Dịch: KimoHanie | Bao Hắc Tử
Biên: Hàn Phong Vũ
Ngô Địch và Lương Nhược Vân nhìn nhau không nói, một hồi lâu Ngô Địch mở miệng hỏi:
“Vậy chúng ta tiếp tục bỏ mặc bọn họ như vậy sao? Gì cũng không nói và mặc kệ?”
“Bọn họ” mà anh nói là chỉ ai? Đệ nhất Minh Phủ hay bọn người Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt?”
Giọng của Lương Nhược Vân dịu đi một chút.
“Là cả hai.
Dù sao nếu cô mặc kệ sống chết của nhân viên hay quản lý cấp dưới, tiếp tục bỏ mặc hai nhà Minh Phủ nhưng Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt gây họa lớn như vậy, nếu Phương Thủ Tín và Mặt Sẹo dùng lý do này đòi chúng ta một lời giải thích thì chúng ta nên làm gì?
Chẳng lẽ giao hai người bọn họ cho đệ nhất Minh Phủ sao? Loại chuyện này đánh chết tôi, tôi cũng sẽ không làm!”
Ngô Địch rất xem trọng Hạ Thiên Kỳ, không chỉ vì hắn có tiềm lực mà còn vì Hạ Thiên Kỳ rất thuận mắt, cảm thấy hắn là một tên đàn ông đầy nhiệt huyết, làm việc gì cũng không sợ hãi.
Ban đầu hắn hứa sẽ giúp Hạ Thiên Kỳ, đơn giản chỉ là nói ngoài miệng, không ngờ Hạ Thiên Kỳ lại đến tìm hắn bàn về việc hoán đổi. Một phần vì hắn thấy Hạ Thiên Kỳ tương đối thuận mắt, thứ hai là vì cũng có chút nể mặt Lưu Ngôn Mẫn.
Lưu Ngôn Mẫn chỉ là một nhân viên bình thường không có gì đáng nói, nhưng dù sao hắn cũng từng là người của Ngô Địch, nên tự nhiên cũng không từ chối Hạ Thiên Kỳ, mới để cho hắn nói nhiều và kỹ càng như vậy.
Đồng thời Lưu Ngôn Mẫn còn dặn đi dặn lại, nhất định không nói cho Hạ Thiên Kỳ biết việc Lưu Ngôn Mẫn đến tìm hắn vì không muốn Hạ Thiên Kỳ cảm thấy mắc nợ.
Thông qua hai chuyện này mới khiến hắn chú ý tới Hạ Thiên Kỳ, đương nhiên quan trọng nhất là cho hắn chống mắt nhìn Đệ Nhất Minh Phủ bị đánh bại.
Nội tình chuyện này không để lọt quá nhiều nhưng Đệ Nhất Minh Phủ đã có người biết chuyện này, dù sao phe bên đó cũng tổn thất mấy người, lão đại của phe cánh không thể không biết.
Mà lão đại của bọn người Hầu Tử và lão Mập là Phương Thủ Tín - đứng thứ 3 ở Đệ Nhất Minh Phủ, nói cách khác trong tất cả các quản lý cấp cao bên đó thì mạnh hơn hắn chỉ có hai người.
Lão Mập, lão Quỷ, Hầu Tử, tiểu Ngũ, cả bốn người đều bị giết, đủ hoàn toàn chọc giận Phương Thủ Tín. Nên ngày hôm sau, Phương Thủ Tín lập tức tìm tới cửa, đòi hắn một lời giải thích.
Sở dĩ không tìm Lương Nhược Vân vì cô đang làm nhiệm vụ. Hắn dù sao cũng không phải lão đại của Đệ Tam minh phủ nên cũng chỉ đơn thuần là trấn an Phương Thủ Tín vài câu, hứa hẹn sẽ cho tên đó một lời giải thích thì hắn mới chịu rời đi.
Đương nhiên, lúc Phương Thủ Tín tới tìm hắn, lời nói cũng tương đương khó nghe, cảnh cáo hắn, nếu như Lương Nhược Vân không cho một lời giải thích chính đáng, hắn sẽ phát động chiến tranh Minh Phủ, để Đệ Tam Minh Phủ hoàn toàn biến mất trên đời.
Chờ Lương Nhược Vân hoàn thành nhiệm vụ, hắn lập tức nói chuyện này cho cô biết, nên mới có cuộc họp các quản lý cấp cao này, mục đích là thảo luận ra biện pháp giải quyết.
Sở dĩ hắn thích Lưu Ngôn Mẫn và Hạ Thiên Kỳ, cũng bởi vì bọn hắn đều đầy nhiệt huyết, mà hắn cũng giống vậy. Đệ Nhất Minh Phủ trước nay đều ỷ thế hiếp người, hắn đã sớm khó chịu với bọn họ. Lần này bọn người Hạ Thiên Kỳ đánh cho đám người của Đệ Nhất Minh Phủ một cú rất đau như vậy giúp hắn rất hả giận.
Nên chủ trương của hắn là thà rằng khai chiến cũng phải bảo vệ bọn người Hạ Thiên Kỳ.
Nhưng Lương Nhược Vân không ngừng giội nước lạnh lên hắn. Hắn thừa nhận hắn thích Lương Nhược Vân, không, đúng hơn là sùng bái ngưỡng mộ.
Lương Nhược Vân không chỉ là người có lực chiến mạnh nhất Đệ tam minh phủ hiện nay mà phải nói là nếu không có cô trấn giữ thì Đệ Tam Minh Phủ đã sớm toi rồi.
Một người vừa có sắc vừa có trí óc lại còn có thực lực, đảm đương mọi việc đủ khiến hắn sùng bái vô cùng.
Lương Nhược Vân trong mắt Ngô Địch là một cô gái thập toàn thập mỹ nhưng lần này thì cô lại suy nghĩ cho đại cục khiến hắn có chút khó mà tiếp nhận.
Kỳ thật cái tên đeo khẩu trang màu đen vừa đi kia nói cũng không sai, dù sao Đệ Tam Minh Phủ cũng không phải của hắn, cần gì phải gánh chịu hết thảy, để cho mình mệt mỏi như vậy.
Ngô Địch nói hết lời, cũng là lần đầu hắn cứng với Lương Nhược Vân, cho dù có đắc tội cô hay bị cô trở mặt thì hắn cũng nhận.
Dù sao hắn là Ngô Địch, không phải Lương Nhược Vân.
Tuy nhiên Ngô Địch bất ngờ là hắn cứng đầu như vậy nhưng Lương Nhược Vân vẫn không bất mãn hoặc phản cảm, nghe được lời của hắn, Lương Nhược Vân còn đột nhiên bật cười, điều này cũng làm cho Ngô Địch cảm thấy rất là không hiểu:
“Chẳng lẽ lời tôi vừa nói rất mắc cười sao?”
“Đương nhiên không mắc cười.” Lương Nhược Vân thu nụ cười lại, lắc đầu.
“Vậy cô cười cái gì?”
“Tôi cười anh là từ lúc nào mà anh lại có bộ dạng đức hạnh và đáng yêu kia.”
Ngô Địch không biết Lương Nhược Vân là đang khen hắn hay kích hắn, dù sao lúc hắn lên làm quản lý, Lương Nhược Vân luôn nói hắn cẩu thả, không thể nào chấp nhận nổi hắn.
“Tôi chỉ là một người bình thường, không đòi hỏi nhiều được.”
Ngô Địch bĩu môi một cái nói.
“Vậy cho anh biết, tôi vốn dĩ cũng không có suy nghĩ sẽ giao nộp Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt, anh muốn bảo vệ bọn hắn thì tôi càng muốn bảo vệ bọn hắn hơn anh.
Cho nên bất luận chuyện này thật sự là như thế nào thì tôi cũng sẽ không giao người.”
Lương Nhược Vân thể hiện rõ thái độ nhất định sẽ không giao bọn người Hạ Thiên Kỳ, Ngô Địch nghe xong, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười, liên tục vuốt mông ngựa nói:
“Không hổ là nữ thần của tôi nha, đúng là anh minh thần vũ, bởi tôi nói cô sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu.”
“Lúc nãy anh không nói như vậy.”
“A? Thật sao? Ha ha... Tôi chả nhớ gì cả.”
Ngô Địch cười ha hả nhưng chợt hắn lại nghĩ tới cái gì đó, vội hỏi:
“Nhưng nếu không giao bọn hắn ra, vậy chúng ta làm sao bàn giao được với Phương Thủ Tín, dù sao chúng ta cũng thuộc bên yếu thế, bọn hắn chắc chắn sẽ không nói chuyện đúng sai với chúng ta.”
“Cho bọn hắn lợi ích mà bọn chúng muốn, cùng lắm thì chúng ta tiếp tục mở rộng khu vực cần giải quyết nhiệm vụ.
Trong chuyện này khẳng định còn có nội tình chúng ta không biết, anh nghĩ lại xem, nếu quả thật giống Phương Thủ Tín nói, nếu chúng ta không bàn giao được hắn sẽ phát động chiến tranh Minh Phủ, vậy sao hắn lại chạy đến thương lượng với chúng ta trước?
Nếu đã có ý thì đã sớm đánh chúng ta, giờ lại buộc chúng ta ra quyết định, cho nên tôi cảm thấy đây là muốn thăm dò.
Bọn hắn có lẽ còn kiêng kị cái gì đó hoặc nói cách khác thì chuyện này cũng chỉ có bọn người phương thủ tín biết, còn đám người ở phe cánh và tên Mặt Sẹo vẫn chưa biết.
Cho nên bất kể như thế nào, chúng ta đi một bước tính một bước đi, còn bọn người Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt thì coi như nhân nhiệm vụ đoàn thể lần này, tôi sẽ tìm cơ hội để nói chuyện với họ.
Có thể anh chưa biết nhưng hôm nay Lãnh Nguyệt cũng đã được chính thức thăng làm quản lý.”