Dịch: Lạc Cảnh Băng
Biên: KimoHanie
Ngẩng đầu nhìn mây đen che khuất cả bầu trời, khoé miệng Hầu Tử khẽ run, sau đó nhìn hai người đối diện nói:
“Sao tôi có cảm giác thôn này không giống như lúc ban ngày?”
“Không giống chỗ nào?” Người đàn ông dáng dấp hơi nông dân không cảm thấy điều gì bất thường, ngược lại là thanh niên đeo kính, hắn trầm mặc vài giây rồi gật nhẹ đầu:
“Đúng vậy, chắc sắp có chuyện gì đó.”
“Có lẽ sẽ là một vụ án kinh hoàng.”
Hầu Tử có chút kinh hãi, đưa mắt nhìn bốn phía.
“Này Hầu Tử, có phải cậu sợ người phụ nữ - Sở Mộng Kỳ kia trả thù hay không? Cứ cho rằng nơi này Quỷ dị thiệt đi nhưng cũng chỉ là nhiệm vụ phổ thông thôi, ba người chúng ta ở đây, cậu sợ gì chứ!
Cậu không giống như kẻ đầu đội trời, chân đạp đất tí nào.”
“Tôi chỉ là không muốn giống cậu, chết khi nào không hay!”
Hầu tử Trừng mắt liếc người đàn ông kia, sau đó quay lại hỏi thanh niên đeo kính:
“Lữ Nhữ Nam, cậu nhạy cảm với Quỷ, nhưng nghe cậu nói vậy, tôi cũng không yên tâm.”
“Nhưng tôi không có cảm giác ở đây có ma quỷ.”
Lữ Nhữ Nam nói xong, quay về phía Hầu Tử cười mỉa mai:
“Nhưng ai nói với cậu, tôi nhạy cảm với ma quỷ?”
“Tôi không nhớ.” Hầu Tử lắc đầu, vờ như không thấy khuôn mặt giễu cợt của hắn:
“Bây giờ không phải là lúc xoắn xuýt lên như vậy, dù sao tôi cũng cảm thấy thôn này kì lạ, hơn nữa, cẩn thận vẫn tốt hơn, nếu không làm rõ tình hình, tôi sẽ không hành động.”
Thấy Hầu Tử kiên trì như vậy, Lữ Nhữ Nam cũng không dám nhiều lời, dù sao trên danh nghĩa, lần này là bọn hắn hỗ trợ cho Hầu Tử, cho nên những lời Hầu Tử nói, bọn hắn sẽ làm theo.
Ba người vừa thương lượng, vừa quan sát xung quanh. Đương nhiên, bọn hắn cũng sẽ không tự mình về thôn, mà để cho Hầu Tử sai khiến mấy thi nhân thay họ làm con mắt đi dò đường.
“Thi nhân không đủ. Cần thêm một thi thể khác.”
Ý của Hầu Tử rất rõ ràng, Lữ Nhữ Nam nghe xong cười khan một tiếng:
“Nói đến giết người, tôi có ý kiến, chúng ta có thể giết quỷ, lại có thể bắt Sở Mộng Kỳ.”
“Cách gì?”
“Bày trận. Chẳng lẽ cậu không biết tôi là pháp sư sao?”
Lữ Nhữ Nam cao ngạo nhìn Hầu Tử và người đàn ông kia, thực sự, pháp sư là một nghề rất ít được trọng dụng, nhưng nghề này cần pháp thuật rất cao minh, mang lại cho quỷ vật sát thương rất lớn.
“Cậu là pháp sư? Tôi cứ nghĩ cậu là sư dùng bùa chú.”
Người đàn ông lớn lên ở vùng núi hoang dã nghe Lữ Nhữ Nam là pháp sư cũng có chút kinh ngạc. Lữ Nhữ Nam cười đắc ý:
“Các cậu thích giết người, tôi thích bày trận. Hay chúng ta hợp tác đi.”
“Cậu định làm thế nào?”
Hầu Tử biết rõ pháp sư bày trận cần nhiều pháp lực, cho nên càng lo lắng hơn.
“Song sát trận. Vừa giết quỷ vật, vừa giết Sở Mộng Kỳ.”
“Quỷ vật chúng ta có thể trực tiếp xử lý. Nhưng Sở Mộng Kỳ thì không được.” Hầu Tử nghe xong không đồng ý với cách làm của Lữ Nhữ Nam.
“Cậu lo gì chứ, một khi Sở Mộng Kỳ mắc bẫy, giết hay thả là chuyện của cậu. Tôi biết cậu muốn đối phó ả, yên tâm, trước khi cậu ra tay, tôi sẽ không để ả chết dễ dàng như vậy.”
“Ha ha, chỉ có cậu hiểu tôi, tôi sẽ khiến cô ta sống không bằng chết.”
Tiếng cười đầy ám khí vang lên, vẻ mặt Hầu Tử càng lạnh lẽo.
“Cậu cần bao nhiêu thi thể mới?”
Có lẽ không muốn chuyến trở về này trở nên vô ích, người đàn ông nông thôn hỏi Lữ Nhữ Nam.
“Người của toàn thôn. Tôi muốn biến nơi này thành địa ngục, càng nghĩ tôi càng hưng phấn nha.”
Lữ Nhữ Nam cười điên cuồng, rồi lại bình tĩnh, nói với Hầu Tử:
“Chuyện giết người do cậu lo liệu. Bây giờ tôi cần Ngưu Ngang để bày trận, có vấn đề gì không?”
“Được, vậy chúng ta tập hợp khi nào và ở đâu?”
“Tôi chuẩn bị bên này, gần xong tôi sẽ gọi cậu.”
“Cứ vậy đi.”
Lữ Nhữ Nam nói chuyện với Hầu Tử xong liền gọi người đàn ông nông thôn kia lại:
“Chúng ta đi về phía bắc.”
Người đàn ông gật đầu, sau đó thấy có vật gì tỏa sáng, như đôi cánh xuất hiện trên lưng hắn.
Lữ Nhữ Nam đi tới, leo lên lưng người đàn ông, bay về thôn Bắc.
Lữ Nhữ Nam và Ngưu Ngang dần biến mất trong màn đêm, Hầu Tử nói thầm một câu, đột nhiên một cái đầu phụ nữ hiện ra trong ngực hắn, chật vật bò ra khỏi người Hầu Tử.
Đúng vậy, Hầu Tử nuôi quỷ vật.
“Giết hết người trong thôn.”
Hầu Tử lạnh lùng lên tiếng, người phụ nữ kia nhanh nhẹn tiến đến ngôi nhà gần nhất.
Trong lúc đó, Hầu Tử bắt đầu phân thân, trong chớp mắt, xuất hiện bốn người giống nhau như đúc.
Bốn người nhìn nhau một cái, rồi ba người chạy về ba hướng khác nhau, chỉ còn lại một người vẫn đứng yên.
“Ngưu Ngang, cánh của cậu được huyễn hoá từ quỷ khí?”
“Không phải là huyễn hóa, mà là ngưng kết. Tôi dùng toàn bộ quỷ khí ngưng kết thành đôi cánh này.”
Đi về phía Bắc của thôn, Lữ Nhữ Nam nhảy xuống, hâm mộ nhìn Ngưu Ngang
“Nguyên lý áp súc.”
“Tôi cũng không biết đó là nguyên lý gì.” Ngưu Ngang không nhìn ra ý tứ trong lời nói của Lữ Nhữ Nam.
Thấy Ngưu Ngang hình như không hiểu, Lữ Nhữ Nam lắc đầu:
“Thật sự là đàn gảy tai trâu.”
Lữ Nhữ Nam cũng không nói thêm gì, hắn lấy ra một đống đồ bày trận, cùng một cái trấn kì hình tam giác.
Tính toán bày trận một lát, Lữ Nhữ Nam thì thầm vài câu, trấn kì trong tay hắn liền phát ra ánh sáng chói loá.
“Đi!”
Ánh sáng tản ra, Lữ Nhữ Nam lấy trong túi ra một cây bút, viết mấy chữ lên không trung, sau đó, chữ vô hình ấy liền biến thành thật, cuối cùng hợp lại thành một hoa văn kì quái.
Ném trấn kì đi, hoa văn giữa không trung nhập vào trấn kì, trong chốc lát, nó lập tức to hơn, lớn gần bằng một người, rồi rơi xuống đất “ầm” một cái.
Ngưu Ngang ngạc nhiên, thấy Lữ Nhữ Nam đã thu tay lại, không nhịn được hỏi:
“Cái đó có tác dụng gì vậy?”
“Nó giống như một bức tường. Một khi nó đứng ở đây, thôn Thông Bắc sẽ trở thành ngõ cụt.”