Dịch: KimoHanie | Bao Hắc Tử
Biên: Hàn Phong Vũ
Tại phòng họp ở tầng cao nhất của văn phòng Hoàng Kim.
Lương Nhược Vân, Ngô Địch ngồi đối mặt với một tên đàn ông khác không thấy được biểu cảm gì ngoài cái khẩu trang màu đen đeo trên mặt hắn. Nhưng Ngô Địch hay Lương Nhược Vân, thì trên mặt đều mang chút lửa nóng.
“Nữ thần của tôi, cô đến cuối cùng còn do dự cái gì nữa? Đệ Tam Minh Phủ của chúng ta đã đủ mặt, xem xem giờ phải xử lý như thế nào?
Những tên khốn của Đệ Nhất Minh Phủ kia đang cưỡi trên đầu chúng ta đấy, chẳng lẽ đến giờ còn không phản kích, còn muốn nhẫn nhịn tiếp tục sao?”
Ngô Địch càng nói càng kích động. Mặc dù hắn tự hỏi, thực lực không sánh bằng Lương Nhược Vân nhưng bọn họ giờ cũng cùng cấp bậc, cho nên lời nên nói nhất định phải nói.
“Khai chiến với Đệ Nhất Minh Phủ? Tôi cũng nghĩ phải chiến, tôi cũng nghĩ đến việc phải báo thù cho những người bị bọn họ giết nhưng việc tranh đấu như vậy có ý nghĩa gì chứ?
Chúng ta biết rõ đánh không lại, nếu khai chiến thì với tình huống hiện tại càng tệ hơn, vậy tại sao chúng ta phải đánh?
Ngô Địch, bây giờ anh đã không còn là quản lý, anh bây giờ chính là quản lý cấp cao của Đệ Tam Minh Phủ, làm bất cứ chuyện gì đều đại biểu cho Đệ Tam Minh Phủ, mỗi quyết định của chúng ta đều ảnh hưởng đến vận mệnh của tất cả các nhân viên cấp dưới.
Tôi thừa nhận, biểu hiện bây giờ của tôi rất yếu mềm nhưng Đệ Nhất Minh Phủ, thậm chí là Đệ Nhị Minh Phủ không ngừng tập kích giết người của chúng ta, tôi chẳng những nhẫn nhịn mà càng phải nhẫn, thậm chí là nhắm một mắt mở một mắt.
Nhưng anh cho rằng tôi nghĩ sao? Lương Nhược Vân là loại thờ ơ với mạng sống của người khác? Không phải! Chúng ta đều như thế, là muốn cho nhân viên cấp dưới học được khả năng sinh tồn, tận dụng khả năng để duy trì sự ổn định của toàn bộ Đệ Tam Minh Phủ.
Chúng ta bây giờ cần phải nhẫn nhịn, tuy rằng một số nhân viên đang gặp sự uy hiếp đến tính mạng nhưng đại đa số nhân viên đều an toàn. Một khi ba người chúng ta tỏ thái độ khai chiến, trừ khi chúng ta có thể chiến thắng tất cả quản lý cấp cao của Đệ Nhất Minh Phủ, nếu không, chẳng những tất cả nhân viên phải đối mặt với kẻ địch gấp mười lần mà ngay cả chúng ta cũng khó có thể sống.
Đây chính là cái giá của việc khai chiến, anh cảm thấy có chút lợi ích nào sao?”
Lời nói của Lương Nhược Vân khiến Ngô Địch buồn bực cúi đầu, dịu đi một hồi lâu, hắn mới nói thêm:
“Có một chuyện chắc hẳn cô cũng nghe nói qua, chúng ta cũng đã xử lý vài tên quản lý của Đệ Nhất Minh Phủ. Như Lão Mập và Hầu Tử, đều đã bị giết.”
Nghe Ngô Địch nói, tên đeo khẩu trang màu đen kia không khỏi hứng thú ngẩng đầu lên, khó khăn lắm mới mở miệng hỏi:
“Khi nào mà Đệ Tam Minh Phủ có tài năng như vậy rồi?”
“Cái gì mà gọi là Đệ Tam Minh Phủ, chẳng lẽ anh không phải người của Đệ Tam Minh Phủ sao!”
Lương Nhược Vân nghe xong nhìn hằm hằm vào người đeo khẩu trang màu đen, hắn nghe xong không bận tâm mà cười đáp lại:
“Sự việc của Minh Phủ, các người muốn quan tâm thì quan tâm. Trong mắt tôi, vận mệnh của Minh Phủ có tốt hay tiền đồ tốt, thì cũng chẳng có chút quan hệ nào tới tôi.
Cho nên các người bất luận có làm gì thì tôi cũng sẽ không tham gia, càng sẽ không can thiệp vào.”
“Vậy anh tham gia cái hội nghị này làm gì?”
Lương Nhược Vân nghe xong lập tức phẫn nộ thêm.
“Chỉ đơn giản muốn nghe một chút thôi! Nhân tiện cũng nhắc nhở các người một câu, mấy điều mà các người nói là làm vì Đệ Tam Minh Phủ, vốn dĩ không có ý nghĩa.
Quản lý phía dưới không biết, nhân viên càng không biết, không biết đến kế sách của cô, cũng rất ít có người sẽ ăn no rỗi việc mà giúp các người.
Hiện tại nhóm quản lý đều đang ở đệ nhị vực trấn áp quỷ vật, đoán chừng không bao lâu nữa hai người các người cũng sẽ bị điều đi. Đến lúc đó, các người có làm gì cũng vô nghĩa.”
“Đến cuối cùng là anh muốn nói cái gì?”
Lần này ngay cả Ngô Địch cũng trầm mặt xuống, trên thực tế thì hắn cũng chẳng có chút hảo cảm nào đối với người này.
“Tôi muốn nói cái gì? Chẳng lẽ trong lòng các người còn không rõ sao?
Trước chúng ta, còn có không biết bao nhiêu quản lý cấp cao khác. Xem như chúng ta tương đối may mắn, cho nên bị lưu lại nơi này mà vận hành Minh Phủ nhưng đợi đến một ngày chúng ta bị đưa đến khu vực thứ hai, chúng ta ngay lập tức sẽ vị trí cao cao tại thượng mà ngã xuống cấp bậc rác rưỡi nhất.
Do đó, thay vì lo lắng về những thứ vô dụng này, chi bằng nắm bắt thời gian để nâng cấp sức mạnh của chính bản thân lên còn hơn.”
“Tôi cảm thấy anh không cần nói thêm nữa, nơi này cũng không cần anh ngồi đây đợi.”
Hắn vừa nói xong, Lương Nhược Vân trực tiếp ra lệnh đuổi người.
“Không sao, dù sao tôi đã nói rồi, cái ngày mà Đệ Tam Minh Phủ đứng trước bờ hủy diệt, tôi cũng sẽ không ra tay mà ngược lại sẽ uống một chén trà, hưng phấn nhìn Đệ Tam Minh Phủ diệt vong.”
Lời nói lần này không có chút nhân tình nào, tên đeo khẩu trang cười lớn đi ra khỏi phòng họp.
“Cái tên khốn nạn!”
Nhìn bóng dáng tên kia dần biến mất, Ngô Địch tức giận đánh một quyền mặt bàn, miệng chửi mắng không ngừng.
“Mỗi người có một chí hướng riêng.”
Lương Nhược Vân tuy nói nhưng trong lòng cũng tức giận nhưng cô nghĩ lại thì cảm thấy loại người này không đáng.
Quản lý cấp cao như bọn họ, nhân viên cấp dưới thoạt nhìn cứ nghĩ rất cao cao tại thượng, hoàn toàn có uy quyền nhưng chỉ có trong lòng bọn họ biết rõ thế giới thực tế. Tuy nhiên bọn họ càng lên cao sẽ càng bất đắc dĩ.
Như cấp bậc quản lý cấp cao, bọn họ vốn dĩ đều không được tiếp xúc, cao nhất chỉ có thể gặp cấp quản lý.
Ba nhà Minh Phủ thành lập, vốn là vì tập trung tài nguyên, tạo ra lực lượng chiến đấu mạnh nhất để trừ quỷ, từ đó từ triệt để tiêu diệt hết những quỷ vật còn sót lại trên thế giới.
Nhưng từ tình hình xuất hiện ở đệ nhị vực và đệ tam vực, thì tất cả các quản lý cấp cao cho đến các quản lý khác đều bị điều đi khẩn cấp. Nên không kịp bàn giao công việc, sau này lại thêm một đám tôm tép nhãi nhép cầm quyền, nên các cuộc sóng gió bất chính này cứ dấy lên không thể nào cứu vãn.
Mà đa số mọi người, bao gồm cả bọn họ, cũng cảm giác được tình hình ở đệ nhị vực và đệ tam vực không khả quan, trong thời gian ngắn, các nhân vật lớn vốn không có khả năng trở về.
Cho nên mới có nhiều người không biết sợ mà dám khuấy động thế lực của Minh Phủ, dù sao những đại nhân vật cấp cao kia ngay cả mình cũng còn khó mà bảo toàn, nói chi là bảo toàn cho cấp dưới của Minh Phủ.
Bản thân việc tạo ra ba nhà Minh Phủ đã là một điều bí ẩn, đừng nói đến khả năng tồn tại một đại “Boss”, ngay cả tổng thanh tra có tồn tại hay không đều là ẩn số, cho nên theo lý thuyết thì ba nhà Minh Phủ không tồn tại khái niệm thuộc về ai.
Nhưng nắm giữ Minh Phủ, chẳng khác nào nắm giữ quy tắc của thế giới hiện thực, có thể thu hoạch nhiều tài nguyên cho bản thân hơn, cho nên đây cũng là lý do mà Đệ Nhất Minh Phủ muốn chiếm đoạt hai nhà Minh Phủ khác.
Sở dĩ không có hành động là vì một phần nhỏ còn kiêng kị đối với phía trên, nguyên nhân chính là lo sợ Đệ Nhị và Đệ Tam Minh Phủ liên kết lại, cho nên Đệ Nhất Minh Phủ mới một mực âm thầm tàn sát người của Đệ Tam Minh Phủ mà không trực tiếp khai chiến.
Những đạo lý này Lương Nhược Vân rất rõ nhưng Ngô Địch bởi vì vừa mới thăng chức nên có một số việc hắn còn chưa hiểu tường tận.
Theo Lương Nhược Vân, một khi Đệ Tam Minh Phủ bị hủy diệt thì Đệ Nhị Minh Phủ cũng sẽ bị Đệ Nhất Minh Phủ chiếm đoạt rất nhanh. Nếu điều này thành hiện thực thì cũng coi như thế giới biến thành miếng bánh của Đệ Nhất Minh Phủ, điều gì sẽ xảy ra cũng có thể tưởng tượng ra.