Tôi còn tưởng chỉ có những nhân tài trong trường học mới biết, thì ra chị ấy đã lừa tôi.
A Viên nhớ ra điều gì đó, khó chịu nhếch một bên miệng.
Nhưng Hạ Thiên Kỳ lại thắc mắc câu cô ta vừa nói, vội vàng hỏi:
Cô cũng biết chuyện này?
Đúng vậy, có gì đó kỳ quái, anh không biết à?
Tôi nghe người ta nói như vậy, cũng không biết cụ thể là xảy ra chuyện gì. Hạ Thiên Kỳ cảm thấy nên đi tới quán nét một chuyến, lại đụng phải hắn, tên chủ quán nhìn chầm chầm vào A Viên.
Tôi nghĩ chị tôi không thể gạt tôi, chuyện này làm sao có thể để người khác biết.
Vừa rồi rõ ràng, cô nói chị cô đã gạt cô. Hạ Thiên Kỳ bị A Viên làm cho dỡ khóc dỡ cười, tiếp tục hỏi:
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, cô nói cho ta nghe một chút đi.
Anh là gì của tôi, tại sao phải nghe anh? Anh kêu tôi nói tôi phải nói?
. . .
Hạ Thiên kỳ tốn hết nước bọt, thậm chí còn lấy sắc đẹp dụ dỗ (hẳn là nhan sắc có chút giá trị) cuối cùng cũng nghe được A Viên nói chuyện kỳ quái đó có liên quan đến một nữ sinh học viện Tề Hà.
Chuyện là... Ba ngày trước, bên trong ký túc xá trường học Tề Hà đã xảy ra một vụ tự sát.
Về phần nguyên nhân tại sao lại tự sát, mà không phải là bị giết, thì A Viên cũng không biết.
Tại sao A Viên lại biết chuyện này? Hay là vì chị của cô là học sinh ở trường học, đồng thời cùng ở chung phòng trong ký túc xá với người đã tự sát.
Chuyện này nghiêm túc mà nói người biết rất ít, bởi vì ngay sau khi vụ việc xảy ra thì các ban lãnh đạo nhà trường đã lập tức đi tìm các nữ sinh, và còn cho nghỉ 20 ngày, về chương trình học thì sau khi đi học lại sẽ có giáo sư chuyên môn dạy kèm lại.
Đương nhiên, tin tức sẽ bị lan truyền một số nơi, nghe nhầm đồn bậy cũng không thiếu. Nhưng nhà trường cũng không có bất kỳ hành động giải thích nào hay phản bác chuyện đó là bịa đặt. Kết quả có thể nghĩ, chuyện này náo nhiệt không quá hai ngày đã lắng xuống.
Thói hư tật xấu của người ở đây, bất kỳ chuyện gì càng tô càng đen, càng phản ứng thì càng to chuyện lên, cô cho rằng là do cô ấy, chó cắn cô hay cô ấy!
A Viên nói nhỏ, không biết nhớ ra chuyện gì đó mà lại kinh hãi, liền lạc hướng mắng lên. Gặp tình hình không tốt, Hạ Thiên Kỳ cũng vội vàng gọi cô:
Không ngờ một đứa bé như nhóc mà cũng có chút nguyên tắc thế. Cứ đứng đó mà suy nghĩ vớ vẩn đi. Anh muốn biết khi nào chị của nhóc về nhà?
Đúng vậy à, không phải còn tới quán nét à?! A Viên nói xong đột nhiên nhìn chằm chằm Hạ Thiên Kỳ nghi ngờ, Hạ Thiên Kỳ là loại da mặt dày, không sợ bất kỳ chuyện gì làm cho cô cảm thấy sùng bái và tán thưởng.
Dù cho anh đây có đẹp trai, cô cũng không cần nhìn như thế?
Anh có đẹp trai hay không! Không liên quan tới tôi, tôi là muốn hỏi anh vì cái gì mà lại quan tâm tới việc này như vậy?
A Viên hỏi có phần cảnh giác.
Tôi nói, tôi là thám tử tư nhân cô có tin hay không?Hạ Thiên Kỳ ra vẻ bí hiểm nói.
Tôi tin cái rắm, đồ lười nhác nhà anh.
Trong lòng A Viên sinh ra cảnh giác với Hạ Thiên Kỳ, miệng đang hướng về phía anh ta bỗng chốc xoay người lại quầy bar.
Hạ Thiên Kỳ cũng không gọi cô ta lại, dù sao A Viên cũng biết quá nhiều, còn nói gần đúng với mục đích anh ta tới đây.
Dù sao anh ta cũng muốn đổi tí gió mà thôi.
Có đến thăm dò được thì lời, không cũng chẳng mất gì. Dù sao học sinh trong trường rất đông, không thiếu người hiểu rõ chuyện này.
Tuy nhiên khi cân nhắc đến chị của A Viên và người chết ở cùng ký túc xá, nghĩ đoạn Hạ Thiên Kỳ rời ghế sô pha đi đến quầy bar.
Lúc đầu nghĩ là suốt đêm, nhưng Hạ Thiên Kỳ cũng không ở lại suốt đêm ở quán nét. Dù sao ngày mai lại đến trường học Tề Hà nơi nữ sinh theo học không biết còn phát sinh chuyện gì, cho nên phải đảm bảo sức khỏe và tinh thần bản thân thật sung mãn.
Cho nên chờ lấy được số điện thoại của chị A Viên, Hạ Thiên Kỳ liền tắt máy rời khỏi quán nét, lái xe xung quanh nhà khách tìm nơi ở.
Một đêm trôi qua không có vấn đề gì.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Thiên Kỳ đã lái xe đến trước cổng chính trường học Tề Hà mà nữ sinh theo học.
Học viện Tề Hà là một trường trung học cơ sở tư nhân khép kín chỉ dành cho nữ sinh.
Mặc dù là một trường học cơ sở , nhưng khóa văn hóa ở đây không phải là chính, mà là bởi sự thích thú của học sinh là chủ yếu.
Nói thí dụ như sau này học sinh muốn làm người mẫu, thì lấy khóa hình thể làm chủ, khóa văn hóa làm phụ. Nói trắng ra là chỗ này chỉ tồn tại ý nghĩ là một trường trung học, sớm giúp người tạo nên sự nghiệp trong tương lai.
Mà không giống như những trường trung học phổ thông khác, đa phần đều lấy văn hóa làm chủ, khi lên đại học những cái đã học trước kia liền quên sạch.
Vì vậy! Tuy là trường trung học, nhưng trong sân trường không có sự khẩn trương của một trường phổ thông hay cao đẳng, ngoại trừ phải chờ đợi đến lúc ra trường, phương diện khác gần như không khác gì so với một trường đại học.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bản chất trường này tốt hay xấu với Hạ Thiên Kỳ là hoàn toàn không có quan hệ, dù sao anh ta cũng không tới đây để học mà chỉ tới đây để hoàn thành nhiệm vụ.
Vừa nghĩ tới nơi này đang có một ác quỷ chờ anh ta, Hạ Thiên Kỳ không rét mà run, nửa phần suy nghĩ muốn đi vào cũng không có!
Nhưng thực chất hắn không có cơ hội để lựa chọn.
Một lần nữa trở lại trên xe, Hạ Thiên Kỳ hồi hộp nhấn một hơi kèn, bên cạnh cánh cổng một ông già trong phòng an ninh đi ra.
Không biết phải hay không? Về việc thông báo trước là anh ta sẽ tới. Cho nên anh ta gần như không tốn chút nước bọt, liền thuận lợi tiếp nhận về nữ tử của học viện Tề Hà.
Đi vào chỗ mà anh ta đã từng ước mơ trường học Đỉnh cấp.
Không biết có bao nhiêu người nói qua, đề tài nói đến nữ sinh trong trường học Tề Hà rất nhiều, cái gì mà giá trị gương mặt, ngực to, chân dài.
Nếu như là trước đây có cơ hội đến nơi này, anh ta nhất định sẽ rất hưng phấn, nhưng giờ biết rõ là đến vì vụ việc cái chết, anh ta hoàn toàn mất đi sự hào hứng.
Cho dù tương lai thân phận anh ta là người quản lý ký túc xá.
Nhập gia tùy tục, hoảng sợ một ngày sẽ qua, thật vui vẻ thì cũng qua một ngày!
Hạ Thiên hít sâu một hơi, quyết định lấy lại bình tĩnh mà đối diện với chuyến đi đến học viện Tề Hà để tìm hiểu sự việc. Nếu không phải một mực kiềm chế lại, xem như cuối cùng vẫn còn sống thì chắc cũng sẽ bị tâm thần.
Học viện diện tích lớn hơn so với tượng tưởng của hắn, gần như to hơn nơi hănq học đại học, vậy nên hắn chỉ đi lòng vòng rồi dừng xe một nơi...
Từ trên xe bước xuống, tòa nhà ký túc xá thu hút Hạ Thiên Kỳ không sao rời mắt được, bởi vì học sinh không ngừng đi ra, chắc hẳn là đi học.
Hàn Thiên Kỳ nhìn mãi không được ai! Tất cả đều rất bình thường mà.
Hạ Thiên Kỳ nhìn chằm chằm một lúc, cũng không thấy tồn tại thứ gì kinh sợ, bất quá nghĩ lại cũng có thể giải thích, dù sao các học sinh ai cũng trang điểm.Nên chưa tới mức nhìn giống Tôn Ngộ Không
Vì đang ngụy trang, Hạ Thiên Kỳ quay lại trên xe, tiếp theo hạ cửa kính xuống, trên mặt lộ ra nụ cười và dáng vẻ vô hại.
Hạ Thiên Kỳ không hẳn đẹp trai, nhưng cũng dễ nhìn, hoặc ít nhiều cũng có mấy phần khí chất.
Ngồi trên xe lắp bắp một lác Cao Phú Soái(Cao Phú Soái, là cao to, giàu, đẹp trai) về sau, Hạ Thiên Kỳ liền nhanh tay lẹ chân bước xuống xe, tiếp theo chặn lại một cô nữ sinh dáng người thanh tú, hỏi:
Cô gái! Em đẹp quá, xin cho hỏi phòng hiệu trưởng đi đường nào?
...
Hai mươi phút sau, Hạ Thiên Kỳ cùng ba người đi ra khỏi phòng hiệu trưởng
Sau khi ra ngoài, bốn người cứ khẽ liếc nhìn nhau, tròng lòng đều suy đoán muốn biết thân phận của nhau.
Hạ Thiên Kỳ nhớ rõ Lương Nhược Vân đã từng nói với hắn, lần này sẽ có ba người mới, trước mặt ba người này ngược lại không nhiều không ít.
Tính cả anh ta thì tổng cộng là hai nam hai nữ.
Có chuyện gì, tôi thấy xuống lầu nói sẽ tốt hơn.
Nhìn ai cũng không mở miệng, Hạ Thiên Kỳ phá tan bầu không khí đang im lặng, nói.
Mặt khác ba người cũng không có gì để dị nghị, nên cứ nhẹ gật đầu liền cùng nhau đi xuống lầu.
Hạ Thiên Kỳ đứng bất động quan sát bọn họ, cho dù bọn họ có đông hơn cũng không dám phạm sai lầm.