“Vậy lúc đó cô đã rời đi mà không nói gì?”
“Đúng.”
“Không đồng ý, không gật đầu, không làm bất kỳ hành động nào ngầm đồng ý đối phương?”
“Đúng vậy.”
“Là do ngại có người sao? Nghe nói khá nhiều người thuộc bộ Điều tra tụ tập gần đó...”
“Cũng không phải vì lý do này. Với tôi mà nói, quan trọng là do cậu ta vẫn còn là học sinh.”
Một tiếng tắc, bật lửa sáng và lụi đi. Cô gái tóc hồng rũ mắt chống tay, nhìn người đối diện phì phò điếu thuốc dưới ánh sáng mờ ảo, làn khói lượn lờ che đi biểu cảm của cô. “Ở đất nước này, dù là nam hay nữ, thì việc tiếp xúc thân mật với trẻ vị thành niên, theo quan niệm dân gian, là điều không được tán thành. Thân là cảnh sát, tôi nên làm gương, không phải sao?”
“...Không ngờ cô lại tuân thủ quy tắc như vậy.”
“Nếu không còn gì thì tôi đi trước. Lúc sau còn có việc.”
Hơi khom người, cô quay đầu đi ra khỏi bầu không khí áp lực của văn phòng. Thời điểm cánh cửa khép lại, bên tai cô thoáng nghe thấy tiếng thở dài. Trong lòng khẽ động, cô nín thở dừng lại.
Văn phòng bắt đầu vang lên những tiếng thì thầm. “Còn chưa nhận ra thân phận của mình sao?”
“Cứ tiếp tục quan sát...”
“Nhớ báo Kishibe một tiếng, để ngài ấy không cần vội vã trở về...”
Nếu bây giờ bước vào, thì những kẻ nhận lệnh hút thuốc đó sẽ ra sao nhỉ? Ý nghĩ như vậy thoáng hiện lên trong đầu, cô gái tóc hồng vuốt phẳng những nếp nhăn trên quần áo, quay người trở lại Khóa 4.
...
Thợ săn quỷ của bộ Công an không có bí mật.
Tất cả bí mật đều sẽ bị tầng trên đào bới không còn một mảnh, ngay cả những lời đàm tiếu tầm thường cũng không được tồn tại dưới một ngày. Đây dĩ nhiên là một lỗ hổng lớn trong hệ thống công tác, điều mà Makima nhận thức được sâu sắc sau khi tiếp xúc với Cao tầng của bộ.
Hẹn hò với học sinh Cao chuyên, chú thuật sư, thiếu niên... Mỗi từ giật gân như thế được gắn liền với cái tên Makima. Cô đã nổi danh trong vài ngày ngắn ngủi.
Bởi vì bị nói quá nhiều, nên dẫn đến việc Cao tầng đến tra hỏi; đây có lẽ cũng là lần trải nghiệm đầu tiên của người chơi kể từ khi bước vào thế giới. Cho dù được mời vào phòng tối, hay trở thành chủ đề trong các cuộc nói chuyện, thì Makima cũng không có bất mãn gì. Việc này sản sinh ra rất nhiều hiệu ứng kỳ lạ, nhưng cô không có thời gian để đôi co tức giận, mà chỉ cảm thấy có chút là lạ.
“Điều gì sẽ xảy ra nếu cô vô tình được lên trang đầu đề tin tức, trở thành hot search trên Twitter?”
“Ví dụ như?”
Vẫn luôn im lặng lắng nghe, Higashiyama Kobeni, đột nhiên nói: “Nếu lên TV, thì có thể nào được chương trình tạp kỹ O'Sunday phỏng vấn?”
“Sau đó tiêu đề hiện lên màn hình sẽ là 'Thợ săn quỷ X Nam sinh Nhật Bản! Tình yêu cấm kỵ thời trẻ' à? Ha ha ha...”
Makima dừng khuấy chiếc đũa ăn mì Udon, tưởng tượng ra cảnh Internet oanh tạc góc trời. “...Không sao đâu. Chưa đến ba ngày là mọi người sẽ chuyển sự chú ý lên tin tuyết rơi ở Hokkaido thôi.” Con người chỉ thích theo dõi điểm tin nóng, hơn nữa người chơi không có hứng thú với những giới đề tài trong thế giới trò chơi. “Thường không có người xem dạng này đâu.”
“Woa, không hổ danh là Makima!” Himeno khoa trương vỗ tay. “Thời điểm này mà vẫn có thể giữ bình tĩnh, thì chính là loại hình chị gái thông minh trưởng thành, khiến hai học sinh trung học kia đổ đứ đừ đó!”
“... Himeno- senpai, chị đã uống đến ly thứ 3 rồi hả?”
“Tiếc là hôm đó tôi phải đi Sendai~ Không được chứng kiến chuyện thú vị này ở Seirin.” Himeno hạ giọng. “Tôi còn nghe nói, cũng có một em trai khác đối với 'chị Makima' nhớ mãi không quên~ Tên là Kuro, Kuroko gì đó... Ủa, sao vậy?”
Makima trực tiếp lấy đi cốc bia từ tay Himeno. “Từ giờ trở đi, Himeno- senpai sẽ bị cấm uống.”
“A! Nói chuyện với tiền bối phải dùng kính ngữ chứ——!”
Thợ săn quỷ rất ít khi có thời gian rảnh. Đại đa số tình huống, họ được cử đi làm nhiệm vụ hay là tuần tra các nơi toàn Nhật Bản dưới sự hợp tác của thợ săn quỷ tự do. Hôm nay là một cảnh hiếm thấy khi Khóa 4 hẹn gặp ăn trưa ở nhà hàng gia đình cùng nhau. Lúc đầu mọi người còn nghiêm túc bàn công việc, về những con quỷ kỳ quái mọc lên khắp nơi ở Nhật Bản. Nhưng sau khi Arai và một vài người nghiện thuốc lá ra ngoài, thì lưu lại là các cô gái bàn tán xôn xao về tin Makima đánh cược thua.
Điều này khiến Makima có cảm giác bị phán quyết. Dù từ Himeno cô đã nhặt không ít thông tin, thì đồng thời cũng nhận lại không ít bát quái.
“Vậy là giống như bên Cao tầng nói, cô đã thực sự từ chối nam sinh tên Gojo bên Cao chuyên kia?”
“Tôi đã nói là sẽ suy nghĩ kỹ hơn, rồi bảo cậu ấy về.” Makima rót đầy ly bia trước mặt mình. “Mấy lão đó cũng quản quá rộng, không hiểu sao cứ thích xen vào việc này.”
“Dù sao cậu ta cũng là người mà cao tầng không quản được, một trong ba đại gia tộc mà.” Himeno ý đồ đoạt lại cốc bia nhưng không thành công, buồn bực chọc đũa vào bánh bao chiên. “Hơn nữa, lai lịch của Makima cũng rất nhạy cảm, tầng trên không muốn cho cô tiếp xúc quá nhiều với bên ngoài.”
“Himeno- senpai hiểu rất rõ về lai lịch của tôi?”
“Haha, có sao?” Người phụ nữ đeo bịt mắt gian xảo cười, đưa tay ra. “Bia đến!”
Cốc bia đầy ắp được đẩy qua không chút do dự. Cô ấy ngửa đầu hớp một ngụm lớn, thỏa mãn nấc một cái, rồi đặt lại ly lên bàn. “Thật ra... tôi cũng không rõ lắm~”
“...”
“Ai da, đừng có bày ra biểu cảm đáng sợ như vậy. Dù sao người dẫn dắt Makima vào bộ Công an không phải tôi mà là đội trưởng Kishibe.” Himeno lau bọt bia còn dính trên miệng, xòe tay ra. “Sư phụ chính là luôn thần thần bí bí như vậy, không tiết lộ điều gì. Dù sao ông cũng là thợ săn quỷ siêu hạng nhất trong số những thợ săn quỷ, một thần tượng sống, rất tuyệt vời!”
Nhắc nhở: phần giới thiệu nhân vật【Kishibe】đã được cập nhật.
“Chúng tôi nha, bình thường là đã bận làm việc sấp mặt, ngay cả nữ nhân còn chưa được nếm. Nhưng ngoài việc xoay quanh quỷ ra, thì vẫn muốn tận hưởng chút cuộc sống hàng ngày của người thường, chẳng hạn như đi uống bia, nói chuyện tình yêu.”
Himeno nhìn quanh cửa hàng một lượt, thấy nhóm đàn ông ra ngoài hút thuốc vẫn chưa trở vô, ngán ngẩm gắp cho mình một miếng đậu phụ rán. “Nhưng sư phụ của tôi, rõ ràng đã là thợ săn quỷ mạnh nhất rồi, lại còn làm việc 24/7. Có lẽ ông ấy không có thú vui nào trong cuộc sống, ngoại trừ việc diệt quỷ.”
“Ngoại trừ Himeno ra, thì đội trưởng Kishibe còn thu nhận đồ đệ nào khác không?”
“Còn Aki- kun đó. Lúc đó bị đội trưởng Kishibe phát hiện khi đang tuần tra, nên được dẫn vào phân đội dị biệt luôn. Chẳng qua từ tới giờ Aki- kun chưa bao giờ nhắc về nó.” Himeno thở dài. “Chẳng biết mấy nay sư phụ làm gì ở Trung Quốc mà một chút tin tức cũng không có...”
Nhắc nhở: Nhiệm vụ chi nhánh—— thu thập thông tin về nhân vật bí ẩn【Kishibe】Hoàn thành.
Cảm ơn cô, Himeno. Cô thật đúng là bạn tốt của tôi.
Thừa dịp bọn Arai và Hayakawa Aki ầm ĩ trở về, Makima lấy cớ đi vệ sinh để kiểm tra thông tin giới thiệu của nhân vật Kishibe. Mặc dù bản thân Himeno không hiểu rõ về sư phụ mình, nhưng phân tích ra được như vậy là đủ rồi.
Không có gì ngạc nhiên khi Kishibe không có ở Nhật Bản. Bởi sau khi cô thả chim sẻ, và tất cả những loài chim trên bầu trời Nhật Bản đi lục lọi khắp đất nước, thì đều không tìm thấy bóng dáng của ông ta; quan trọng hơn, là Kishibe chắc chắn biết thân phận của Makima. Trong mắt những người tầng trên, thì Kishibe chính là hậu thuẫn đáng tin cậy của trụ sở Công an, và có biện pháp đối phó với cô.
Kể từ khi bước vào bộ Công an, người chơi liền thử đi tìm quá khứ của【Makima】, nhưng kể cả có xem qua tài liệu của bộ phận lưu trữ, cũng không thấy hồ sơ của Makima đâu. Ở Nhật Bản, nơi còn chưa phổ biến kiểu dữ liệu hóa mà vẫn lưu trữ dưới dạng tài liệu giấy và con dấu cá nhân, thì khả năng duy nhất để “hồ sơ cá nhân không tồn tại” là nó đã bị, vô tình hay cố ý, mang đi để Makima không biết thân phận của mình.
Một người có thể không có “quá khứ” không?
Tất nhiên là không. Sự trưởng thành của một người, giống như mạng nhện vậy, tuy nhỏ bé nhưng kết nối chặt chẽ với vô số người khác. Càng che giấu chân tướng, thì Makima càng thêm tò mò về thân phận của mình. Thế giới này chắc chắn có tồn tại dấu vết về quá khứ của cô, và người hiện tại duy nhất biết có lẽ là Kishibe, vị thợ săn quỷ dũng mãnh giống như James Bond- điệp viên 007 trong miệng người khác.
Một người như vậy ẩn mình trong sương, không rõ ràng khiến cô khó có thể an tâm.
Điện thoại đột nhiên rung lên, hiện ra một dòng tin nhắn lạ. Makima liếc nhìn màn hình, không khỏi nhíu mày lại.
“Sáng mai lúc 10 giờ rưỡi, ở ga Ikebukuro.”
...Hiện giờ lại thêm một tên khiến cô không thể yên lòng.
Tin nhắn thẳng tuột và số điện thoại không phải là lần đầu thấy, này trừ bỏ người đó thì còn ai vào đây. Makima lập tức gọi điện, sau một hồi đổ chuông thì có người nhấc máy. “Tôi nghĩ rằng đã nói rõ ràng với cậu rồi, Gojo- kun.”
“Nhưng lúc đó Makima chỉ bảo 'đây không phải là một đề nghị tốt', chứ đâu có từ chối đâu.”
“Gojo- kun không hiểu cách nói khéo sao? Chắc chắn bạn cậu đã nói qua.”
“Vậy thì sao? Người quyết định là cô, còn người hẹn hò với cô là tôi.”
“...”
“Makima thật xảo quyệt nha~” Âm thanh thiếu niên biếng nhác, thả lỏng vang lên, nghe giống như đang nằm ở đâu phơi nắng. “Rõ ràng chẳng phải việc khó gì đối với cô, vậy mà cứ nói ra những lời ậm ừ không rõ như vậy. Bộ làm học sinh trung học phiền não là niềm vui của cô à?”
Makima mím môi không lên tiếng. Cô cảm thấy tức cười trước giọng nói giả bộ ủy khuất của chàng trai. Hai mày cô giãn ra, đổi sang tư thế dựa tường thoải mái hơn.
“Vậy tôi có khiến cậu phiền não không, Gojo- kun?”
“Hoàn~ toàn~ không~ có!” Gojo Satoru ở đầu dây bên kia nở một nụ cười rất nhẹ. “Bởi tôi biết cô sẽ đồng ý hẹn hò thôi, Makima.”
“Thật kỳ quái nha, rõ ràng thoạt nhìn giống chị gái thành thục, lễ phép, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn không giống.”
“Có gì khác sao?”
“Ừm... Không nói rõ được. Kiểu như 'tôi nhất định sẽ làm nó', rất trẻ con.”
“Nếu không muốn tôi đánh rớt buổi hẹn hò, thì chú ý từ ngữ đi, Gojo- kun.”
“A, đáng sợ quá! À không, phải là soái quá. Hãy tha cho tôi, onee-chan~”
...
Thời điểm Makima cúp máy, màn hình hiển thị cuộc gọi dài gần mười phút. Cô nghĩ nghĩ một chút, rồi dứt khoát gửi cho Higashiyama Kobeni một tin trên LINE rằng sẽ trở về tổng bộ, để tìm cớ nghỉ làm. Dọc đường đi, Makima nghĩ lướt về những chú thuật sư, thợ săn quỷ, những thẻ nhân vật cô đã biết, và cuối cùng dừng lại ở chàng trai từng khiến cô sửng sốt.
Gojo Satoru. Một người rõ ràng không dễ bịp chút nào.
Là do có 'lục nhãn' sao? Hay là chính bản thân cậu ta đã có năng lực nhìn thấu người khác. Với người chỉ cần liếc mắt là hiểu rõ mình, thì cô nên cảm thấy nhẹ nhõm hay khủng bố đây?
Sau khi đưa ra yêu cầu kỳ quặc là “hẹn hò với tôi”, những người quen biết Gojo năm tuổi sẽ cho rằng đây là trò đùa của cậu; còn những người quen biết Makima sẽ mặc định cô vì xã giao mà cẩn thận đưa ra lời từ chối ngầm. Trên thực tế, Makima đã làm như vậy, sử dụng phương thức từ chối mập mờ và uyển chuyển của người Nhật.
Nhưng chỉ duy có Gojo Satoru là nhìn ra được, Makima căn bản không có ý từ chối.
Thậm chí sau khi nghe lời đề nghị này, cô đã vô thức nghĩ rằng mình sẽ đi đâu trong buổi hẹn hò.
“Ikebukuro sao? Không biết nơi đó có gì thú vị.”
“Kinh hỉ là phải giữ cho ngày mai.” Gojo Satoru cười nói. “Vừa hay ngày mai Suguru phải trở về quê, nếu được thì tôi dẫn cô đến Cao chuyên chơi một chuyến.”
“Ồ, vậy sao? Tiếc rằng đây không phải là cuộc hẹn ba người, Gojo- kun.” Makima thản nhiên nói. “Dù sao lúc đó tôi đã thua cược bởi【hai người】. Còn chưa kịp hỏi Getou- kun có yêu cầu gì. Thật đáng tiếc.”
“...”
Dù có lợi hại thế nào thì cũng chỉ là nhân vật trong trò chơi mà thôi. Makima nghĩ, hiểu biết của cô đối với chú thuật sư còn quá ít, nếu có thể từ Gojo Satoru khai thác thêm thông tin thì cuộc hẹn này khá hợp ý cô.
Còn về phần quỷ súng trong nhiệm vụ chính, và quỷ địa mới xuất hiện...
Makima từ trong túi lấy ra đồ vật. Chỉ với thủ thuật che mắt là chú thuật sư, ngay cả năng lực cũng không cần dùng, cô đã thuận tiện bỏ túi cuộn băng ghi lại 'thuyết tử vong'. Thứ mà bộ Công an đang nghiêm ngặt bảo vệ phải chi là một chiếc máy ghi âm rỗng mà thôi.
Cô nhớ đến nhiệm vụ chi nhánh mở ra lúc trước, là một tấm bản đồ【địa ngục】bí ẩn, tương lai có khi cô còn mở khóa được phương thức tiến vào【địa ngục】.
“Trò chơi này đúng là ngày càng thú vị.”