Edit : Phương Thiên Vũ
“Ân…” Hạ Duy Y vừa mở mắt liền thấy có một con gấu bông mặt tròn
tròn, sửng sốt một chút, sau đó ha ha ngây ngô cười đem con gấu nhỏ
trước mặt ôm vào trong lòng, cư nhiên thật sự có Tiểu Hùng nha ! Cô tối
hôm qua mới nằm mơ thấy nó, không nghĩ tới bây giờ thật sự xuất hiện ở
trên giường của cô !
“Thích không ?”
Phía sau truyền đến thanh âm làm cho Hạ Duy Y phục hồi tinh thần lại, ôm Tiểu Hùng xoay người lại, khóe miệng vẫn như cũ lộ nụ cười ngọt
ngào, hai mắt sáng lên,“Dạ, đây là anh cho em sao ?”
“Uh.” Tư Minh Dạ khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, không nghĩ tới một con gấu nhỏ có thể khiến cho cô vui vẻ như vậy !
“Ha ha… Dạ, em rất yêu anh nha !” Trong tay còn ôm Tiểu Hùng, cả người nhào vào trong lòng Tư Minh Dạ làm nũng mà cọ cọ.
Tư Minh Dạ ngẩn ra, ôm thắt lưng của cô, đưa tay nắm cằm của cô, nhìn đôi mắt sáng kia, yêu cầu,“Nói lại lần nữa xem !”
Hạ Duy Y khó hiểu nhìn anh,“Nói cái gì ?”
Tư Minh Dạ híp mắt, cười như không cười nói,“Không nhớ rõ sao ? Vậy trả Tiểu Hùng lại cho anh !”
“Không muốn !” Hạ Duy Y hai tay gắt gao ôm Tiểu Hùng trong lòng, rất
sợ bị anh cướp đi, khẩn trương nói,“Chờ em ngẫm lại… ngẫm lại…”
Tư Minh Dạ đem cả người cô cũng đang ôm gấu toàn bộ ôm vào trong
lòng, chờ cô từ từ nghĩ, thật sau một lúc lâu, Hạ Duy Y giống như mới
nhớ tới mình nói cái gì, ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt bối rối,“Dạ…”
“Hử ?”
“Kia… Em rất thích rất thích anh, có phải chính là yêu anh hay không
?” Cô vốn nghĩ đến đoán dễ lắm nhưng bây giờ cô thật có chút không làm
rõ được !
Nhìn cô bộ dáng buồn rầu, Tư Minh Dạ trầm mặc không nói, anh có phải
là ép cô quá không ? Một phen ôm lấy cô hướng đi đến phòng tắm, dịu dàng nói nói,“Không cần phải nghĩ nhiều !” Anh sẽ khiến cô yêu anh !
“Ân… Dạ, em nhất định sẽ yêu anh !” Trong mắt to đều là sự kiên định, còn rất nghiêm túc mà nói.
“Vì sao ?”
“Em nói yêu anh anh liền rất vui, em muốn làm cho anh vui vẻ !”
Tư Minh Dạ trong lòng ấm lên, khẽ cười nói,“Đứa ngốc !”
“Ha ha…” Hạ Duy Y kéo tóc mình ngây ngô cười, trong lòng cô kỳ thật
nghĩ rất đơn giản, Tư Minh Dạ đối với cô rất tốt cho nên cô cũng muốn
đối với anh thật tốt!
Cô mất đi toàn bộ trí nhớ, tinh khiết giống như trang giấy trắng, đều nói cảm giác của trẻ con rất nhạy, đó là bởi vì một phần tinh khiết
kia, cho nên cô bây giờ rất mẫn cảm, có thể dễ dàng nhận ra được những
người khác đối mình là tốt hay xấu, mấy ngày qua, cô có thể cảm giác
được Tư Minh Dạ đối với cô nuông chiều cho nên cô bây giờ lại không
kiêng nể gì mà làm nũng với anh, tuyệt không sợ anh tức giận, trở nên
càng ngày càng ỷ lại vào anh.
Cô thích ở trong lòng anh, thích đáy mắt anh che giấu dịu dàng, thích nụ hôn của anh nhưng cô lại không biết đó gọi là yêu !
“Ngô… Dạ… nhẫn của anh với nhẫn của em giống nhau nha !” Hạ Duy Y
giống như phát hiện lục địa mới, trong miệng ngậm bàn chải đánh răng,
miệng đầy bọt, mơ hồ không nói rõ.
Tư Minh Dạ buồn cười lắc đầu, cư nhiên bây giờ mới phát hiện, thật là một phát hiện lớn ! “Ngoan ngoãn đánh răng !”
Tư Minh Dạ rũ mắt nhìn nhẫn trên ngón trỏ, nghĩ tới lúc trước ở hội từ thiện đấu giá.
Lúc trước ở hội đấu giá, nhẫn này là vật phẩm ít được chú ý nhất, bởi vì nó vừa lỗi thời cũng không phải xuất từ tay danh sư, hơn nữa vừa
thấy hoa văn kia liền khiến cho người ta trong lòng không thoải mái,
cuối cùng dường như cảm thấy chiếc nhẫn kia bất cứ lúc nào cũng sẽ mở to miệng đầy máu ra mà nuốt mình vào, hơn nữa lúc đầu khi người chủ trì
giới thiệu nó, được gọi là “ác ma chi sủng”, người đeo chiếc nhẫn này sẽ được ác ma chúc phúc, yêu nhau đến già, hạnh phúc cả đời.
Ác ma chúc phúc ai dám muốn ?
Nhưng ác ma lại dám muốn, hơn nữa Tư Minh Dạ thật sự thích hoa văn
như vậy, cho nên vốn chỉ là qua loa mua lấy nó, nhưng anh chỉ giữ lại
một chiếc, một chiếc khác thì tiện tay ném đi, sau mới phát hiện nhẫn
này không chỉ là một món trang sức !
Anh cũng không nghĩ chiếc nhẫn này sẽ xuất hiện ở trên tay cô, bởi vì nhẫn này vừa nhìn liền khiến cho người ta một cảm giác không may, người bình thường không nhặt lấy mới đúng !
Nếu không phải vì chiếc này anh lúc trước sẽ không cứu cô, ác ma chúc phúc sao? Anh nghĩ là anh nhận được rồi !
Rửa mặt xong, Hạ Duy Y một tay ôm lấy Tiểu Hùng đặt ở một bên, một
tay ôm lấy cánh tay của anh mà lắc lắc,“Dạ, em đói bụng !” Từ đầu đến
cuối cũng chưa cảm thấy Tư Minh Dạ không nói một tiếng xuất hiện ở trong phòng của cô có gì sai, hoàn toàn cho rằng đó là đương nhiên !
Tư Minh Dạ chỉa chỉa môi của mình, ý rất rõ ràng, có thể ăn cơm nhưng trước đưa tiền cơm !
Mà Hạ Duy Y ngược lại một chút cũng không cảm thấy chính mình chịu
thiệt, trái lại giống như chiếm được tiện nghi rất lớn, ánh mắt phát
sáng, cười tủm tỉm hôn lên.
Tư Minh Dạ vừa lòng ôm Hạ Duy Y, nhìn cô bộ dáng choáng váng, trong mắt lộ ra ý cười, dịu dàng hỏi,“Đi nhà ăn ăn sao ?”
Hạ Duy Y gật gật đầu, nhưng phỏng chừng căn bản là không biết anh nói cái gì.
Lãnh Dạ Bạch nhìn Hạ Duy Y hai má ửng đỏ, bộ dáng mơ mơ màng màng,
nhíu nhíu mày, nhưng thấy Tư Minh Dạ đáy mắt sủng nịch lại thoáng yên
lòng, nếu ông chủ là thật thích Y Y, anh ngược lại sẽ thấy rất vui khi
cặp này thành đôi !
Tư Minh Dạ trực tiếp ôm cô ngồi xuống, thấy cô còn chưa hoàn hồn,
trong lòng cảm thấy buồn cười, hóa ra mị lực của anh lớn như vậy!
“Bé cưng… Không phải đói bụng sao ?”
“Ách ?” Hạ Duy Y nháy mắt mấy cái, cuối cùng là hoàn hồn, nhưng lại
vụng trộm ngắm bạc môi khêu gợi của anh, sau đó trong đầu vang lên lời
anh từng nói qua,“Bé cưng khi nào muốn hôn anh đều có thể !”
Hạ Duy Y con ngươi đảo qua đảo lại, vừa liếc mắt một cái, kia nhưng
là chính anh nói, trong lòng đều đem tất cả trách nhiệm đổ lên người Tư
Minh Dạ, sau đó mới yên tâm mà ôm lấy cổ của anh, hôn lên nó.
Lãnh Dạ Bạch trong mắt tất cả đều là kinh ngạc, nha đầu kia thật là
lớn mật ! Mà Tư Minh Dạ ngược lại lại vui vẻ khi ôm mỹ nhân trong ngực.
Cuối cùng Hạ Duy Y đầu óc vẫn mơ mơ màng màng hưởng thụ món ăn Tư Minh Dạ này, sau cùng lại hoàn toàn không biết mình ăn cái gì.
Bây giờ gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Duy Y đang khóc lóc thảm thiết, bởi cô thích nhất là món điểm tâm ngọt, cô cư nhiên không có thưởng thức
đến hương vị mà đã cho hết vào bụng, lại không thể ăn thêm một lần, bởi
vì đã rất no rồi !
Chu cái miệng nhỏ nhắn, trong lòng âm thầm thề, lần sau nhất định không thể choáng váng !
Tư Minh Dạ buồn cười nhìn bộ dáng cô buồn bực, an ủi nói,“Ngoan, bữa
tối lại ăn típ !” Bọn họ vừa nãy ăn là cơm trưa, bởi vì Hạ Duy Y ngủ
quên !
Ngẫm lại vẫn là có chút buồn bực, đôi mắt ngập nước trừng… môi Tư Minh Dạ, đều là lỗi của nó !
Tư Minh Dạ nhịn ý cười, ôm cô đi lên lầu, Hạ Duy Y bĩu môi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nói với Lãnh Dạ Bạch,“Tiểu Bạch, chăm sóc
mình thật tốt nga !” Cô thiếu chút nữa đã quên chuyện này !
Lãnh Dạ Bạch khóe miệng giật giật, nha đầu kia nhất định phải gọi anh như vậy, anh cũng biết nhưng có thể đừng đem anh cùng con chó tuyết
ngao kia gắn liền một chỗ hay không a ?
Phòng ngủ Tư Minh Dạ, tiểu bạch thỏ nào đó còn đang tiếc món điểm tâm ngọt của cô, Tư Minh Dạ đang muốn an ủi cô đã thấy cô đột nhiên ngẩng
đầu lên, nghiêm trang nói,“Dạ, em muốn hôn anh !”
Trong lòng nghĩ, luyện tập vài lần cô sẽ không hôn mê nữa, lần sau có thể nếm được hương vị của món điểm tâm ngọt rồi !
Hết chương 10.