hơn để trả thù cho sư phụ.
Hắn và Lãnh Nguyệt quen biết nhau cũng được một khoảng thời gian nhưng chưa từng nghe Lãnh Nguyệt nói về cha mẹ của hắn, thân nhân hay thậm chí ngay cả bạn bè cũng không hề nhắc qua. Hắn cảm thấy Lãnh Nguyệt cứ như là từ tảng đá chui ra vậy. Hoàn toàn không có bất kỳ tình cảm ràng buộc nào. Có tấm lòng tốt bụng nhưng lại không có chỗ nương thân.
Mãi cho đến khi nhắc tới sư phụ của mình thì Lãnh Nguyệt mới có chút xúc động.
Lãnh Nguyệt không chịu nói thêm gì nữa, Hạ Thiên kỳ cũng không muốn hỏi lại, gạt điếu thuốc rồi lại lấy một điếu khác để hút.
Cùng lúc đó thì dưới lầu chỗ khu dân cư có một chiếc xe con màu đen đang đậu ở đó. Mà người ngồi xe chính là nuôi dưỡng thi nhân vừa mới chạy trốn - Liễu Chí Thành.
Sắc mặt của Liễu Chí Thành âm trầm nhìn mọi người ở tầng trệt, trong mắt hiện lên sát khí. Hai tay không ngừng cầm chặt lấy tay lái:
Bọn mày tốt nhất là có thể sống cho đến khi chúng ta gặp lại đấy!
Nói xong, Liễu Chí Thành lập tức kéo cái mặt nạ da người trên mặt hắn xuống, sau đó ném ra ngoài cửa xe.