Biểu cảm thường thấy của Makima chính là cười.
Khi nói chuyện cũng cười, khi tò mò cũng cười, kể cả khi buồn rầu, nhíu mày thì cô ấy vẫn giữ vững nụ cười tiêu chuẩn ba mươi độ. Gojo Satoru từng có ý nghĩ kỳ lạ hỏi Getou Suguru rằng, liệu người phụ nữ này có phải là một người máy có chế độ mỉm cười phục vụ khách hàng hay không. Và sau khi suy nghĩ nát óc, họ đưa ra kết luận: Khoa học Kỹ thuật của Nhật Bản hiện nay chưa phát triển đến mức đó.
“Có thể ở trong một thế giới song song khác, nơi chú linh và nguyền rủa sư không tồn tại, người Nhật mới thật sự chuyên tâm phát triển Công nghệ.” Chú linh thao thuật, Getou Suguru, đưa ra phỏng đoán của mình. “Biết đâu lúc đó sẽ có người máy biết mỉm cười.”
“Giống cô ấy hả?”
“Người máy không làm được ưa nhìn như thế, vả lại Makima cũng là một mỹ nhân đáng yêu khó gặp mà?”
“...Rồi mắc gì khen cô ấy!”
“Chà, tớ cũng đâu có ấn tượng xấu gì với Makima. Dẫu sao hôm nay cũng bữa đầu tớ gặp cổ...”
Trán Gojo Satoru nổi gân xanh. “Cậu đang nói đến cái người đã bảo 'Đi tìm cảnh sát khi có án là thường thức' và chỉ tay năm ngón sai chú thuật sư làm việc hả?”
“...Còn là một mỹ nhân nha.”
“Suguru!”
Số lượng chú linh trong toà nhà dạy học nhiều không tưởng, đến cả hai người với năng lực đạt đặc cấp cũng phải tốn chút thời gian để dọn dẹp. Và khi thấy chú linh “đã chết” Ono Genpei xuất hiện trước mặt, trong lòng họ không khỏi có chút kinh ngạc. Gojo Satoru không nhịn được nói. “Tại sao nó...”
Rõ ràng là nó đã bị tiêu diệt, sao lại... Gojo Satoru nhìn bạn mình với vẻ không thể tin nổi, đổi lại là cái nhìn khó hiểu của Getou Suguru.
Chú linh này đã thật sự bị tiêu diệt?
——Trước khi vào toà nhà, họ có “thấy” nó không?
Sau khi “màn” đóng, thì các chú thuật sư đã không còn nhận thức về thời gian của thế giới bên ngoài. Đến cuối cùng khi chú linh đã bị diệt trừ và hung thủ đã được tìm ra, thì trời đã chạng vạng tối. Getou Suguru hít một hơi sâu, đưa mắt nhìn bạn mình. Chú thuật sư với mái tóc trắng hai tay đút vào túi, đứng lặng yên không giống lẽ thường, trông có vẻ đăm chiêu.
“Cậu không sao chứ, Satoru?”
Với một chú thuật sư đã quen với các nhiệm vụ, người luôn phải nhìn một thế giới xấu xí, thì sẽ không còn dễ bị xúc động trước thực tế nữa. Bản thân cậu cũng đã tách rời cảm xúc của mình khi đối mặt với chú linh hay người bị hại, nhưng còn Gojo Satoru, sở hữu “lục nhãn” luôn hướng đến những nơi Getou Suguru không chạm đến được thì cậu ấy đang nghĩ gì? Có phải đang nghĩ về hung thủ vừa mới bắt được?
“Là giáo viên, phải hướng dẫn học sinh đi trên con đường đúng đắn, không phải sao?”
Điều mà các thiếu niên đang suy nghĩ chính là thủ phạm của vụ án, người thầy luôn miệng nói rằng sẽ “đưa tất cả học sinh vào vòng tay của tử thần” và “để cả thế giới chết cùng nhau“. Dù mang theo dáng vẻ điên cuồng, nhưng hắn hoàn toàn không bị chú linh tác động, chỉ là một con người bình thường mà thôi. Nhưng chính kẻ mất trí ẩn mình trong đám đông đó, vào thời điểm lẽ ra nên khuyên học trò đừng coi thường mạng sống của mình, thì hắn lại nói ra mấy câu quỷ quái đại loại như “nhảy xuống đi“...
Nghĩ đến một số thầy cô và một vài học đệ học muội đáng yêu ở Cao chuyên; ngay cả các bạn học và giáo viên khác ở Kyoto, cũng đều là nơi cậu có thể tin tưởng được. Gojo Satoru không thể hiểu được những người cuồng tín, cậu nhớ đến lời nhắc của Makima, vậy nên là lần đầu tiên chú thuật sư thiên tài kiên nhẫn giải quyết công tác kết thúc là —— gọi điện báo cảnh sát.
“Tại sao vẫn còn có người u mê không tỉnh thế...”
Getou Suguru nghĩ thầm chắc bạn mình đang cảm thấy tiếc cho nạn nhân, nên sẽ không nhớ về vụ cá cược. Thì ngay giây tiếp theo, cậu thấy bạn mình trộm nở một cười âm hiểm khi âm mưu sắp thành công. “Nên yêu cầu người phụ nữ đó làm gì đây ta, Suguru~, hay là để cô ấy nhảy lên xuống lầu liên tục 3 tiếng đồng hồ?”
...
“Tóm lại, chủ nhiệm lớp B, Yokoi, chính là hung thủ thực sự của những vụ tự tử.”
“Đó là do họ bị quỷ địa ngục tác động.”
“Cô thua rồi, Makima.”
“Cậu chính là đang nói mớ, Gojo- kun.”
Tòa nhà giảng dạy lại một lần nữa bị niêm phong bởi những dải băng màu vàng, thỉnh thoảng sẽ có cảnh sát vội vã đi ngang qua đám học sinh để tiến vào tòa nhà. Bất kỳ ai đi ngang qua, cũng sẽ không ngoại lệ mà quay đầu lại nhìn bầu không khí căng thẳng giữa thợ săn quỷ và nhóm Cao chuyên. Ngay cả thanh tra Megure đến đây lập biên bản cũng phải sững sờ.
“Không ngờ người mới Khoá 4 bộ Công an lại tích cực như vậy...”
Ông không nhịn được trò chuyện với Chiba ở bên cạnh. Những đồng nghiệp của ba đội hình sự khác đều bị điều đến vụ của siêu trộm Kid, nên thanh tra Megure, người duy nhất còn lại, đã dứt khoát cùng cấp dưới đến trường Seirin giải quyết chuyện sau cùng. Hai vụ án ban đầu ở Seirin vốn được kết luận là tự tử, thì giờ đây lại xuất hiện thêm một giáo viên là kẻ xúi giục, hiển nhiên việc này không thể tuỳ tiện viết báo cáo cho xong. “Mấy nhóc mặc đồng phục đằng đó, bất quá chỉ là học sinh trung học thôi mà...”
“Sếp đã quên Kudo cũng là học sinh trung học à? Rồi cả Hattori đồng phục đen ở Kansai, con trai cảnh sát trưởng Hakuba...”
“Ồ, nghe cậu nói, thì học sinh trung học bây giờ toàn là thứ dữ...”
“Như tôi nói lúc đầu, chỉ cần tìm ra được bí ẩn trong vụ tự tử, liền tính là thắng.” Giữa đám đông cảnh sát âm thầm vây xem, Makima vẫn ung dung cười, độ cong trên khoé môi không hề thay đổi. Nhưng trong mắt Gojo Satoru, thì đôi mắt của cô gái tóc hồng lại ánh lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy. “Chứng cứ mấu chốt của vụ án là do tôi tìm về. Còn về phần xúi giục mà cậu nhắc đến, đều là do quỷ địa ngục ảnh hưởng biến thành.”
Cô giơ chiếc máy ghi âm lấy được từ Matsuda ra. Gojo Satoru vươn tay định lấy thì bị Makima lắc mình né đi.
“Đừng trốn, tôi muốn xem cô cầm cái gì!”
“Cho dù là tôi cầm, thì cậu cũng nhìn thấy được mà. Hơn nữa đâu ai biết được, sau khi cậu lấy nó rồi có có hô lên mấy lời đại loại như 'đây là bằng chứng tôi tìm được' hay không?”
“...Sao thế được, tôi làm gì có xảo quyệt như vậy.” Đáng giận, định thử một tí thì bị nhìn thấu rồi. Gojo Satoru lùi lại hai bước, khoanh tay lười biếng nói. “Vậy thì, tiểu thư Makima, có thể cho chúng tôi nghe máy ghi âm trong tay cô được không?”
“Không nha.”
“Hả, tại sao~ Nhìn thế nào thì cũng là một chiếc máy ghi âm bình thường thôi mà.”
“Mối nguy hiểm chính là cuộn băng.” Makima tháo máy ghi âm ra, tay đeo găng lấy ra một vật thể màu xám bốc khói. “Bên trong nó là 'thuyết tử vong' của con quỷ đến từ địa ngục.”
Makima phớt lờ đi biểu cảm khoa trương của chú thuật sư. Tư duy kỳ quặc của học sinh trung học thật không thể hiểu nỗi, nếu để ý thì cô sẽ thua. “Từ nạn nhân đầu tiên trực tiếp đối mặt với kẻ lập khế ước với quỷ địa ngục, đến bạn học Satoshi lén lút ghi âm rồi nghe lại, và cuối cùng là nhân viên dọn vệ sinh vô tình nhặt được... Tất cả bọn họ đều vì sau khi nghe 'thuyết tử vong' mà chọn lựa phí hoài bản thân. Nếu như thế thì cả chủ nhiệm lớp B cũng bị quỷ địa ngục ảnh hưởng nên trở thành tòng phạm.”
“Cho nên?”
“Tôi phải mang nó về tổng bộ Công an, giao cho tiền bối có tư cách phân biệt để điều tra.” Makima nói. “Nên không thể đưa cho các cậu.”
“Vậy thì cái vật chứng này có tác dụng gì trong vụ cược?” Gojo Satoru tò mò hỏi với giọng điệu thuần tuý học thuật. “Nghe mà cũng không được, thì đố ai mà biết cuộn băng đó có đúng như cô nói không?”
“...”
“Tôi nói đúng chứ, tiểu thư Makima?”
Getou Suguru theo sát, kết luận. “Thật đáng tiếc, là cô thua, tiểu thư Makima.”
Sắp cãi nhau rồi, sắp cãi nhau rồi. Trung sĩ Chiba nãy giờ im lặng đứng xem nghiêng mắt suy nghĩ, vừa không quên giả bộ ghi chép vừa để ý đến cuộc trò chuyện của hai bên. Chú thuật sư và thợ săn quỷ từng có một đoạn thời gian bất hòa, đây là lần đầu tiên một người bình thường như anh được chứng kiến một cuộc trao đổi bề ngoài tưởng thân thiện nhưng bên trong lại gươm cung bạt kiếm. Mà nói thì họ “Gojo” của học sinh trung học kia nghe khá quen, chắc là xuất thân từ một gia tộc lớn nào đó?
Vất vả cho cô rồi, Makima...
Xem ra áp lực nghiệp vụ bảo vệ mọi người của dị năng giả cũng rất lớn, tất cả là do sự không thống nhất của các đơn vị...
Bên này, trung sĩ Chiba còn đang đổ mồ hôi hột cho thợ săn quỷ phải chiến đấu một mình, thì bên kia sau một lúc trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc cũng vang lên tiếng Makima đáp lại. “Cậu nói đúng, là sơ suất của tôi.”
Trên mặt Makima, lần đầu tiên mất đi nụ cười thường ngày. Nụ cười mà Gojo Satoru luôn muốn phá đi giờ đã biến thành một đường thẳng tắp.
“Là tôi thua, Gojo- kun.”
...
“Ha ha, ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha!”
Gojo Satoru đang rất hưng phấn. Cậu thực sự, thực sự đang rất hưng phấn.
Điều này có thể thấy được từ nụ cười dần dần kéo căng lên của cậu, nó ngày càng trở nên kiêu ngạo hơn.
Đôi mi trắng như tuyết sung sướng nheo lại thành vòng cung, chú thuật sư tóc trắng cười đến tít mắt, dáng vẻ trông giống một con mèo kêu meo meo sau khi đã ăn vụng được đồ ăn. Tư thế đó thậm chí so với đứa trẻ nhận được quà giáng sinh nom còn vui vẻ hơn. Gojo Satoru thắng cược, rốt cuộc cũng chiếm được thế thượng phong ở Makima, còn Getou Suguru một bên nhìn, vừa cao hứng giùm, vừa sợ thằng này sẽ đột nhiên thất thố, như nhảy dựng lên và la hét mình thắng rồi.
Cũng may gia chủ Gojo chỉ hô hố cười to hai tiếng rồi nhanh chóng dừng lại.
“Cô thừa nhận rồi! Tiểu thư Makima còn rất có trách nhiệm đi.”
“Dám làm dám chịu, tôi không có gì không phục.” Makima đương nhiên sẽ không nói rằng trong năm phút đồng hồ lúc nãy, cô đã cân nhắc liệu có nên quay ngược lại thời gian không: tuy rằng nuốt không trôi khẩu khí này, nhưng nếu lưu trữ lại lần nữa thì cũng không còn gì thú vị, dù sao thì sau tất cả, bí ẩn của vụ này đã được giải đáp. Thôi thì cô nhẫn nại nhường chú thuật sư một hiệp.” Lần này cậu thắng.”
Nhưng giờ cô có chút hối hận! Chú thuật sư cười rộ lên như hận không thể cho cả thế giới biết. “Đừng cười khoa trương như thế, Gojo- kun.”
“Là tôi thắng! Tôi thắng!”
“...” Người này rốt cuộc bao nhiêu tuổi? Năm tuổi hả?
Nghĩ đến người đánh cược có tính cách như vậy, Makima bỗng có ý thở dài không nói nên lời. Cô tuỳ tiện bỏ cuộn băng vào túi, thuận tay lấy hộp thuốc lá và bật lửa ra. Mãi đến khi cắn điếu thuốc trong miệng, cô mới nhận ra mình còn đang ở trường học.
Không được hút thuốc trước mặt học sinh... Makima lấy điếu thuốc đã thấm chút nước xuống, cụp mắt điều chỉnh tâm trạng, sau đó nhìn thiếu niên vẫn đang dào dạt đắc ý mà cười.
“Vậy cậu muốn cá cược cái gì?”
Gojo Satoru hơi hé miệng, cậu muốn nói là tiểu thư Makima hãy đến công viên giải trí ngồi tàu lượn không đến ba giờ không được xuống; cậu còn muốn nói là tiểu thư Makima hãy đi ra khỏi Seirin và nói với người đi đường đầu tiên nhìn thấy là mình đã bại dưới tay một chú thuật sư; cậu cũng muốn nói là bây giờ tiểu thư Makima hãy cho tên cảnh sát béo ú nãy giờ cứ nhìn trộm sang một cú quăng ngã qua vai để hắn bớt lo chuyện bao đồng lại...
Có quá nhiều yêu cầu cậu muốn đưa ra cho Makima. Mỗi yêu cầu là một mục đích riêng.
Gojo Satoru muốn nhìn thấy bộ dạng khác của Makima ngoài mỉm cười.
“Hẹn hò với tôi một lần thì sao?”
Trước khi kịp nhận ra, thì lời nói đã vọt ra khỏi miệng. Gojo Satoru không hối hận, cậu vừa lòng khi thấy Makima lộ ra vẻ mặt kinh hãi. Trong nháy mắt thoả mãn vô cùng.
Vì thế lặp lại một lần nữa.
“Hãy hẹn hò với tôi, tiểu thư Makima~”