Dịch: Khả Phương | Anh Túc team
Biên: Hàn Phong Vũ
Hạ Thiên Kỳ không khẳng định rằng mình có thể kìm nén cảm giác kích động này, nhưng như hắn vừa mới nói, hắn sẽ cố gắng khống chế, về phần có thể thành công hay không thì hoàn toàn do ý trời.
Thấy Hạ Thiên Kỳ đã có dự định trong lòng, Triệu Tĩnh Thù cũng không nói thêm gì nữa, cô quyết định đến tìm Hạ Thiên Kỳ để nói về chuyện này, kỳ thật cũng không phải vì ngăn cản hắn, mà là muốn khuyên hắn không nên gánh vác áp lực tâm lý quá nhiều.
Dù sao chuyện này là do Quỷ Anh gây ra, hắn mới là người bị hại lớn nhất.
“Ừm, tất cả sẽ tốt nếu thuận theo tự nhiên, dù sao có một số việc chúng ta cũng bất đắc dĩ, chỉ cần làm hết sức mình, dù cho kết quả không như ý muốn cũng sẽ không hối hận.”
Triệu Tĩnh Thù vẫn tin tưởng Hạ Thiên Kỳ có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, dù sao trước kia, thời kỳ khó khăn hơn hắn cũng đã trải qua, chỉ riêng về khả năng chịu đựng, không thể nghi ngờ gì khi Hạ Thiên Kì là người mạnh nhất trong mấy người bọn họ.
Lúc hơn 9 giờ tối, Lãnh Nguyệt mới trở về từ văn phòng Hoàng Kim, bởi vì không có chìa khoá cho nên chỉ có thể gõ cửa.
Hạ Thiên Kỳ nghe được tiếng gõ cửa bên ngoài, nghĩ đến có thể là Lãnh Nguyệt đã về, liền bước nhanh đến hướng cửa, sau đó mở cửa ra.
“Thế nào, quản lý Lãnh, cảm giác làm lãnh đạo có tốt hay không?”
Khuôn mặt Lãnh Nguyệt vẫn như cũ không thay đổi, an tĩnh đi vào, anh ta thuận miệng đáp:
“Không có cảm giác gì cả.”
“Anh có gặp Lương Nhược Vân không?”
“Ừm, có gặp, cô ấy nói với tôi vài chuyện liên quan đến Minh Phủ, và cấp quản lý.”
Lãnh Nguyệt ngồi xuống ghế sa lon, lúc này nhìn qua cũng có vẻ mệt mỏi. Nói thật, những chuyện liên quan đến thăng chức lên quản lý này, một chút Hạ Thiên Kỳ cũng không muốn hỏi. Dù sao điều hắn muốn biết, hoặc nói hắn có thể biết, lúc tấn chức cũng đã hỏi Lương Nhược Vân, nên hiện tại cũng không còn gì để hỏi.
Nhớ đến trước khi đi, Triệu Tĩnh Thù có căn dặn hắn còn chừa đồ ăn cho Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ đưa tay chỉ chỉ phòng bếp, nói với Lãnh Nguyệt:
“Đồ ăn đều trong đó cả, trước khi đi Tĩnh Thù đã căn dặn tôi, để khi nào về tôi nhắc cậu ăn.”
Lãnh Nguyệt nghe xong nhẹ gật đầu giống như đầu gỗ, sau đó anh ta đi vào phòng vệ sinh rửa tay, lại không để ý đến Hạ Thiên Kỳ tiếp tục đi vào phòng bếp.
“Đúng rồi, Mẫn Mẫn đã đi, trong thời gian ngắn có thể sẽ không trở lại.”
Hạ Thiên Kỳ chuẩn bị vào phòng, đứng trước cửa chợt nhớ nên nói cho Lãnh Nguyệt biết.
“Anh ta đi đâu?” Lãnh Nguyệt chủ động hiếm thấy, hỏi lại.
“Tôi không biết, nhưng chắc hẳn chúng ta sẽ không gặp hắn trong một khoảng thời gian, có lẽ chờ thực lực của anh ta mạnh hơn nữa, anh ta mới quay về. Tính cách của Mẫn Mẫn anh hẳn đã biết, nên anh cũng không cần cảm thấy khổ sở làm gì, anh ta sẽ sống tốt thôi.”
Mấy lời Triệu Tĩnh Thù an ủi hắn trước đó, lúc này Hạ Thiên Kỳ lại lấy ra dùng cho Lãnh Nguyệt.
Nhưng từ trước đến nay vui buồn Lãnh Nguyệt đều không để lộ ra ngoài, nên anh ta chỉ trầm mặc mấy giây, lập tức gật nhẹ đầu cho có lệ, sau đó đi đến đóng lại cửa phòng bếp, không muốn nghe Hạ Thiên Kỳ nói thêm gì nữa.
Nhìn qua biểu hiện rất vân đạm phong khinh* của Lãnh Nguyệt, cảm thấy có vẻ như cũng không có chuyện gì. Nhưng trong lòng Hạ Thiên Kỳ hiểu rất rõ, so với hắn thì cái cố chấp của Lãnh Nguyệt có lẽ còn cường liệt hơn, dù sao trên đời này thật sự rất ít người có thể đi vào thế giới bên trong của Lãnh Nguyệt, cho nên mỗi khi có người rời đi, đều làm cho thế giới của Lãnh Nguyệt trở nên xáo trộn.
*Vân đạm phong khinh: nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì.
Mấy ngày sau đó, tất cả mọi người tập trung tại căn cứ bắt đầu huấn luyện cho bản thân.
Triệu Tĩnh Thù vì mục tiêu hỗ trợ trong tương lai, nên mới chủ động nói rõ với Lãnh Nguyệt rằng cô muốn đi theo tập huấn, Lãnh Nguyệt cũng không từ chối, lập tức đồng ý đề nghị của Triệu Tĩnh Thù.
Sau khi nghe nói, Hạ Thiên Kỳ cũng rất vui thay cho Triệu Tĩnh thù, dù sao có Lãnh Nguyệt hỗ trợ hướng dẫn, không thể nghi ngờ Triệu Tĩnh Thù sẽ tiến bộ rất nhiều.
Mặc dù hắn cũng muốn mấy người ở cùng nhau, thế nhưng tình hình của hắn lại khác với tất cả mọi người, nên cũng chỉ có thể tự mình đi lần mò tập huấn.
Lần này, hắn giữ lại một chút quỷ khí, dùng để quỷ hóa tứ chi, hay nói đúng hơn hắn thử nén quỷ khí trong thân thể.
Chỉ là so với trước đây, không nén quá mức như lần trước, tức nén quỷ khí đến mức không thể nén thêm được nữa, mà là hơi nới lỏng ra một chút, như vậy có thể có được nhiều chất lỏng màu đen hơn.
Trải qua một phen nén chật vật, khoảng tám mươi phần trăm quỷ khí trong cơ thể Hạ Thiên Kỳ biến thành chất lỏng màu đen, vì lần này không dồn nén khí đến cực hạn, cho nên số lượng chất lỏng màu đen so với trước đó đã nhiều hơn một chút.
Tính cả những chất lỏng màu đen này, trong cơ thể Hạ Thiên Kỳ hết thảy có ba loại vật chất, một loại là quỷ khí không bị nén, một loại là chất lỏng màu đen không bị nén hoàn toàn, một loại còn lại là bị chất lỏng màu đen bị nén hoàn toàn.
Thứ Hạ Thiên Kỳ dùng thử nghiệm lên cơ thể bị biến thành quỷ là quỷ khí, còn về hai loại chất lỏng màu đen kia, Hạ Thiên Kỳ đã thử cho cả hai hợp lại làm một.
Chất lỏng màu đen cũng chỉ đủ tạo thành một thanh dao găm, nếu như dùng thêm những chất lỏng màu đen này nữa, và nếu như bọn chúng thật sự có thể dung hợp, tối thiểu có thể tạo ra một thanh quỷ binh dài khoảng một thước.
Cái gọi là một tấc dài thêm một tấc mạnh, so với dao găm chỉ lớn bằng bàn tay, hiển nhiên loại quỷ binh này có tính uy hiếp nhiều hơn, uy lực cũng sẽ lớn hơn.
Nói đến đây cũng chỉ là đang chế tạo quỷ binh, dùng quỷ khí tự thân đi chế tạo thành quỷ binh thuộc về mình.
Nhớ lại cây dù màu đỏ che mưa Giang Trấn đã dùng, suy nghĩ lại hẳn đó cũng là một loại quỷ binh, thế nhưng quỷ binh kia lại lại có thể thả ra một phần vật gì đó như chú thuật như người có thuật pháp.
Hạ Thiên Kỳ không biết Giang Chấn làm sao làm được, nhưng chỉ cần Giang Chấn là người có quỷ vật thể chất có thể làm được, vậy thì không có lý do gì mà hắn không làm được.
Chính là cân nhắc từ bù đắp thêm sức mạnh bản thân, bất kể là năng lực nuốt chửng, hay năng năng lực thuấn di trong cự li ngắn, đến cuối cùng cũng chỉ là dùng kỹ năng cận chiến, đồng thời phạm vi tấn công là có hạn. Hắn tìm ra một cách thức đánh viễn chiến cho mình.
Lúc đầu hắn có thể thông qua việc điều khiển quỷ khí, làm một số đòn tấn công tầm xa đơn giản, nhưng đã tăng lên theo thực lực. Phải đối diện với sự tăng lên của quỷ vật, mức độ biến ảo rất lớn của quỷ khí cũng bị đào thải.
Cũng không phải hắn muốn từ bỏ, mà là hiện thực đã bày ra trước mắt, chiêu thức dùng quỷ khí biến ảo này đã không còn linh nghiệm, cho nên chỉ có thể từ bỏ.
Cũng may một lần nữa hắn đã tìm được trọng tâm trong tương lai, đều liên quan đến việc sử dụng chất lỏng màu đen, mặc dù hiện tại hắn có thể dùng chất lỏng màu đen chế tạo thành loại vũ khí giống thanh đao. Nhưng hắn lại mơ hồ cảm thấy, tác dụng thật sự của chất lỏng màu đen này có thể tạo được chắc chắn còn nhiều hơn những gì hắn thấy bây giờ.
Cho nên trong thời gian trước khi sự kiện lần tới đến, trọng điểm tập huấn của hắn chính là trên sử dụng và khống chế chất lỏng màu đen.
Mà tại một nơi khác, Triệu Tĩnh Thù cũng đã theo Lãnh Nguyệt đi đến một nơi tương đối yên tĩnh.
Nhìn Triệu Tĩnh Thù búi tóc lên cao, Lãnh Nguyệt lại không xác định hỏi cô một câu:
“Cô xác định muốn đi theo tôi tập huấn sao?”
“Vô cùng xác định!”