Dịch: Tiểu Bạch | Anh Túc teamBiên: Hàn Phong Vũ
“Là các cô gọi chúng tôi đến? Có chuyện gì muốn nói với chúng tôi?” Triệu Hiểu Sảng nhìn Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ một cái, mặt lộ vẻ cổ quái nói.
Còn những người khác thì không nói gì, chỉ dùng một loại ánh mắt khiến Trương Xuân Tuyết không thoải mái nhìn các cô.
Lưu Xương Mỹ không dám lên tiếng, Trương Xuân Tuyết sau khi sắp xếp lại đầu đuôi thì nói:
“Gọi mọi người vào phòng của giám đốc Vương là vì tôi và tiểu Mỹ phát hiện một chân tướng vô cùng đáng sợ.“.
“Chân tướng đáng sợ?” Mọi người nghe xong lần nữa cảm thấy đầu óc mơ hồ.
“Mặc dù nghe rất lạ lùng, nhưng chân tướng của chuyện này chính là như vậy, trong số người cùng chúng ta đến nơi này có bốn người đều mất tích không rõ.
Hồ Hiểu Quang, Trịnh Cửu Long, Trình Hân và Đồng Khánh Địch”
Nghe Trương Xuân Tuyết nhắc đến tên bốn cái tên xa lạ này, Vương Tân không quen biết nói:
“Cả bốn người cô vừa nói này tôi cũng không quen biết bọn họ, với lại chuyện cô vừa nói kia, tôi cũng hoàn toàn không tin.”
Vương Tân nói rất thẳng thắn, trên thực tế hắn sớm đã cảm thấy tinh thần Trương Xuân Tuyết có vấn đề, bởi vì từ đầu tới cuối lúc chơi trò chơi, Trương Xuân Tuyết luôn cho hắn cảm giác không hiểu ra làm sao.
“Tiểu Tuyết nói đều là sự thật, tôi có thể làm chứng. Chúng tôi cũng đã vừa điện thoại cho bên giám đốc nhân sự xác nhận lại rồi, trong số người đi du lịch lần này vốn dĩ không có mấy người Lữ Dương, họ đã lẫn vào trong đoàn của chúng ta.”
“Tại sao ngay cả cô cũng biến thành kỳ quái như vậy?”
Vương Tân không muốn nghe tiếp liền ngắt ngang lời nói của Lưu Xương Mỹ, còn những người khác cũng lộ vẻ mặt kỳ quái nhìn bọn họ, hiển nhiên nghĩ lời của Lưu Xương Mỹ và Trương Xuân Tuyết xem thành thiên phương dạ đàm*.
*Thiên phương dạ đàm: chuyện mơ tưởng hão huyền, chuyện sẽ không xảy ra
Với loại tình huống này, bất kể là Lưu Xương Mỹ hay là Trương Xuân Tuyết cũng đều có chút phát mộng, mặc dù các cô có nghĩ đến mọi người sẽ không tin, nhưng lại không nghĩ rốt cuộc là hoàn toàn không để ý.
“Sao vậy, hôm nay là ngày cá tháng tư sao? Hay là thấy chúng tôi quá rãnh rỗi, nên cố tình muốn kể chuyện quái đàm cho chúng tôi nghe?”
Lý Tuấn Phong nói xong, lại lấy một điếu thuốc thơm trong bao thuốc lá ngậm trên môi, sau khi châm lên thì ngáp một cái nói:
“Nếu cô gọi chúng tôi đến đây chỉ là muốn kể chuyện quái đàm. Vậy tôi đây đi về trước. Tôi thấy mưa lớn bên ngoài không có ý định ngừng, không có gì thích hợp hơn ngủ lúc trời mưa gió cả.”
Lý Tuấn Phong nói xong muốn rời đi ngay, Lưu Xương Mỹ gấp gáp kêu lên:
“Bây giờ anh không thể đi, chúng tôi vẫn chưa nói hết.”
Nói xong, Lưu Xương Mỹ lại bất an liếc nhìn Trương Xuân Tuyết một cái. Thế nhưng Trương Xuân Tuyết lại cúi đầu, hiển nhiên ngay cả chính cô cũng mất đi lòng tin.
“Cái đó... Nếu các người không tin có thể gọi điện thoại cho giám đốc nhân sự.”
Lưu Xương Mỹ đột nhiên nghĩ đến điều này.
“Gọi cái gì mà gọi, mưa to thế này thì một chút tín hiệu cũng không có.” Triệu Hiểu Sảng đã sớm nghe không nổi nữa.
“Nếu các cô đang kể chuyện xưa, hay bày ra trò đùa quái dẳn gì đó, thì tôi khuyên các cô đừng có nhàm chán như vậy thì tốt hơn.”
Vương Tân nói một câu hơi khó nghe. Lưu Xương Mỹ nghe xong nhất thời tức giận kêu lên:
“Chúng tôi không có bày ra trò đùa quái đản, cũng không phải kể chuyện xưa, chúng tôi nói đều là sự thật, tại sao các người không tin chúng tôi.”
“Sao chúng tôi phải tin các người, những gì các người nói có một chút giá trị để tin tưởng sao?”
Vương Tân cười lạnh một tiếng nhìn Lưu Xương Mỹ đang tức giận không nhịn được. Sau đó oai phong lẫm liệt nói:
“Mấy câu vô nghĩa các người nói tạm thời để qua một bên, muốn chúng tôi tin tưởng cũng có thể, các người đưa ra chứng cứ đi. Chứng minh lời các người nói chính là sự thật.”
“Muốn chứng cứ đương nhiên có, tiểu Tuyết mở mấy bức ảnh trong điện thoại di động của cô lên cho bọn họ xem.”
“Vô dụng thôi, bọn họ sẽ nói mấy người kia chỉ là qua đường thôi, cũng như suy nghĩ ban đầu của cô vậy.”
Trương Xuân Tuyết lắc đầu, cảm thấy mặc dù có mấy bức ảnh trong điện thoại di động ra cho bọn họ xem thì cũng không tác dụng gì.
Thấy Trương Xuân Tuyết đã từ bỏ, Lưu Xương Mỹ rất khó chịu ai oán nói:
“Tôi đã nói là không cần đi tìm bọn họ mà, kết quả thế nào?”
“Ảnh chụp chung, đúng rồi, còn có ảnh chụp chung!”
Lúc này Trương Xuân Tuyết mới bừng tỉnh lại, nghĩ đến buổi tối đầu tiên khi bọn họ đến bãi Trường Sa, Trịnh Cửu Long đã chụp một tấm hình tập thể ở cửa biệt thự.
“Chỉ cần mọi người nhìn đến bức ảnh chụp chung kia, thì cái gì cũng rõ ràng.”
Suy nghĩ một chút, Trương Xuân Tuyết lại bổ sung một câu:
“Bức ảnh chụp chung đó ở trong máy ảnh.”
“Tôi nhớ là máy ảnh của công ty ở chỗ Tần Khải.” Lúc này Lý Tuấn Phong nói.
“Vậy anh đi lấy máy ảnh đến đi.”
“Không thành vấn đề.” Nghe Vương Tân dặn dò, Lý Tuấn Phong muốn mở cửa phòng đi ra ngoài, nhưng trước khi đi ra, Trương Xuân Tuyết cố ý căn dặn:
“Không nên nói với hắn rằng chúng ta muốn xem bức ảnh tập thể trong máy, hãy nói là cần chụp ảnh.”
Sau khi Lý Tuấn Phong rời khỏi, Vương Tân thiếu kiên nhẫn ngồi trên giường nhìn Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ nói:
“Đừng nói chúng tôi không tin cô, hiện tại đều dựa theo cô nói mà đi làm, cũng hy vọng trò hề của các cô có thể kết thúc tại đây. Chúng ta cùng một công ty, có thể làm việc với nhau vốn là duyên phận, hiện tại còn có thể cùng nhau đi du lịch, tôi cảm thấy duyên phận này trái lại nên được quý trọng mới đúng, mà không nên có nhiều thành kiến như vậy.”
“Ông hiểu lầm chúng tôi, chúng tôi không phải có thành kiến với đồng nghiệp trong công ty, mấu chốt là bọn họ căn bản không phải đồng nghiệp của chúng ta! Bọn họ là ai chúng ta cũng không biết.”
Lưu Xương Mỹ cảm giác mình chịu oan ức rất lớn, rõ ràng có lòng tốt nhắc nhở, kết quả dẫn đến bản thân không đúng.
Trương Xuân Tuyết không nói gì, mà chờ đợi Lý Tuấn Phong cầm máy ảnh trở về, nhưng thực tế trong lòng cô vẫn hoàn toàn không có cơ sở, vì máy ảnh lại nằm trong tay của đối phương, như vậy hắn hoàn toàn có thể xóa đi bức ảnh đó.
Vì vậy hiện tại tấm ảnh đó có còn hay không đều là vấn đề.
Trong lòng đang suy nghĩ, liền thấy Lý Tuấn Phong cầm máy ảnh đẩy cửa bước vào, sau đưa máy ảnh cho Trương Xuân Tuyết nói:
“Tự cô tìm đi, xem có tìm thấy tấm ảnh đó không.”
Trương Xuân Tuyết không nói gì, bắt đầu tìm kiếm cẩn thận trong máy ảnh, nhưng tìm nhiều lần cô vẫn không tìm được tấm ảnh tập thể đó, hiển nhiên tấm ảnh đó đã sớm bị xóa.
“Tấm ảnh kia bị xóa mất rồi.”
“Được rồi, trò hề này đến đây kết thúc.”
Vương Tân không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách đối với Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ, Lý Tuấn Phong và Triệu Hiểu Sảng cũng không thích ở lại nghe thêm gì nữa, đứng dậy rời đi. Ra khỏi phòng Vương Tân, Trương Xuân Tuyết gọi Triệu Hiểu Sảng định lên lầu nhắc nhở cô một câu:
“Cẩn thận người phụ nữ kia”
“Thần kinh!”
Triệu Hiểu Sảng cho Trương Xuân Tuyết là đang nguyền rủa cô, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó lầm bầm đi lên lầu.
Đối với Lưu Xương Mỹ mà nói, sự phiền muộn to lớn nhất đối với nhân sinh là ý tốt bị hiểu lầm, cô giơ giơ nắm tay lên như trút giận, sau đó quay đầu về phía Trương Xuân Tuyết đang không biết đang nghĩ gì nói:
“Cô nên từ bỏ đi thôi, được rồi, nếu bọn họ không tin, vậy chúng ta không quản bọn họ nữa, tự chúng ta rời khỏi nơi này trước.”
Trương Xuân Tuyết gật đầu không nói gì, sau đó hai người lại trở về phòng trên lầu, sau khi thu xếp xong hành lý của mình thì vội vã đi xuống lầu.