Dịch: Tiểu Bạch | Anh Túc team Biên: Hàn Phong Vũ
Sau khi ra khỏi biệt thự, Trương Xuân Tuyết kéo vali của cô, lòng tràn ngập bất an quay đầu lại nhìn ngắm căn biệt thự đang bị nước mưa dội rửa, không hiểu tại sao, mặc dù đã đi ra khỏi nơi đó, nhưng lo lắng phủ trong lòng cô vẫn không thể tan biến.
“Cô còn đứng đấy kỳ kèo làm gì nữa, mưa to lắm, chúng ta nhanh chân lên đi.”
Lưu Xương Mỹ đi được một lúc mới phát hiện Trương Xuân Tuyết không đi cùng, quay đầu lại nhìn về phía Trương Xuân Tuyết đã bị mưa xối ướt hô to vài câu.
“Tôi đến ngay đây.”
Nghe thấy tiếng gọi của Lưu Xương Mỹ, Trương Xuân Tuyết gật đầu kéo vali của cô chạy tới, trong tai tràn đầy tiếng mưa rơi bên ngoài có chút phiền người.
Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ rời đi, giống như yên lặng, hình như không gây bất kỳ sự chú ý của ai, nhưng trên thực tế, trong phòng khách nhỏ trên tầng hai biệt thự có bốn người đang đứng thẳng tắp trước cửa sổ sát sàn, ánh mắt mang đầy ác ý nhìn xuyên qua cửa sổ sát sàn bị nước mưa dội vào, nhìn chăm chú hai người đang lao đi giữa nước mưa.
- --
Trên dự báo thời tiết chỉ nói chỉ là một hồi mưa rào mang theo sấm chớp, nhưng trên thực tế cơn mưa đây là một cơn mưa lớn không hơn không kém, thời gian chưa đến tối mà sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Mây đen dày đặc không tan đi, sấm chớp ầm ầm vang vọng, khiến Triệu Hiểu Sảng đang buồn bực ở trong phòng cảm thấy như đang chờ đợi ngày tận thế.
“Tiết trời chết tiệt này còn chưa hết, thật là!”
Triệu Hiểu Sảng dùng chăn che đầu, buồn bực lăn lộn mấy vòng trên giường, sau đó lại la lớn để phát tiết, mãi đến khi cảm thấy mệt mỏi mới dừng lại.
Sau khi dùng dùng một ít phương pháp để phát tiết xong, Triêu Hiểu Sảng mới ló đầu ra khỏi chăn, bắt đầu hít từng hơi từng hơi bầu không khí có chút ẩm ướt trong phòng, nhưng rõ ràng, tâm tình của cô không có bất kỳ chuyển biến tốt nào.
Đang lúc cô muốn phát tiết lần nữa thì thấy cửa phòng chậm rãi bị đẩy ra, Từ Hiểu Nhiễm sắc mặt u ám đi từ ngoài vào.
Thấy Từ Hiểu Nhiễm đi vào, Triệu Hiểu Sảng tùy ý hỏi một câu:
“Đi làm gì thế?”
Từ Hiểu Nhiễm không trả lời, chỉ lắc đầu, sau đó lại ngồi xuống trên giường.
Thấy Từ Hiểu Nhiễm không muốn nói chuyện với mình, Triệu Hiểu Sảng bĩu môi, sắc mặt có chút khó chịu. Cũng không tiếp tục chủ động bắt chuyện. Vì không có chuyện gì làm, cô cũng chỉ có thể đường hoàng nằm trên giường, định dùng ngủ để chịu đựng qua khoảng thời gian này.
“Cô đắp chăn không?”
Triệu Hiểu Sảng cảm thấy trong phòng tự nhiên lạnh đi rất nhiều, có thể do cô mặc ít đồ, vì trên người cô chỉ mặc một cái áo ngủ rất mỏng.
Lần này Từ Hiểu Nhiễm vẫn lắc đầu. Triệu Hiểu Sảng cho rằng Từ Hiểu Nhiễm không cần, nên sau khi kéo chăn ra thì trực tiếp kẹp trên đùi.
“Kèn kẹt, kèn kẹt, kèn kẹt...”
Nhưng khi cô vừa nhắm mắt lại, lại nghe một chuỗi âm thanh như mài răng đáng sợ khiến tim cô phát hoảng vọng vào tai.
Triệu Hiểu Sảng quay đầu lại nhìn Từ Hiểu Nhiễm một cái, thế nhưng Từ Hiểu Nhiễm vẫn không nhìn cô, không biết đang suy nghĩ gì.
Thấy Từ Hiểu Nhiễm không quay đầu lại, Triệu Hiểu Sảng trừng mắt nhìn cô ta, sau đó lại nằm xuống.
“Kèn kẹt kèn kẹt kèn kẹt...”
Như tình huống trước đó, cô vừa nhắm mắt lại muốn ngủ một lúc, cái âm thanh chết tiệt kia lại vang lên.
Trong phòng chỉ có cô và Từ Hiểu Nhiễm, cho nên chắc chắn tiếng mài răng kia là Từ Hiểu Nhiễm phát ra, còn mục đích thì không biết.
Triệu Hiểu Sảng ngồi dậy trên giường lần nữa, mặt lộ vẻ phẫn nộ trừng mắt nhìn Từ Hiểu Nhiễm đang quay lưng lại với cô.
Nhưng cô trừng như vậy chừng năm phút, Từ Hiểu Nhiễm vừa không xoay người lại, cũng không lại phát ra tiếng mài răng kia nữa. Triệu Hiểu Sảng vốn định mở miệng nói vài câu, nhưng thấy đối phương đã dừng lại, nên cũng không tiếp tục mở miệng gây chuyện.
Sau khi nằm xuống lần nữa, lúc này Triệu Hiểu Sảng cố ý nghe ngóng một hồi, trong phòng rất yên tĩnh, Từ Hiểu Nhiễm ngồi trên giường không nhúc nhích, bóng lưng tạo một cảm giác rất quỷ dị.
Triệu Hiểu Sảng lười tiếp tục nhìn Từ Hiểu Nhiễm, lại trở mình, không bao lâu đã buồn ngủ, nhưng vào lúc này, cái âm thanh chết tiệt kia lại vang lên:
“Kèn kẹt kèn kẹt kèn kẹt...”
“Đang yên đang lành cô mài răng làm cái gì!”
Lần này Triệu Hiểu Sảng rốt cuộc không nhịn được nữa gào lên với Từ Hiểu Nhiễm, nhưng Từ Hiểu Nhiễm vẫn không có ý tứphản ứng lại cô, có điều cái âm thanh mài răng kia cũng không tiếp tục vang lên.
“Có bệnh!”
Triệu Hiểu Sảng thấy Từ Hiểu Nhiễm không để ý tới mình, cũng không ầm ĩ với mình, cô chỉ có thể tức giận trùm chăn lên kín đầu, như vậy thì có chút khó chịu, nhưng ai biết biết người phụ nữ thối tha kia có tiếp tục phát ra âm thanh khiến người buồn nôn đó nữa hay không.
Trên thực tế cô làm vậy cũng có chút tác dụng, bởi vì từ lúc cô làm vậy, thì không nghe thấy được âm thanh nào bên ngoài, vì vậy trong chốc lát cô đã ngủ.
Lần này vừa cảm giác không biết ngủ bao lâu, Triệu Hiểu Sảng chỉ cảm thấy chân có chút lạnh, cô theo bản năng co chân lại, nhưng sau đó lại cảm thấy thân thể rất nặng.
Có chút mơ hồ mở mắt ra, Triệu Hiểu Sảng đột nhiên nhìn thấy hai điểm đỏ như máu trong bóng tối, cô không biết đó là điểm sáng gì, lập lòe trong bóng tối, lúc thì xuất hiện lúc thì biến mất.
Nhưng vào lúc này có một bàn tay lạnh như băng đột nhiên chộp vào cánh tay của cô.
Thân thể cô bỗng nhiên rùng mình một cái, Triệu Hiểu Sảng nhất thời cảm thấy lạnh thấu tim, thần trí vốn mơ hồ bỗng nhiên hoàn tàn tỉnh táo.
Đến lúc này cô mới nhìn thấy rõ ràng, hai điểm đỏ màu máy kia là gì, cái đó vậy mà... vậy mà là một đôi mắt!
Nói đúng hơn, đó là đôi mắt của Từ Hiểu Nhiễm!
“Cô... cô...”
Bị bàn tay lạnh như băng của Từ Hiểu Nhiễm nắm, bất an trong lòng Triệu Hiểu Sảng dâng lên đến cực điểm, âm thanh cũng không khống chế được mà run rẩy:
“Cô... sao cô lại ở trong chăn, cô muốn làm gì?”
Triệu Hiểu Sảng nói xong câu này, lại thấy Từ Hiểu Nhiễm dưới chân mặt lộ vẻ dữ tợn bắt đầu bò lên. Cô theo bản năng giãy giụa muốn đá Từ Hiểu Nhiễm đang muốn bò lên, nhưng Từ Hiểu Nhiễm hình như không sợ đau, vẫn tiếp tục bò về phía cô.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì, cô cút ngay cho tôi!”
Triệu Hiểu Sảng giãy giụa muốn thoát ra khỏi chăn, thế nhưng Từ Hiểu Nhiễm lại siết cô rất chặt, rất nhanh đã hoàn toàn nằm nhoài trên người cô.
Bị Từ Hiểu Nhiễm đè phía dưới, Triệu Hiểu Sảng cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, đồng thời khí lực toàn thân giống như bị rút cạn, cô cũng không làm ra chút sức lực nào để phản kháng.
“Kèn kẹt kèn kẹt kèn kẹt...”
Mái tóc dài của Từ Hiểu Nhiễm rũ trên mặt Triệu Hiểu Sảng, Triệu Hiểu Sảng nhất thời không thấy gì, nhưng có thể cảm giác được những sợi tóc rơi trên mặt cô đang không ngừng di chuyển, đồng thời có một chất lỏng tanh tưởi theo tóc rơi xuống trên mặt cô.
“Cứu mạng... cứu mạng!”
Triệu Hiểu Sảng cảm nhận được sự uy hiếp đến từ cái chết, cô liều mạng kêu to, hy vọng có người có thể nghe được, sau đó chạy vào phòng cứu cô, nhưng thực tế giọng của cô càng ngày càng nhỏ.
Ngay lúc ý thức của cô đang trở nên mơ hồ, cô bỗng nhớ lại câu Trương Xuân Tuyết đã từng nói với cô:
“Cẩn thận người phụ nữ cùng phòng với cô.”