Dịch: Hàn Phong Vũ
Với mấy chuyên liên quan tới cái gì linh, cái gì hồn kia, Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn mù tịt.
Thế nhưng lời của Lãnh Nguyệt hắn vẫn tương đối tin, chi là trong lòng hắn rất không cam lòng, nói thể nào đi nữa thì cũng không đến mức chờ chết đi.
Dù sao quản lý cấp cao đi tới đệ nhị vực nhiều như vậy, hắn cũng chưa từng nghe nói có ai vừa mới qua tới nơi đã ngủm.
Nếu nói tới xui xẻo, thì từ lúc hắn gia nhập vào đệ tam Minh Phủ vẫn luôn xui xẻo, không những tham gia sự kiện thử việc khi hoàn toàn không biết gì, đồng thời còn gặp lệ quỷ trong sự kiện, cho dù là hai lần sự kiện thử việc, cũng suýt nữa bị hai con quỷ vật giết chết.
Nhưng sau tất cả hắn vẫn còn sống, cho nên hắn vẫn luôn cảm thấy xui xẻo cũng không có nghĩa vận may chắc chắn kém, chủ yếu xem có thể sống sót hay không.
“Đi một bước nhìn một bước đi, thật sự bây giờ không thể dùng năng lực thiên phú của tôi, không đợi nó nuốt tôi, tôi muốn cho nó nuốt.”
Hạ Thiên Kỳ nói là nói như vậy, thế nhưng nếu không phải rất bất đắc dĩ, hắn thệt tình không muốn dùng năng lực thiên phú, vì sẽ gặp phải phản ứng cắn trả cực mạnh, không những sẽ khiến mình rơi vào nguy hiểm không nói, trong quá trình còn vô cùng đau đớn.
Nếu chỉ nói so sánh trên tính chất, vẫn là năng lực nuốt chửng của quỷ anh khá hơn một chút.
“Anh vẫn là nên bỏ suy nghĩ này đi, vì thứ con quỷ vật kia nuốt không phải thân thể của anh, mà là linh hồn của anh, một khi mất đi linh hồn, thân thể này của anh cũng chỉ là một cái xác rỗng mà thôi.
Không có gì khác chết đi hết.”
Hiển nhiên Lãnh Nguyệt không muốn Hạ Thiên Kỳ liều lĩnh, nên cảnh cáo hắn một câu với ngữ khí không tốt lắm.
“Nếu anh có cách, tôi vẫn vui vì không thể ở một bên nghỉ ngơi.
Có điều qua những gì anh nói, tôi đột nhiên nghĩ ra một cách thức, nếu con ác quỷ kia đã muốn thông qua cách thức nuốt chửng những phạm nhân này, nuôi dưỡng ra linh hồn của mình, vậy chỉ cần chúng ta giết sạch phạm nhân trong nhà ngục này ngay trước mặt nó không phải hay hơn sao.
Đến lúc đó tôi xem ác quỷ sẽ đi nuốt ai!
Dù sao trên đầu chúng ta vừa không có cái tơ nhện màu máu kia, giết người xong, chúng ta tùy ý tìm một chỗ trốn tránh, chờ năng lực khôi phục rời trở lại xử lý nó cũng không muộn.”
Nghe được đề nghị này của Hạ Thiên Kỳ, trong mắt Lãnh Nguyệt đột nhiên đột nhiên dần hiện ra một vệt lạnh lẽo, nhìn Hạ Thiên Kỳ, hỏi từng chữ một:
“Anh đang nghiêm túc, hay đang đùa với tôi?”
“Anh cảm thấy tôi sẽ đùa giỡn trên vấn đề mạng sống này hay sao?”
Nhìn ra khó chịu của Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ cũng không quan tâm anh ta, cũng đen mặt lại mà nói:
“Vào Minh Phủ lâu như vậy, một số nguyên tắc đầu buồi gì gì kia tôi sớm đã ném đi hết, đừng nói tới đề nghị của tôi chỉ là giết tử tù ở nơi này, nếu quả thực có thể cho chúng ta mạng sống, chính là ngay cả để cho tôi đi giết một số người dân vô tội, có thể tôi cũng sẽ ra tay.”
“Đây không phải vấn đề người tốt và người xấu, cũng hoàn toàn không phải vấn đề có mạng sống hay không, cái tư tưởng này anh không nên có!”
“Tôi không thấy được người khác, tôi chỉ có thể nhìn tới người nhà và bạn bè của tôi. Tôi chỉ là tục nhân, lòng dạ hẹp hòi, không chứa nổi toàn bộ thế giới.”
Đối mặt lời nói lạnh nhạt của Hạ Thiên Kỳ, Lãnh Nguyệt tức giận nhích người qua một bên, một lúc lâu sau, mới quay lại cảnh cáo Hạ Thiên Kỳ:
“Anh và người khác không giống nhau, anh vốn là ác linh thể chất, lại dung hợp quỷ anh, anh càng mạnh mẽ lại càng dễ dàng bị một phần bóng tối ăn mòn tư duy, một khi anh không khống chế được mình, anh có gì khác với đám quỷ vật kia?
Khác biệt lớn nhất giữa nhân loại và quỷ vật, chính là quỷ vật lấy giết chóc làm thú vui, lấy giết chóc làm con đường để trưởng thành.
Có thể anh không biết, người có quỷ vật thể chất vốn rất dễ phản loạn, sư phụ tôi nói với tôi rất nhiều ví dụ và người có quỷ vật thể chất dần dần sa ngã, cuối cùng hoàn toàn trầm luân biến thành quỷ vật.
Đó cũng không phải đùa giỡn.”
Cho tới bây giờ Hạ Thiên Kỳ đều tin chắc, Lãnh Nguyệt luôn nói chuyện đặc biệt ít, cố ý nói với hắn nhiều như vậy, thậm chí còn cãi nhau với hắn, nhất định là vì muốn tốt cho hắn.
Nếu lý giải ra tình hình thân thể của bản thân hắn, quả thực không quá giống những người bình thường, ngay cả so sánh với người cùng là ác linh thể chất như Ngô Địch, cũng có mức khác biệt rất lớn. Hơn nữa kỳ quái trong gia đình hắn, và suy đoán mẹ của hắn là quỷ vương, nói không chừng một ngày nào đó hắn sẽ thật sự biến thành quỷ vật.
Thế nhưng có thể thuộc về có thể, nhưng không nhất định có thể trở thành sự thật, vì hắn nghĩ toàn bộ, làm tất cả nỗ lực, đều không phải vì cho mình trở nên mạnh hơn các loại, mà là muốn bảo vệ người nhà bạn bè bên cạnh hắn, muốn tạo ra một hoàn cảnh sinh tồn yên ổn bình an.
Vì thế, hắn thật sự có thể không tiếc tất cả, cho dù có sa ngã thì thế nào?
Bây giờ hắn lệ quỷ hóa, ác quỷ hóa, lẽ nào không phải là quỷ?
Ở Minh Phủ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn sớm đã thấy được hiện thực hóa của tất cả, như chuyện những người giám đốc cấp cao đều ở đệ tam vực bận rộn cái gì, thế nhưng ai biết bọn họ có thể thất bại hay không.
Một khi bọn họ bị diệt sạch ở đệ tam vực, thì đệ nhị vực và vô số thế giới hiện thực phía dưới, tự nhiên cũng theo đó xong đời.
Một khi thế giới xong đời, vậy thì bị chết còn có thể là một hai người sao? Thật nghĩ là tới lúc đó, người không phải người, hoàn toàn là một con kiến chỉ chờ bị giết.
Từ đầu tới cuối, đây đều là một tình tiết bị xâm lấn và bị chống xâm lấn.
Nếu quỷ vật thắng, nhân loại cũng xong đời. Ngược lại, nếu Minh Phủ thắng, quỷ vật cũng xong đời.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao, cấp cao phía trên cho phép mấy lính quèn phía dưới trong Minh Phủ tự tranh đấu lẫn nhau, vì chết vài người không liên quan tới việc quan trọng, nhưng nếu có thể sản sinh ra một chiến lực mạnh mẽ đủ để xoay chuyển chiến cục, vậy thì tất cả đều rất đáng giá.
So với việc này, cho dù một cái thế giới hiện thực có bị hủy diệt thì có thế nào?
“Lãnh thần, tôi biết anh là vì tốt cho tôi, đương nhiên, tôi còn biết anh chắc chắn biết không ít bí mật tôi không biết. Chúng ta là bạn bè, tôi hiểu anh, anh không nói tự nhiên có lý lẽ của anh, tôi cũng sẽ không đi hỏi.
Thế nhưng tôi có suy nghĩ riêng của mình, cung có quy tắc làm việc riêng của tôi, như bây giờ tôi sẽ không can thiệp anh, cũng thay đổi anh như vậy.
Từ lúc đi vào Minh Phủ tới bây giờ, tôi và anh đều rõ ràng, đó không phải một câu chuyện cũ về duy trì trật tự thế giới, mà là chiến tranh chủng tộc liên quan tới sinh tử tồn vong của nhân loại.
Một khi Minh Phủ thất bại, như vậy tất cả nhân loại đều sẽ chôn cùng.
Nên nếu không muốn nhìn thấy những người vô tội kia bỏ mạng, vậy sẽ phải tạm thời vứt bỏ đi một vài thứ.
Như tôi ngay từ đầu rất chán ghét Từ Thiên Hoa, rất coi thường cách làm của đám người đệ nhất Minh Phủ kia, thế nhưng bây giờ, tôi lại cảm giác mình không có tư cách coi thường bọn họ.
Lần này tôi sẽ không ra tay với những người trong nhà ngục này, thế nhưng lần kế có thể tôi sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy.”
Hạ Thiên Kỳ có một nhận thức rất rõ ràng với mình, cho tới bây giờ hắn luôn không phải một người tốt, cũng không tính là người xấu gì. Vì phàm là người có thể cứu được, hắn đều sẽ cố cứu người đó, còn như vượt quá khả năng, hoặc uy hiếp lợi ích của hắn, thì hắn không những sẽ không cân nhắc đi cứu, còn có thể nghĩ cách tự tay giải quyết.
Lãnh Nguyệt nhìn Hạ Thiên Kỳ, trong lòng cũng rõ ràng loại tranh luận này sẽ không có kết quả, vẻ mặt anh ta lần nữa trở nên bình tĩnh, nhàn nhạt nói một câu:
“Tùy anh.”