Dịch: KimoHanie
Lữ Nhữ Nam thấy Ngưu Ngang ngơ ra như người trên trời rớt xuống, hắn lập tức không kiên nhẫn nói:
“Giải thích cho cậu, cậu cũng không hiểu được. Đi, mau đưa tôi đến phía đông.”
“Xem ra cậu để cho tôi hỗ trợ, xem tôi như công cụ để cưỡi.”
Ngữ khí của Lữ Nhữ Nam khiến cho Ngưu Ngang ít nhiều cũng có chút khó chịu, tuy nhiên sau khi hắn phàn nàn một câu thì vẫn ngoan ngoãn theo Lữ Nhữ Nam đi đến phía đông của thôn.
Hầu Tử đợi ngay đầu đường ranh giới giữa rừng và phía nam thôn, khuôn mặt của hắn vốn âm hiểm nhưng lúc này nhìn qua thì càng lộ ra sợ hãi.
Hắn vừa mới vừa phái nữ quỷ đi giết người nhưng cũng giống như ba phân thân kia, trước mắt vẫn không thu được gì.
Không phải là bọn chúng không thể giết người mà là người trong thôn vốn dĩ đã chết.
Hầu tử không tin, lại sai khiến quỷ vật để lục soát khu vực phía nam thôn nhưng qua một phen điều tra làm hắn hoàn toàn kinh sợ bởi vì Thôn này không còn bất kỳ thôn dân nào còn sống.
Nếu như thôn này vốn dĩ như vậy thì hắn cũng sẽ không kinh hãi như vậy. Mấu chốt là lúc chạng vạng tối khi bọn hắn đi qua đây, người trong thôn vẫn còn sống.
Nhưng khi bọn hắn quay lại lần nữa thì bọn họ đều đã chết.
Theo bản năng, trong đầu Hầu Tử xuất hiện khuôn mặt của Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ, trên thực tế những người trong đội cứu viện bị chết đều do hắn điều khiển. Lúc ấy hắn chỉ muốn dùng đội cứu viện này để lần theo Sở Mộng Kỳ, kết quả trên đường lại gặp sự cố, chẳng những không truy được tung tích của Sở Mộng Kỳ, ngược lại bị Lãnh Nguyệt thu phục.
Mà khi Hầu Tử cử đội cứu viện kia rõ ràng có nhìn thấy Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ.
Hắn cực kỳ có ấn tượng sâu sắc với hai người kia. Nhất là Hạ Thiên Kỳ, nếu như không phải gần đây hắn tương đối bận nhiều việc, lại còn có cái đinh trong mắt - Sở Mộng Kỳ thì hắn đã sớm xử lý Hạ Thiên Kỳ.
“Hai người kia không biết là có phải là đã biết gì hay không sao lại có thể xuất hiện ở đây cùng với Sở Mộng Kỳ trùng hợp đến vậy.”
Hầu Tử nghĩ ba người Lãnh Nguyệt nhất định có quan hệ, trong lòng không khỏi “Lộp bộp” một cái, bởi vì nếu thật như hắn nghĩ thì rất khó nói. Sở Mộng Kỳ chạy tới nơi này có phải là đang muốn gài bẫy hắn hay không.
“Tình hình có biến, chúng ta có khả năng bị bà cô Sở Mộng Kỳ kia gài bẫy.”
Lúc Hầu Tử sai người đi càn rỡ, thủ đoạn ngoan độc nhưng hắn lại là một người cực kỳ cẩn thận, xưa nay không cho phép khả năng lật thuyền trong mương xảy ra.
“Có ý gì?”
“Còn nhớ đội cứu viện tôi sai đi tìm hành tung của Sở Mộng Kỳ chứ?
Vừa sai đi không lâu thì bị hai tên hỗn đản kia giết chết, tôi nghi hai người kia cùng một phe với Sở Mộng Kỳ, Sở Mộng Kỳ tốt lành gì mà sẽ chạy tới cái hoang sơn dã lĩnh* này, chính là bố trí mai phục sẵn dụ chúng ta đến.
*Hoang sơn dã lĩnh: Rừng núi hoang sơ không có người sinh sống.
Mặt khác quái lạ nhất chính là thôn dân của Thôn Thông Bắc đều bị giết chết, không còn ai sống sót.”
“Anh nói người trong Thôn Thông Bắc đều chết không phải anh giết sao?” Lữ Nhữ Nam nghe xong cũng tỏ ra kinh ngạc.
“Dù tôi muốn ra tay cũng vô dụng vì vốn dĩ tất cả thôn dân đều đã chết. Tôi thấy rất lạ, từ lúc đến thôn này. Lòng ta cứ cảm thấy bất ổn không ngừng, luôn cảm thấy có nguy hiểm đang đến gần.”
“Chúng ta đi thôi. Gặp rồi hãy nói.”
Ngưng nói chuyện với Hầu Tử, Lữ Nhữ Nam mặt âm trầm nói với Ngưu Ngang:
“Về phía nam thôn thôi. Bên kia có khả năng xảy ra chuyện rồi.”
Hầu tử cảm giác không ổn, lập tức triệu hồi mấy cái thân phân cùng Lệ Quỷ của hắn.
Nhưng hắn vừa mới phát hiệu lệnh kêu bọn chúng trở về thì liền cảm thấy tín hiệu ấy bị cắt đứt hoàn toàn ngay lập tức.
Hầu Tử lập tức đau khổ nằm trên mặt đất, thân thể không ngừng co giật mãnh liệt.
Không hề nghi ngờ, mấy cỗ phân thân mà hắn phái đi đều bị mất hết liên lạc.
Mà trong cái chớp mắt mà bọn hắn mất liên hệ thì hắn bỗng nhiên thấy được một quỷ ảnh đang tiếp cận bọn hắn rất nhanh.
Khi Lữ Nhữ Nam cùng Ngưu Ngang trở về thì thấy Hầu Tử sắc mặt trắng bệch ngồi liệt trên mặt đất, Lữ Nhữ Nam thấy thế không khỏi giật mình, hỏi vội:
“Xảy ra chuyện gì?”
“Tôi vừa phái ra ba phân thân và Quỷ vật nhưng đều đã bị giết, chúng ta mau rời khỏi chỗ này, nơi này không thích hợp để ở lâu.”
“Là bọn người Sở Mộng Kỳ bọn sao?”
“Không thể, thực lực của Sở Mộng Kỳ nhiều nhất cũng chỉ ngang tôi, còn hai tên kia chắc cũng không phải rất mạnh.”
Hầu Tử cũng không cho rằng giết chết được phân thân và quỷ vật của hắn là bọn người Sở Mộng Kỳ, bởi vì hắn nuôi lệ quỷ kia, thực lực thậm chí còn mạnh hơn hắn, giờ thì lại ngay lập tức bị xử lý mà không chút cảm ứng nào.
Cho nên chỉ có một khả năng, thôn này ẩn giấu một ác quỷ.
“Thôn này có một ác quỷ, cho dù không phải, cũng đã đến gần vô hạn. Chúng ta mau chóng rời đi, không thể trì hoãn nữa.”
Sắc mặt Hầu Tử khó coi trợn mắt nhìn Ngưu Ngang:
“Giờ mau đưa bọn tôi rời khỏi nơi này đi.”
“Được.”
Ngưu Ngang thấy sắc mặt Lữ Nhữ Nam cùng Hầu Tử rất khó coi, biết sự việc đích thực đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của bọn hắn, cho nên cũng không do dự nữa, lập tức ôm Lữ Nhữ Nam và Hầu Tử rồi huy động đôi cánh mà liều mạng bay xa ra khỏi Thôn Thông Bắc.
Nhưng bọn hắn chưa bay ra được khỏi thôn, hai cánh quỷ của Ngưu Ngang đột nhiên biến thành một đám khói màu đen mà tiêu tán, ba người lần lượt phát ra tiếng kêu sợ hãi rồi rơi từ giữa không trung trên cao xuống.
Độ cao hơn mười mét khiến ba người Ngưu Ngang rơi với thương tích không nhẹ. Ngưu Ngang và Hầu Tử vì là thể chất quỷ vật nên thân thể vẫn còn tương đối rắn chắc nhưng Lữ Nhữ Nam lại không may mắn như vậy, hắn bị ngã gần chết.
“Con mẹ nó! Này là thế nào, sao lại vô duyên vô cớ rơi xuống.”
Hầu tử khó chịu ho khan, đau chi chít toàn thân, tức giận nhìn Ngưu Ngang.
Hầu Tử khó chịu, Ngưu Ngang càng khó chịu:
“Anh Tử! Không biết chuyện gì xảy ra, quỷ khí trong cơ thể tôi đều biến mất. Hiện tại đừng nói là ngưng kết quỷ cánh mà ngay cả quỷ hóa đơn giản nhất cũng không làm được.”
Nghe Ngưu Ngang nói Hầu Tử cũng lập tức ý thức được vấn đề này, quỷ khí trong cơ thể hắn cũng hoàn toàn biến mất.
“Chuyện gì xảy ra, tại sao có thể như vậy?”
Hầu Tử thử triệu hoán quỷ vật mà mình nuôi trong cơ thể nhưng nhiều lần thử đều không thành công, hắn không có cách nào quỷ hóa, không cách nào triệu hoán quỷ vật. Hiển nhiên hắn và Ngưu Ngang hoàn toàn biến thành một người bình thường.
“Đáng chết!”
Hầu Tử tức giận gầm lên, cảm giác bất an trong lòng cứ càng ngày càng tăng.
Lữ Nhữ Nam cũng tỉnh lại, hắn cố gắng chịu đựng đau đớn, lấy trong túi quần sâu bên trong ra một bình dược thủy hồi phục vết thương rồi đưa thẳng vào miệng uống.
Cơ thể khôi phục, Lữ Nhữ Nam tái xanh mặt nói với Hầu Tử:
“Tôi vừa mới tổn thất một bình dược thủy khôi phục, cậu phải bồi thường cho tôi.”