Dịch: Hàn Phong Vũ
Thấy Lãnh Nguyệt trước gớ luôn bình tĩnh tự nhiên lúc này cũng đối sắc mặt, trong lòng Hạ Thiên Kỳ đột nhiên nảy ra một dự cảm xấu, khóe miệng có hơi co quắp hỏi:
“Lãnh thần, có phải anh nhìn ra gì không?”
“Bây giờ còn chưa xác định được.”
Lãnh Nguyệt không nói thẳng ra đáp án của anh ta, Hạ Thiên Kỳ nghe xong lại nói ra loại thay đổi xảy ra trên người phó trưởng ngục cho anh ta nghe. Nghe xong miêu tả của hắn, vẻ mặt của Lãnh Nguyệt cũng trong nháy mắt âm trầm xuống, đưa ra kết luận nói:
“Rất có thể chúng ta đang phải đối mặt với một linh chủng.”
“Linh chủng?”
Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không có ấn tượng gì với cái tên gọi này, lúc này cẩn thận nhớ lại cái quyển bút ký Lãnh Nguyệt giao cho hắn trước đó, nhưng không nhớ phía trên có ghi chép gì về loại vật này.
“Đó là thứ gì?” Hạ Thiên Kỳ lại nghi ngờ hỏi một câu.
“Vô linh chi quỷ.”
Lãnh Nguyệt tổng kết một câu đơn giản, biết có vẻ như Hạ Thiên Kỳ nghe không hiểu lắm, lúc này lại giải thích cặn kẽ:
“Mặc dù phần lớn quỷ vật chỉ biểu hiện ra một mặt thích giết chóc của bọn chúng, nhưng trên thực tế quỷ vận vẫn còn có tư duy ý thức. Loại tư duy này ý thức này gọi là linh.
Loại quỷ vật có linh này giết người, đơn giản là thông qua cách thức giết chóc hấp thu oán khí và sát khí, từ đó khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
Thế nhưng cũng có một phần cực nhỏ quỷ vật, là không có linh.
Sự ra đời của phần nhỏ quỷ vật này vô cùng đặc thù, vì bình thường là chịu ảnh hưởng của một số quỷ vật mạnh mẽ hơn, nói thẳng ra, chính là bản thân bọn chúng không phải quỷ vật, mà là một loại vật phẩm.
Vừa không có mạng sống, cũng không có linh.”
“Ách... Thế nhưng vật phẩm làm sao có thể giết người, đồng thời còn là ác quỷ chứ?”
Hạ Thiên Kỳ nghe xong đầu óc có chút mơ hồ, trọng điểm là thứ vô linh chi quỷ gì gì kia mà Lãnh Nguyệt nói, ít nhiều gì hắn có chút không cách nào lý giải.
Như là đang nói cho hắn biết, tủ lạnh trong nhà hắn có thể ăn thịt người vậy, thế thì chẳng khác nào nói bậy sao.
“Không có gì là không thể, vì sự ra đời của loại vô linh chi quỷ này, nhất định phải trong hoàn cảnh cực kỳ đặc thù.
Hoặc cũng có thể gọi bọn chúng bằng một cái tên khác – quỷ chú chi vật.”
“Quỷ chú? Anh là nói sự ra đời của vô linh chi quỷ kia có liên quan tới quỷ vương sao?”
Từ sớm lúc trước Hạ Thiên Kỳ cũng đã từng quen biết với quỷ chú, có điều quỷ chú gặp phải khi đó, chỉ là một quỷ chú bị sư phụ của Lãnh Nguyệt phong ấn hai mươi năm, sớm đã thành yếu đi không biết bao nhiêu phần.
Nhưng dù vậy, vẫn khiến bọn họ gần như chết đi, có thể thấy quỷ chú đáng sợ tới mức nào.
Có thể nói theo cách chính xác hơn là, quỷ vương đáng sợ thế nào, vẻn vẹn một ý niệm thôi đã có uy lực đáng sợ như vậy.
“Ừm, có điều giữa quỷ chú và quỷ chú chi vật vẫn có khác biệt tương đối lớn.
Vì trong quỷ chú có sẵn ý thức của quỷ vương, nên vô cùng đáng sợ, vừa có ý thức vừa có linh. Thế nhưng quỷ chú chi vật lại là vô thức, trong đó không có ý thức của quỷ vương.
Có chỉ là quỷ khí hay hoặc là sát khí của quỷ vương.”
“Giống như sau khi bom nguyên tử nổ mạnh, sẽ sinh ra phóng xạ trong một phạm vi nhất định?
Quỷ chú chi vật, chính là thứ được sinh ra trong hoàn cảnh này đi?”
“Có thể hiểu như vậy. Quỷ chú chi vật, bình thường là lúc quỷ vương thả ý niệm ra tấn công, uy lực còn lại tác dụng trên đồ vật nào đó đưa tới.
Điều kiện tiên quyết là loại đồ vật này cũng phải có chỗ đặc thù, ví dụ như trên đó vốn tồn tại lượng lớn oán khí, hay hoặc là quỷ khí, chứ không phải một đồ vật bình thường.
Chính vì có điều kiện tiên quyết này, nên số lượng vô linh chi quỷ cực ít, hầu như rất khó gặp.”
Lời nói của Lãnh Nguyệt khiến Hạ Thiên Kỳ có chút không nói gì, vì cái này chẳng phải là nói vận may của bọn họ thật đúng là không tệ, vừa mới bước qua khỏi đệ nhị vực, đã đụng phải một loại quỷ vật cực kỳ ít được quan tâm.
Hoặc giả đây cũng là nguyên nhân mà trong quyển bút ký Lãnh Nguyệt giao cho hắn không có ghi lại, vì người bình thường hoàn toàn không có cơ hội gặp phải.
“Vừa nghe anh nói như vậy, nếu vật trong phòng phó trưởng ngục kia thật sự là vô linh chi quỷ, vậy thì hết 80% chính là bộ đồ máu kia.
Cái này cũng tương đối khớp với miêu tả của anh, vẻn vẹn chỉ là một bộ đồ, nhưng chúng ta phải làm sao với có thể giải quyết được nó chứ?
Ngoài ra, tơ nhện màu máu trên đầu mấy phạm nhân này lại là chuyện gì xảy ra?”
“Những người này đều là linh khôi* của vô linh chi quỷ.”
*Khôi = con rối.
“Bọn họ đều là con rối của quỷ vật kia? Là bị khống chế?”
Hạ Thiên Kỳ nhìn thoáng qua Trương đầu không biết đang nói gì với cảnh ngục cao to kia, và Vương Xương đang không ngừng hô to gọi nhỏ trong đám phạm nhân, nhìn thế nào cũng cảm thấy bọn họ thật sự không cần phải ngụy trang.
“Bọn họ cũng không phải bị khống chế, vì vô linh chi quỷ không có ý thức, cho nên sẽ không khống chế bọn họ làm gì.”
Lãnh Nguyệt lắc đầu, bỏ đi lo lắng trên phương diện này của Hạ Thiên Kỳ.
“Vậy linh khôi mà anh nói là có ý gì?”
“Bọn họ đều là thức ăn mà con vô linh chi quỷ kia nuôi dưỡng linh hồn.
Vô linh chi quỷ, thuộc về loại quỷ vật không có ý thức, nơi này không có quỷ vật, nên nó chỉ có thể dùng linh hồn của nhân loại bổ sung.
Ăn sạch linh hồn của bọn họ để bổ sung cho mình.
Đây chính là chỗ đáng sợ của loại quỷ vật này, quỷ vật bình thường hoàn toàn không có năng lực tấn công linh hồn, thế nhưng vô linh chi quỷ lại có thể có cách, vừa ăn hết máu thịt của nhân loại, vừa ăn hết linh hồn của nhân loại.
Một khi loại quỷ vật này có ý thức của riêng mình, như vậy thực lực của nó sẽ càng được tăng cường tương ứng.
Cái này như người thông minh so với kẻ đần độn làm nhiều công ít vậy.
Sở dĩ phó trưởng ngục không ra tay với anh, đó là vì vô linh chi quỷ còn chưa nuôi dưỡng được linh hồn của mình, phương diện ý thức vẫn tương đối mơ hồ.
Còn phó trưởng ngục kia, hẳn là căn cơ mà nó lựa chọn, lấy linh hồn của phó trưởng ngục làm cơ sở, sau đó đưa linh hồn nó cắn nuốt hết trong mấy ngày qua bỏ vào đó rồi tiến hành dung hợp toàn bộ.
Mà trong quá trình nó dung hợp, thì sẽ từng chút một ăn hết linh khôi nói trên.
Những tơ nhện màu máu này, giống như quỷ vực cậy, một khi nối liền mạng nhện của con quỷ vật kia, vậy thì bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cho những người này biến mất.
Vô linh chi quỷ không có ý thức, tự nhiên không hiểu được vận dụng quỷ vực, nên hầu hết đều chỉ bằng vào bản năng.”
Mặc dù đã biết được từ Lãnh Nguyệt là bọn họ phải đối phó một con ác quỷ thế nào, thế nhưng tương đối lúng túng chính là, lấy tình huống hiện tại của bọn họ. biết với không biết gần như không có bao nhiêu điểm khác nhau.
Vì đều là giống nhau chỉ có thể nghĩ cách tránh né, không có cách thừa dịp khi ác quỷ kia còn chưa hoàn thiện linh hồn mà tiêu diệt nó.
Nếu đợi đến khi kỳ đóng băng năng lực của bọn họ kết thúc, nói không chừng con ác quỷ kia đã có linh hồn, đến lúc đó quỷ vực vừa mở, bản thân còn có một chút thiên phú của quỷ vương, chắc chắn sẽ khiến bọn họ rất khó đối phó.
“Nếu để cho ác quỷ kia có linh hồn, thì nó có thể đạt tới mức độ gì? Sẽ tấn chức tới cấp quỷ vương sao?”
Hạ Thiên Kỳ hỏi một vấn đề mà bây giờ hắn tương đối quan tâm.
“Đương nhiên sẽ không, dù sao nó cũng chỉ là uy lực còn lại của ý niệm tấn công, ngay cả uy lực của quỷ chú cũng không có, lại không biết đạt tới tầng thứ của quỷ vương. Chỉ là năng lực thôn linh của nó tương đối khó giải quyết, dù sao linh hồn là vô hình, chúng ta rất khó phòng ngự.”
Với lần này Lãnh Nguyệt tương đối đau đầu, chỉ nói hai người anh ta và Hạ Thiên Kỳ chung vào một chỗ, đối phó một con vô linh chi quỷ ở loại cấp bậc này chắc chắn không có vấn đề lớn lao gì, mấu chốt là vô linh chi quỷ có thể thôn linh, chứ không phải lợi dụng cách thức vật lý tấn công bọn họ.
Mặc dù anh ta có một số thuật pháp có thể đơn thuần tấn công linh hồn, thế nhưng bản thân cũng không có sẵn bất kỳ năng lực phòng ngự nào.
Chỉ cần con vô linh chi quỷ kia tấn công được linh hồn, vậy thì thế nào cũng không cách nào chống lại.
“Nếu chờ nó nắm được ý thức, cho dù chúng ta khôi phục năng lực, phần thắng khi đối phó với nó cũng không cao.”