Edit : Phương Thiên Vũ
“Nha đầu chết tiệt kia, cư nhiên đem búp bê của tao bị dơ, nói ! Mày
có phải cố ý hay không ?” Một đứa bé xinh đẹp năm, sáu tuổi một tay đẩy
một đứa bé ba, bốn tuổi xuống đất, trong mắt tất cả đều là chán ghét
khinh miệt, còn có ghen tị không chút nào che giấu.
Mà đứa bé bị đẩy ngã bộ dáng rất xinh đẹp, giống như búp bê sứ trắng
tuyệt mỹ làm cho người ta yêu mến, lúc này bởi vì uất ức mà trong mắt
đầy nước mắt, lại cắn cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, quật cường không chịu
để cho nó rơi xuống, chỉ là thanh âm vẫn như cũ nhịn không được mang
theo nghẹn ngào,“Không phải… Không phải em…” Rõ ràng là chính chị ta cố ý ném búp bê xuống mặt đất, vì sao phải nói là cô làm dơ ?
“Hừ ! Làm sao lại ra vẻ đáng thương như vậy, cứ như tao khi dễ mày
vậy, đừng cho là tao không biết mày cùng với mẹ mèo của mày giống y như
nhau, trời sinh chính là dụ dỗ người ta, đặc biệt là câu dẫn chồng người ta !” Tuy rằng vẫn là một đứa nhóc nhưng những lời này mẹ cả ngày nhắc
tới ở bên tai cô, cô tự nhiên mà liền nhớ kỹ như vậy.
“Chị không được mắng mẹ tôi là mèo !” Đứa bé vừa mới còn vẻ mặt uất
ức nhưng lúc này hai gò má phình ra, thở phì phì trừng mắt đứa bé lớn
hơn cô ở trước mặt.
“Hừ ! Tao liền mắng, mày có thể làm gì tao ?”
Tiểu cô nương tức giận đến hai má đỏ bừng, đứng lên liền hướng đứa
nhóc so với cô cao hơn mà đánh tới, nhưng nữ giúp việc phía sau đứa bé
kia lại từng bước tiến lên, đẩy ngã cô một cái, cáo mượn oai hùm
mắng,“Mày chỉ là đồ con hoang mà lại dám ra tay với đại tiểu thư !”
Người lớn khí lực tự nhiên không thể so sánh với một đứa bé, lúc nãy
bị đẩy ngã cũng không có đau như thế này, lần này bị nữ giúp việc kia
đẩy ngã cô cũng đau đến nước mắt vòng quanh, nhưng đứa bé vẫn như cũ
không khóc, quật cường trừng mắt người trước mắt, chị gái của cô !
Đứa bé xinh đẹp kia đột nhiên cười đến vẻ mặt không có ý tốt, từ trên nhìn xuống đứa bé hỏi,“Mày rất thích con búp bê này đúng không ?”
Đứa bé phòng bị nhìn cô bé kia, không biết cô ta lại muốn bắt nạt cô
như thế nào, tuy đều là cùng một cha nhưng đối xử cũng hoàn toàn không
giống nhau, mặc dù cô không rõ vì sao nhưng cô biết cha càng thích chị,
bởi vì chị luôn có quần áo mới mặc cũng không hết, đồ chơi mới cũng
không thiếu, nhưng cô cái gì cũng không có. Thế nhưng cô cũng không có
vì vậy mà không vui, chỉ là con búp bê lại khác, cô thật sự rất thích
rất thích !
Chỉ thấy đứa bé xinh đẹp kia đến gần con búp bê kia, sau đó vươn chân đạp lên nó.
“Không được…” Đứa bé bất chấp đau đớn trên người, nhào qua muốn đoạt lại búp bê.
“Đã tối rồi, ầm ỹ cái gì ?” Thanh âm bất mãn của một người phụ nữ
truyền đến, đứa bé xinh đẹp kia trong mắt vui vẻ, quay đầu kêu lên,“Mẹ…” Mẹ đến đây cái đứa con hoang này nhất định sẽ bị phạt !
Đứa bé thừa dịp cô bé kia không chú ý, dùng sức đoạt lại búp bê, ôm chặt vào trong ngực.
Người phụ nữ nhìn xuống đứa bé liếc mắt một cái, trong mắt tất cả đều là chán ghét cùng phẫn hận, hướng tới nữ giúp việc dặn dò,“Đem cái đứa
con hoang này nhốt vào trong phòng tối đi, đỡ phải nhìn thấy lại bực bội !”
Trong phòng tối đen, đứa bé lui vào một góc, thân mình có chút run
run, ôm chặt búp bê trong lòng, lời nói đứt quãng,“Búp bê có phải rất
đau không ? Đều là Bối Nhi không tốt, búp bê đừng sợ, Bối Nhi sẽ bảo vệ
em !” Thanh âm run run kia lại biểu hiện nội tâm của cô đang sợ hãi.
Đột nhiên, trong phòng tối đen nháy mắt lại sáng lên, sau đó lại tối
đi, đứa bé sợ tới mức hét lên một tiếng, ôm búp bê trong lòng lui đến
góc sáng sủa, lạnh run, miệng không ngừng mà nhắc nhở,“Búp bê không sợ
nga ! Mẹ sẽ đến cứu chúng ta… Mẹ rất nhanh…”
Lời còn chưa dứt,“Ầm” Một tiếng nổ thật lớn làm màng tai người ta phát đau.
“Vù vù…” Hạ Duy Y mạnh ngồi dậy, từng ngụm từng ngụm thở, ngực phập
phồng dữ dội, ôm chặt búp bê trong lòng làm cho cô hơi dễ chịu một chút.
Chính là vừa mới hết thở gấp, ngoài cửa sổ một tia chớp lại xẹt ngang trên bầu trời, cả căn phòng bị chiếu sáng, có thể thấy rõ ràng trong
mắt Hạ Duy Y là sợ hãi, giống như trong tiềm thức biết kế tiếp sẽ có
chuyện càng kinh khủng, chỉ thấy cô phản ứng nhanh chóng ôm Tiểu Hùng
tiến vào chăn, nhưng lại có tiếp một tiếng nổ xuyên qua chăn truyền vào
tai cô.
“Ô ô…” Hạ Duy Y ôm chặt Tiểu Hùng một cử động cũng không dám, nhưng cơ thể như thế nào cũng không có cách ngừng run rẩy,“Ô… Dạ…”
Đúng ! Cô phải đi tìm Dạ… Tìm Dạ…
Một tiếng nổ thật lớn vừa qua Hạ Duy Y vội vàng ôm Tiểu Hùng bò xuống giường, hướng cửa chạy tới, chính là mới ra cửa lại một tia chớp, chiếu sáng cả căn biệt thự, Hạ Duy Y lập tức ngồi xổm xuống, co người lại,
hai tay che chặt lỗ tai, trong mắt nước mắt lăn qua lăn lại, nhìn qua
rất đáng thương.
Tiếng sấm vừa qua lại vội vàng đứng dậy chạy về phía trước,“Rầm rầm
rầm”, lúc này Hạ Duy Y đã bị dọa đến cái gì cũng đã quên, chỉ biết dùng
sức phá cửa.
Lầu hai có thể nói là khu vực cấm của căn biệt thự, ngay cả lúc Lãnh
Dạ Bạch không có việc gì cũng không thể tùy ý đi lên, lúc này ngoài cửa
là ai Tư Minh Dạ tự nhiên rất rõ ràng, nghe được tiếng đập cửa hoảng sợ
kia trong lòng cả kinh, vội vàng xoay người xuống giường bay nhanh mở
cửa phòng ra, ngay sau đó, Hạ Duy Y đã nhào vào trong lòng anh, gắt gao
ôm anh, thật giống như đã tìm được ân nhân cứu mạng,“Ô ô… Dạ… Thật đáng
sợ…”
Ôm thân mình run run của cô Tư Minh Dạ liền thấy đau lòng, lúc này
lại là một đạo tia chớp Hạ Duy Y run càng thêm run, dốc sức mà rút vào
trong lòng của anh, mong muốn mình tan biến là tốt nhất.
Tư Minh Dạ ôm chặt cô, dịu dàng an ủi,“Ngoan, đừng sợ, anh ở đây…” Hạ Duy Y dường như an tâm một chút, cũng chẳng còn run mạnh nữa nhưng vẫn
như cũ chôn trong lòng anh không dám đi ra.
Tư Minh Dạ ôm ngang eo cô, hướng về giường lớn kia mà đi đến, một bên an ủi,“Đừng sợ, anh ở cùng em…”
“Ân… Không sợ…” Ngoài miệng nói xong không sợ nhưng cơ thể vẫn run như cũ.
Ôm cô nằm xuống, Tư Minh Dạ kéo chăn qua đắp cho hai người, bạc môi ở trên trán cô hạ xuống một nụ hôn, dịu dàng nói,“Đừng sợ, anh sẽ luôn ở
cùng em…”
“Ân.” Hạ Duy Y lui vào trong lòng anh, gắt gao ôm lấy thắt lưng của
anh, không chịu thả lỏng, cảm thấy dường như không còn sợ hãi nhưng
không thể ngủ lại được.
“Dạ…”
“Ân ?”
“Em vừa mới gặp ác mộng !”
Bàn tay to luôn vuốt nhẹ nhàng trên cánh tay của cô, muốn giảm bớt sợ hãi của cô,“Thế còn sợ sao ?”
Hạ Duy Y nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lắc đầu, nói,“Em nghĩ không ra.” Chỉ
biết là ác mộng nhưng lại nghĩ không ra đến tột cùng mơ thấy cái gì.
“Vậy đừng nghĩ !” Lại ôm cô chặt một chút, mắt nhìn ngoài cửa sổ, mày vẫn nhăn, chỉ hy vọng tiếng sấm nhanh ngừng một chút, tuy cô không sợ
hãi như vậy nữa nhưng cơ thể vẫn run như trước, làm cho anh nhịn không
được mà đau lòng, đối với cô, anh luôn xuất hiện nhiều cảm xúc rất xa lạ nhưng một chút cũng không bài xích !
Hết chương 11.