Dịch: Hàn Phong Vũ
“Thật không nghĩ lại gặp cô ở nơi này, có điều nói thật, cô không đi làm cường đạo rõ thật phí tài.”
Nghe Hạ Thiên Kỳ nói vậy, Sở Mộng Kỳ cho hắn một cái liếc mắt, vẻ mặt khinh bỉ nói:
“Chuyện qua lâu như vậy rồi, anh còn ghi hận chuyện lần trước sao, đầu óc anh sao lại nghỉ vậy chứ, rốt cuộc anh có phải đàn ông hay không?!”
Nói xong, Sở Mộng Kỳ đột nhiên đem vẻ mặt đầy uất ức nhìn Lãnh Nguyệt đang trầm mặc không nói lời nào nói:
“Sư huynh, tên hỗn đản này khi dễ muội, sư phụ muội có nói, khi bà ấy không còn nữa thì huynh sẽ bảo vệ muội.”
“Nói nghiêm túc đi.” Lãnh Nguyệt không để ý đến Sở Mộng Kỳ đang làm nũng, vẫn giữ nguyên biểu tình không dễ thân thuộc kia, cái này cũng khiến trong lòng Hạ Thiên Kỳ thoải mái không ít, hiển nhiên, Lãnh Nguyệt đối xử với người nào cũng chỉ một kiểu, cho dù đó có là Sở Mộng Kỳ thì cũng một dáng vẻ lạnh nhạt.
Thấy Lãnh Nguyệt không để ý đến mình, vẻ mặt Sở Mộng Kỳ tức khắc trở nên bình thường, nhưng khi liếc nhìn đến Hạ Thiên Kỳ đang nhìn mình có chút hả hê, cô hung hãn nói:
“Hai người các người rõ thật là tuyệt phối, chả trách có thể nhập bọn với nhau!”
Nói xong, Sở Mộng Kỳ cũng đến bên mép giường, đặt mông ngồi xuống trên giường.
“Bây giờ thì rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tôi thấy cống lớn đạo quan bị phá hỏng rồi.”
Nếu Sở Mộng Kỳ là người đến thực hiện nhiệm vụ phổ thông, vậy thì chắc chắn đến vì cái quỷ chú kia, mục đích có thể xem là giống bọn họ.
“Cách đây rất lâu, sư phụ tôi từng phong ấn một cái quỷ chú, nhưng vì thời gian phong ấn quá lâu, cho nên phong ấn mất hiệu quả, quỷ chú bị nhốt trong đó phá phong ấn thoát ra, bắt đầu giết người ở vùng lân cận.
Trên đường chúng tôi quay về đã có rất nhiều người bị giết.”
“Quỷ chú? Để muội nhớ, sao nghe quen quá vậy...”
Sở Mộng Kỳ lộ ra bộ dạng suy tư, rất nhanh lại thấy cô bừng tỉnh nghĩ đến chuyện gì, mặt lập tức biến sắc nói:
“Không phải là lời nguyền của quỷ vương hạ xuống chứ?”
“Chính là lời nguyền của quỷ vương.” Lãnh Nguyệt gật đầu xác nhận, trái lại Hạ Thiên Kỳ thấy sắc mặt Sở Mộng Kỳ trở nên rất khó coi, cố tình đâm thọt một câu:
“Tôi tự hỏi cô sớ sợ hay không?”
“Sợ cái đ**!” Sở Mộng Kỳ vung nắm đấm về phía Hạ Thiên Kỳ, tiện đà nghiêm trang nói:
“Cho dù lần này thứ cần đối phó là lời nguyền của quỷ vương, nhưng thời gian lời nguyền kia bị phong ấn trong thời gian lâu như vậy, cũng sớm không còn uy lực của năm đó nữa, nếu cấp trên đã cử tôi đến nơi này, vậy đã nói rõ phạm vi cấp bậc quỷ vật cần đối phó quy vào cấp lệ quỷ.
Chỉ cần không phải ác quỷ thì sẽ có khả năng diệt trừ.”
Nghe Sở Mộng Kỳ nói như vậy, Lãnh Nguyệt không cho đối phó quỷ chú dễ dàng như những gì cô nói, lúc này lại lắc đầu nói:
“Cho dù uy lực còn lại của quỷ chú có hạn, nhưng phải biết quỷ chú là ý niệm của quỷ vương, chúng ta không có cách diệt trừ nó hoàn toàn, chỉ có thể áp dụng phong ấn.
Mà xem như là phong ấn nó lại, chúng ta cũng phải tiếp xúc với nó, sau đó chúng ta mới có cơ hội phong ấn nó.”
“Nói cho đúng là, nếu muốn tiêu diệt nó, chúng ta chỉ có thể chờ sau khi rơi vào quỷ chú mới có cơ hội?”
Sở Mộng Kỳ hy vọng nhận được hồi đáp phủ định của Lãnh Nguyệt, nhưng dễ nhận thấy là Lãnh Nguyệt để cô thất vọng:
“Chỉ có ở giữa quỷ chú, chúng ta mới có thể nghĩ cách phong ấn nó.”
“Cái này khó tránh có chút không xong, nếu thật sự phải ở giữa quỷ chú, vậy thì nếu như không thể phong ấn nó, có thể chỉ còn đường chết thôi...”
Sở Mộng Kỳ bĩu môi, ánh mắt lần nữa nhìn về phía Lãnh Nguyệt, sau đó lại liếc về phía Hạ Thiên Kỳ, khuôn mặt đột nhiên thay đổi, cười híp mắt hỏi:
“Hai người các anh sẽ giúp tôi chứ? Sư huynh? Chiến hữu?”
“Ai là chiến hữu với cô? Đứng có gán quan hệ loạn lên thế!” Hạ Thiên Kỳ nghe xong thì hất gáy lên, vốn không chấp nhận lời nói của Sở Mộng Kỳ.
“Nhưng sự thật là lần trong nhiệm vụ ngẫu nhiên ở khu không người, chúng ta đã từng kề vai sát cánh chiến đấu, hay là tôi nhờ vào năng lực thuấn di dẫn anh chạy đi, lúc này mới qua không bao lâu, anh ta quên mất rồi, anh cũng quá vong ân phụ nghĩa đi!”
Sở Mộng Kỳ hận không thể một cước đá Hạ Thiên Kỳ bay đi cho khuất mắt, cô liếc Hạ Thiên Kỳ một cái trắng mắt, lại nhìn về phía Lãnh Nguyệt biểu tình có chút nghiêm trọng cố tình hỏi:
“Dù sao thì sư huynh nhất định sẽ giúp tôi, chung quy chuyện này là từ đạo quan đưa tới, sư huynh lương thiện như vậy, có trách nhiệm như vậy, chắc chắn sẽ không quan tâm sư muội mình xả thân mạo hiểm.”
“Chuyện này tôi sẽ bắt tay dàn xếp.” Lãnh Nguyệt cho Sở Mộng Kỳ một câu trả lời khẳng định, điều này cũng khiến Sở Mộng Kỳ liên tục vỗ tay bảo hay.
Từ nhỏ đến lớn, trên khả năng thuật pháp thì Lãnh Nguyệt luôn mạnh hơn cô, mặc dù hai sư phụ của bọn họ thuộc về cùng cấp bậc, nhưng vì bình thường cô rất ham chơi, mà Lãnh Nguyệt lại rất siêng năng, cho nên nhiều năm qua rồi cô vẫn thua kém Lãnh Nguyệt.
Nhưng do cô gia nhập vào Minh Phủ hơi sớm, lại mở ra cường hóa thể chất oan hồn, hoán đổi năng lực thuấn di, nên bây giờ hai người bọn họ lại tương đối, ai mạnh ai yếu thì khó mà nói được.
Sau khi biết Lãnh Nguyệt đồng ý giúp đỡ, tâm tình của Sở Mộng Kỳ tức khắc trở nên rất tốt, bắt đầu tán gẫu với Lãnh Nguyệt:
“Muội nhớ ngày giỗ của đại sư phụ sắp đến rồi, so với sư phụ muội thì sớm hơn mấy ngày, lần này huynh về đây có phải vì để tế bái người không?”
“Ừ, ngày mốt là ngày giỗ của sư phụ, nếu như có thể giải quyết xong chuyện này trước, chúng ta cùng nhau tế bái người.”
“Cái này dĩ nhiên không thành vấn đề, kỳ thực khi biết nơi chấp hành nhiệm vụ phổ thông là ở nơi này, muội còn rất vui vẻ, vì muội đang định sắp tới sẽ đến xem xét một chút, hiện tại đại sư phụ và sư phụ muội cũng đi rồi, muội chỉ còn lại có một thân nhân duy nhất là huynh.
Có lẽ tên Vương Mộc Sinh kia nói qua với huynh rồi chứ, trước kia muội từng đến đây tìm huynh hai lần, ngàn dặm xa xôi khiến muội mệt mỏi muốn chết, kết quả hai lần quay về đều không thấy bóng người, sớm biết vậy đã mua cho huynh một cái điện thoại di động, ngày thường chúng ta liên lạc cũng thuận tiện hơn...”
Cái máy hát Sở Mộng Kỳ này vừa mở lên lại không để yên, lúc này Lãnh Nguyệt nhìn thoáng qua Hạ Thiên Kỳ, sau đó ngắt lời Sở Mộng Kỳ hỏi:
“Vương Mộc Sinh?”
“Sao vậy? Đến giờ này mà ngay cả tên họ của tên hỗn đản nhỏ nhen kia huynh cũng không biết?”
Lúc này trái lại là Sở Mộng Kỳ kinh ngạc.
“Này, muốn nói gì tôi thì cứ nói với tôi, đừng có vừa nhỏ nhen vừa hỗn đản, có phải cô muốn chết rồi không?!”
Hạ Thiên Kỳ bên cạnh khó chịu nhìn Sở Mộng Kỳ nói.
“Anh xem lại anh đi, tôi nói anh là lòng dạ hẹp hòi chứ gì nữa! Anh còn không thừa nhận, tôi đây là một cô gái tốt, nói một câu anh cũng sẽ không bị hư thận, anh sợ cái gì?!
Thực ra vốn là ấn tượng đầu tiên về anh vẫn rất tốt, tôi còn nghĩ nếu thật sự vừa vặn không tìm được người thích hợp, thì cứ chấp nhận người như anh một chút, nhưng biểu hiện của anh đã biểu hiện anh không có cơ hội rồi.”
“Dùng cơ hội cô cho? Cô cứ rút lại đi, tôi cũng không bắt buộc cô, so với mẹ tôi cô còn lắm chuyện hơn nhiều!”
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy Sở Mộng Kỳ rất hợp với Lưu Ngôn Mẫn, vì thật sự có thể nói rất nhiều, nếu như hai thể loại nói nhiều này gặp nhau, nói suốt ba ngày ba đêm cũng không ngại phiền phức.
“Anh ta không phải tên Vương Mộc Sinh, anh ta tên Hạ Thiên Kỳ.”
Lãnh Nguyệt không để ý Sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt đang cãi nhau, mà chỉ giới thiệu lại Hạ Thiên Kỳ lần nữa.