Dịch: KimoHanie
“Cái gì? Hắn không phải tên Vương Mộc Sinh? Cái tên hỗn đản này lại dám gạt tôi, thiệt chứ sao tôi lại tin tưởng hắn như vậy trời?”
Sở Mộng Kỳ nghe xong thì lộ ra vẻ tức giận, dùng tay đẩy Hạ Thiên Kỳ từ trên giường xuống:
“Anh là cái đồ lừa gạt, đi chết đi!”
Hạ Thiên Kỳ té từ trên giường xuống, nhìn bộ dạng buồn bực của Sở Mộng Kỳ, hắn lập tức nở nụ cười:
“Ha ha, với trí thông minh của cô, ra được khỏi cửa đã là điều vi diệu rồi, mặc cho người khác bán cũng không biết.
Coi như giờ có tình huống đó thì có mấy người sẽ nói thật sao?”
Sở Mộng Kỳ lười đáp lại Hạ Thiên Kỳ mà quay sang hỏi Lãnh Nguyệt:
“Vậy rốt cuộc các anh thuộc Minh Phủ nào?”
“Đệ Tam Minh Phủ.”
“Không thể nào, các anh vậy mà lại ở cái Minh Phủ yếu nhất kia. Vậy các anh chẳng phải rất thảm sao? Sau lễ hội thường niên, các Minh Phủ lại quy hoạch nhiệm vụ chấp hành khu vực lần nữa, trong đó đem sáu mươi phần trăm khu vực đều chia cho Đệ Tam Minh Phủ. Còn bốn mươi phần trăm thì trong đó, hai mươi lăm phần trăm cho Đệ Nhị Minh Phủ, Đệ Nhất Minh Phủ chỉ còn mười lăm phần trăm.
Mà nhiệm vụ bình thường, với các việc tư vụn vặt bên này, chín mươi phần trăm đều bị Đệ Nhất Minh Phủ và Đệ Nhị Minh Phủ nắm giữ, trong đó năm mươi phần trăm thuộc về Đệ Nhất Minh Phủ, bốn mươi phần trăm thuộc về Đệ Nhị Minh Phủ.
Bất luận là người mới hay là nhân vật cấp chủ quản thì tần suất công ty cử đi chấp hành nhiệm vụ đều trở nên rất thấp, cơ hồ toàn bộ nhân viên đều tham dự nhiệm vụ phổ thông, tiếp việc tư.
Như vậy thì khó mà thu hoạch được điểm ban thưởng nhưng thu hoạch điểm vinh dự cũng rất nhanh.”
Hạ Thiên Kỳ cũng biết chuyện này nhưng không nói cặn kẽ như Sở Mộng Kỳ. Tuy nhiên ngẫm lại đây cũng là chuyện không có cách nào giải quyết, dù sao ở đâu có người, ở đó có giang hồ, có giang hồ thì không thể tránh được tranh đấu.
Đệ Tam Minh Phủ thực lực yếu nhất nên hai cái Minh Phủ kia không cướp đoạt của nó thì cướp ai.
“Chúng ta biết cũng vô dụng, chẳng những không thay đổi được cái gì không nói, trong lòng ngược lại sẽ thấy buồn bực hơn, ai bảo chúng ta vận khí không tốt vào phải Đệ Tam Minh Phủ đâu.”
Hạ Thiên Kỳ nói xong thì đi đến chỗ để túi du lịch lấy táo.
Thấy Hạ Thiên Kỳ ăn táo. Sở Mộng Kỳ cũng đòi hắn một quả, vừa nhai vừa nói:
“Nếu là người khác nói, đích thực không thay đổi được gì nhưng là tôi nói thì lại khác. Bởi vì tôi ở Đệ Nhất Minh Phủ mà, sau này nếu như có làm nhiệm vụ phổ thông, nếu như các anh rãnh thì tôi sẽ kêu các người cùng đi là được rồi.
Của tôi là chấp hành nhiệm vụ phổ thông còn các anh cũng giống như tiếp việc tư. Coi như đôi bên cùng có lợi.
Mặt khác nếu không có nhiệm vụ phổ thông để làm, tôi cũng có thể nghĩ ra cách để điều tra nhiệm vụ phổ thông của những người khác, đến lúc đó chúng ta chỉ cần đi đoạt là được.
Có lẽ các anh còn chưa biết, chủ quản gần đây của Đệ Nhất Minh Phủ đã bắt đầu đả kích người của Đệ Tam Minh Phủ trong lúc chấp hành nhiệm vụ.
Hai người của Đệ Tam Minh Phủ chỉ vừa mới được thăng chức chủ quản đã bị bọn hắn giết chết.
Còn có cái tên chân rết - Từ Thiên Hoa, nếu như không phải bởi vì hắn là quản lý phụ trách hướng dẫn, cũng sớm đã bị xử lý.
Chẳng những các chủ quản đã bắt đầu chém giết lẫn nhau mà viên chức của Đệ Nhất Minh Phủ cũng bị bọn hắn khiến trở nên như cầm thú, cũng bắt đầu đi gây phiền phức cho các Minh Phủ khác.”
Khó chịu, Sở Mộng Kỳ cũng có chút chột dạ giải thích một câu:
“Đương nhiên, tôi mặc dù cũng là chủ quản, nhưng lại không muốn bọn hắn làm cái loại việc giết hại người này, nhiều nhất thì chỉ đoạt một cái nhiệm vụ phổ thông của bọn hắn, có thể là đoạt điểm đạo cụ thuật pháp mà thôi nhưng từ trước tới giờ không làm hại đến tính mạng.”
“Cô khỏi giải thích, đoạt đạo cụ thuật pháp của bọn họ, đoạt nhiệm vụ phổ thông của bọn hắn, cái này so với dã man giết chết bọn hắn khác nhau ở chỗ nào, không có cách nào để tăng cường thực lực bản thân trong Minh Phủ cũng coi như là một con đường chết.”
Hạ Thiên Kỳ không đồng tình với Sở Mộng Kỳ. Vô cùng thẳng thừng nói.
“Tôi cũng không phải lần nào cũng đoạt của một người, người của Đệ Nhất Minh Phủ có nhiều con đường như vậy, mất một cái thì vẫn còn có con đường khác có thể đi. Lời này của anh nếu là từ miệng sư huynh thì tôi còn tin, nhưng từ trong miệng anh nói ra thì tôi vạn lần không tin.”
“Tôi cũng không cần cô tin, tôi chỉ đơn thuần phản bác lại cô mà thôi. Tuy nhiên tôi thực sự cám ơn cô vì những tin tức này. Sau này khi tham gia nhiệm vụ chẳng những phải phòng quỷ mà bây giờ ngay cả người cũng phải đề phòng một chút.”
Hạ Thiên Kỳ cố ý nói cho Lãnh Nguyệt nghe, hắn cũng không sợ bị người khác hại, bởi vì trên căn bản thì hắn tuyệt đối một câu cũng không tin người xa lạ, còn lại là khả năng dính đến lợi ích người xa lạ.
“Tôi nói này Lãnh thần, anh nghe sư muội anh nói chưa, hai tên chủ quản vừa mới thăng cấp đều bị giết, Từ Thiên Hoa cũng thiếu chút cũng bị chơi, cho nên anh xin chức chủ quản rất nhanh có thể thông qua.
Gần đây anh nên lưu ý một chút.”
Nghe Hạ Thiên Kỳ nói với Lãnh Nguyệt xong, Sở Mộng Kỳ không khỏi có chút hoài nghi nhìn Lãnh Nguyệt:
“Chẳng lẽ anh chưa được thăng làm chủ quản sao?”
“Không! Vừa mới xin.” Lãnh Nguyệt ăn ngay nói thật.
“Chủ quản phúc lợi tốt hơn so với viên chức bình thường, đồng thời tỉ suất tử vong thấp hơn viên chức thương rất nhiều.
Cứ lấy Đệ Nhất Minh Phủ mà nói, hết thảy 24 tên chủ quản, vẻn vẹn chỉ chết mất 5 người. Đồng thời rất nhanh lại có người mới bổ sung.”
“Đệ Nhất Minh Phủ tới 24 cái chủ quản? Sao lại nhiều như vậy!”
Nghe được con số này, Hạ Thiên Kỳ hơi chấn động, bởi vì số lượng chủ quản gấp tám lần Đệ Tam Minh Phủ.
Mà như Phó Hải Nghĩa chết, Ngô Địch được thăng lên, mặt khác hai người kia mới chết, trên thực tế Đệ Tam Minh Phủ bao gồm cả hắn thì cũng chỉ có ba chủ quản.
Theo tính toán, chỉ riêng Đệ Nhất Minh Phủ đã gấp 8 lần Đệ Tam Minh Phủ.”
Nghĩ đến mình có khúc mắc với Hầu Tử của Đệ Nhất Minh Phủ, Hạ Thiên Kỳ lại tiếp tục nghe ngóng giống Sở Mộng Kỳ:
“Nhóm chủ quản của Đệ Nhất Minh Phủ, thực lực mạnh nhất là bao nhiêu?”
“Gần đạt cấp ác quỷ vô hạn.” Sở Mộng Kỳ cười khổ một tiếng nói.
“Vậy thật là đủ biến thái rồi, đã sắp đạt tới cấp ác quỷ vô hạn, vậy tại sao không thăng lên chủ quản cao cấp?”
“Bởi vì thăng làm chủ quản cao cấp rất nguy hiểm, tỉ lệ tử vong rất cao, mặt khác số lượng chủ quản cao cấp của Đệ Nhất Minh Phủ cũng có thể nhìn ra cho nên không cần phải cưỡng chế thăng làm gì.”
“Cô nói là, các cô nhậm chức chủ quản đủ 10 tháng nhưng không nhất định tham gia khảo hạch quy định để lên làm chủ quản cao cấp?”
“Không có.”
Sở Mộng Kỳ lắc đầu, sau đó lại có chút không tin tưởng lắm nhìn Hạ Thiên Kỳ hỏi:
“Bên anh đủ 10 tháng thì phải tham dự khảo hạch làm chủ quản cao cấp?”
“Tôi rất khẳng định, bởi vì Phó Hải Nghĩa là vì cưỡng chế tham gia khảo hạch mà chết.”
Hạ Thiên Kỳ cũng không biết, hóa ra mỗi Minh Phủ có một số quy tắc khác nhau, hắn cứ tưởng Minh Phủ nào cũng giống Đệ Tam Minh Phủ.
“Cấp bậc quản lý đều [sinh động tại thứ hai vực cùng thứ ba vực], hiện thực thì đều do các chủ quản cao cấp của Minh Phủ định đoạt, chủ quản cao cấp mới thuộc về tầng trung của Minh Phủ, về phần chủ quản kỳ thật đều là có cũng được mà không có cũng không sao vì cũng như tiểu binh thôi.
Cũng không biết trong khu vực thứ hai và thứ ba kia rốt cuộc có cái gì mà có thể để tất cả tầng cao đều kiên nhẫn đợi.”