Lúc này Đỗ Duy cảm thấy kinh hãi, chuyện này thực sự không thể coi thường được!
Thành Gilear hiện tại chính là nguồn sống của Đỗ Duy! Tòa thành bỏ hoang này đã được hắn thay đổi hoàn toàn thành một nhà công xưởng lớn khép kín. Tất cả bí mật của Đỗ Duy, ví như thuốc súng, lại còn chổi bay, rồi cả vật chất thay thế bí ngân… tất cả đều tiến hành nghiên cứu và sản xuất tại đây.
Trong thành Gilear, Robert tự mình chỉ huy một binh đoàn bốn nghìn quân bộ binh. Mà ngoài ra, ở trong thành còn có lão chuột Ga và Solskjaer còn có cả Poll nẵ
Khi thật sự gặp nguy hiểm thì không thể hi vọng gì nhiều ở Solskjear và Poll. Tuy lão chuột Ga là ma pháp sư áo trắng cấp tám nhưng Đỗ Duy biết thực lực chính thức của lão chuột này.
Nếu không vì để bảo vệ “ ma pháp hiếm có “ thuật biến hình thì Ga còn lâu mới có được danh hiệu ma pháp sư áo trắng cấp tám. Thực lực chính thức của lão chẳng qua chỉ có cấp năm cấp sáu mà thôi. Mà sau khi biến thành chuột thì thực lực lại càng kém hơn.
-Tướng quân Đầu Sói vàng của các ngươi tự mình đi đánh thành Gilear sao?
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu
- Đúng vậy.
Người này đành phải trả lời
- Tướng quân Đầu Sói Vàng là dũng sĩ có tiếng nhất của vương đình.
- Hắn dẫn theo bao nhiêu người tới.
Đây chính là điều Đỗ Duy quan tâm.
Mà câu trả lời càng làm cho trái tim Đỗ Duy trùng xuống
- Hai mươi nghìn.
Người này thấy Đỗ Duy biến sắc, liền muốn làm cho Đỗ Duy lo lắng thêm :
- Đó là hai mươi nghìn dũng sĩ tinh nhuệ nhất của vương đình.
Đỗ Duy bỗng nhiên cười lạnh nói :
- Ngươi lại muốn lừa ta sao ? Ta biết quân số lẻn vào lần này của các ngươi tổng cộng chỉ có mười nghìn mà thôi!
- Đó là nhóm thứ nhất.
Người kia cười lạnh nói :
-Quân tây bắc có Ruga, một tên rác rưởi tham tài mà thôi. Vương của ta cho hắn lợi lộc, hắn liền để cho các đồn biên phòng ở hành lang Tây Bắc làm ngơ cho người vào. Đoàn thứ nhất của chúng ta chẳng qua là để ở khắp nơi quấy rối địa phương của các ngươi, làm cho các ngươi luống cuống chân tay. Nhóm thứ hai là quân tinh nhuệ của tướng Đầu Sói vàng mới có mục tiêu là thành Gilear của các ngươi
Nhìn ánh mắt thù hằn của kẻ kia, Đỗ Duy im lặng không nói gì
Một lúc sau, bỗng nhiên trên môi hắn nở một nụ cười lạnh:
- Ngươi chẳng qua chỉ là một tên Lang Kỵ trinh sát, tại sao lại biết được nhiều việc như vậy ? Ngươi có thân phận gì?
Sắc mặt của tên tù binh này lập tức thay đổi.
Đỗ Duy cười hắc hắc:
-Vừa rồi nhìn ngươi hai lần đỡ tên đỡ thương, xem ra bản lĩnh của ngươi cũng không tệ đâu! Với bản lĩnh như vậy, ngươi tuyệt đối không phải là một tên trinh sát bình thường. Rốt cuộc, thân phận ngươi là gì?
Vẻ mặt của người này càng khó coi đến cực điểm. Hắn cắn chặt răng, một chữ cũng không chịu nói
Đỗ Duy nhíu mày, kỳ quái nhìn người này :
- Việc quân sự cơ mật quan trọng như vậy ngươi cũng dám nói thì thân phận của ngươi thì có cái gì mà giấu diếm?
Nói xong, Đỗ Duy nâng kiếm lên :
-Ngươi còn không nói, một kiếm của ta mà hạ xuống thì ngươi liền thật sự trở thành phế nhân. Ngươi có thể tưởng tượng rõ ràng rồi chứ? Trên thảo nguyên này kẻ mạnh làm vua. Nếu ngươi biến thành một phế nhân thì địa vị tôn quý của ngươi liền lập tức mất đi ! Ngươi không sợ chết sao ?
Trong ánh mắt người này hiện lên một tia tranh đấu. Bỗng nhiên hắn cố gắng ngẩng cổ lên hét lớn :
-Ta không sợ chết ! Ta sợ chính là không có cơ hội chứng minh những kẻ khác đã xem thường ta !
Đỗ Duy “Ồ” một tiếg rồi thu kiếm lại :
-Nói đi, ngươi rốt cục là ai.
- Ngươi …
Người này giương mắt trừng trừng nhìn Đỗ Duy. Trong vài giây, Đỗ Duy bỗng nhiên trong lòng sinh ra một tia ảo giác. Giống như người kia không phải à kẻ bị mình dẫm dưới chân, không phải là tên tù binh mà hắn có thể tùy ý chà đạp, chém giết … Ánh mắt của hắn làm cho Đỗ Duy cảm thấy bản thân như một con ếch đang bị một con rắn độc nhìn chằm chằm.
-Ngươi … nếu ta nói, ngươi đồng ý thả ta đi sao?
Người này cắn răng nói
-Ngươi đồng ý thả ta trở về không ? Ta có thể không chống lại các ngươi nữa, ta chỉ muốn còn sống trở về thảo nguyên.
-Cứ nói xem, ta không bảo đảm được.
Đỗ Duy hờ hững nói
Nhìn thấy người kia do dự, Đỗ Duy cười lạnh :
-Ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta. Bây giờ kẻ thắng là ta. Ngươi tự mình nghĩ đi, nếu ngươi không nói, ta có thể một kiếm giết chết ngươi. Nếu ngươi nói, có lẽ còn có cơ hội. Nếu ngươi đủ thông minh, tự ngươi lựa chọn đi.
Lại trầm mặc một hồi lâu, khi Đỗ Duy đã gần như hết sạch kiên nhẫn, chuẩn bị giết hắn thì người kia bỗng nhiên mở miệng
Thật làm cho người ta khó có thể suy xét, cả quân sự cơ mật hắn cũng đồng ý nói. Nhưng thân phận của chính mình lại kiên quyết ngậm miệng, lâu như vậy mới chịu nói .
- Thân … thân phận của ta là … con trai thứ mười ba của tộc trưởng vương tộc.
Hắn vừa mới nói xong, Al-Qaeda ở bên cạnh liền cười mắng:
-Nhóc con, nói bậy cũng phải làm cho giống một chút. Căn cứ những gì ta biết, bây giờ thảo nguyên vương chỉ có mười hai hoàng tử, lòi ra tên thứ mười ba ? Cho dù là mới sinh thì thảo nguyên vương , lão già đó bao nhiêu tuổi rồi, còn có cái kỹ năng này không ? Hơn nữa, nhìn ngươi hình như không giống một thằng nhóc vừa mới sinh đâu.
Người kia nghe Al-Qaeda nói xong, trong mắt toát ra một cỗ lửa giận. Ánh mắt hắn nhìn Al-Qaeda giống như một con sói tuyệt vọng chờ chết.
-Điều ta nói … là thật !
Người kia cắn răng, từ trong miệng gằn ra mấy chữ như vậy, vì dùng sức quá mức mà khóe miệng cũng chảy máu
- Al-Qaeda, không nói nữa, để hắn nói tiếp
Đỗ Duy đột nhiên quan tâm.
-Bởi vì ta không có thân phận vương tử.
Trong ánh mắt hắn tựa như vẻ bị kích động.
-Bởi vì ta căn bản là một tên nô lệ hèn hạ. Mẹ của ta là một người phụ nữa Roland, bị cướp về thảo nguyên, là một nữ nô đê tiện quét lều cho đại vương. Ta mặc dù có huyết thống của vương tộc, nhưng mọi người đều coi ta là loại lợn Roland bẩn thỉu. Bọn họ đều coi thường ta ! Hừ … nhưng ta đã bao giờ coi trọng bọn chúng cơ chứ ! Một lũ ngu xuẩn không có đầu óc ! Một đám cuồng vọng không để ai vào trong mắt ! Chỉ có ta mới là người có được huyết thống ưu tú thật sự !! Ta chính là vương tử, không phải là loại lợn Roland ti tiện !!
Al-Qaeda nghe xong thì cực kỳ giận dữ, nhịn không được đi tới đá một phát vào mặt người kia. Đá cho toe toét máu tươi rồi mắng : Đồ khốn. Mẹ của ngươi là người Roland , ngươi lại còn dám nhục mạ người Roland !!
-Phì.
Tên khốn kia nhổ một bãi nước bọt và máu, không hề nhượng bộ, trừng mắt nhìn Al-Qaeda :
- Ta là kẻ mang huyết thống ưu tú của vương tộc ! Cho nên, người phụ nữ sinh ra ta chẳng qua chỉ là một nữ nô đê tiện ! Ta là con cháu thần Sói, chỉ có điều thần Sói mượn thân thể của nữ nô để ta đến thế giới này mà thôi ! Ta có huyết thống cao quý của vương tộc thảo nguyên ! Không là loại Roland hèn mọn !!
Trong mắt hắn toát ra một tia thống khổ cùng phẫn nộ, thân thể ở dưới chân Đỗ Duy dường như run rẩy. Al-Qaeda ở bên cạnh nghe xong càng tức giận. Đang nhịn không được muốn dạy dỗ tên khốn đến mẹ của mình cũng mở miệng sỉ nhục.
Nhưng Đỗ Duy lại khẽ kéo Al-Qaeda ra, nhẹ nhàng nói :
- Chỉ là một tên cuồng huyết thống mà thôi, để ý hắn làm gì. Tiếp tục nghe hắn nói
Người kia ngẩng đầu lên cắn răng nói :
-Ta từ nhỏ đã là ưu tú nhất ! Vô luận là cưỡi ngựa hay võ thuật, trong các con của tộc trưởng vương tộc, không kẻ nào có thể so được với ta. Nhưng bởi vì trên người ta có huyết thống của lũ lợn Roland, thứ huyết thống đáng chết, thứ huyết thống đê tiện ấy khiến ta không có một thân phận chính thức.Thậm chí không có lều vải của chính mình, chỉ có thể ở cùng nô lệ. Anh em của ta đều có bộ lạc riêng. Chỉ có ta …. ta chỉ có thể vào quân đội, bắt đầu làm một thám báo Lang kỵ quân thấp nhất !
Nói tới đây, trong mắt hắn toát ra vẻ điên cuồng, giương mắt nhìn Đỗ Duy :
- Ngươi là thủ lĩnh của những kẻ ở đây. Ta nói ra những lời này, cầu xin ngươi thả ta trở về. Ta không sợ chết! Nhưng ta không cam lòng! Ta muốn cho nhưng kẻ xem thường ta phải hối hận ! Ta muốn trở về để chứng minh bản thân ta !
Đỗ Duy trầm mặc trong chốc lát
Thực sự thì hắn có nên chém một đao vào kẻ có điên vì dục vọng này không. Một kẻ giống như chó điên, đến cả mẹ của mình cũng có thể mắng chửi … giết hắn thì chỉ làm bẩn đao của mình.
Bỗng nhiên trong lúc đó, trong đầu hắn xuất hiện một ý nghĩ, mỉm cười nhìn người kia
- Ngươi tên là gì ?
-Saladin
Đỗ Duy thở dài một hơi …
Kẻ điên của vùng sa mạc, Saladin… cái tên này thật sự làm cho Đỗ Duy bùi ngùi một lúc.
Người kia có võ thuật, sự gan dạ ( từ việc hắn giả chết đoạt ngựa chạy trốn có thể thấy được ) còn có một trái tim đã bị bóp méo đầy cố chấp
Đỗ Duy rất tin tưởng “ tính cách quyết định vận mệnh “. Một người như tên này, cho dù hắn ác như rắn độc, giảo hoạt như sài lang, hèn hạ làm cho người ta căm ghét … nhưng Đỗ Duy vẫn tin rằng nếu tên kia còn sống trở về thảo nguyên.Hắn nhất định sẽ không vĩnh viễn chỉ là một cái rễ cỏ. Chỉ cần hắn có cơ hội, nhất định có thể vùng lên.
Có nên cho hắn cơ hội hay không ?
Saladin.. hừ, đây cũng là một cái tên như sấm bên tai ở kiếp trước của Đỗ Duy
Do dự một chút, Đỗ Duy bỗng nhiên nở nụ cười
Thôi thôi … chính mình đã tạo ra một thuyền trưởng Jack Sparrow, kiếm được một George Bush … Vậy thêm một tên Saladin nữa cũng chẳng sao.
( Tác giả :Độc giả không biết cái tên “ Saladin “ này có thể bỏ qua, cứ tính các bạn không biết, chỉ là xem chơi trò chơi “ Đế chế “ (Age of Empires) này đi … ha ha )
( Bạn nào xem phim “ Kingdom of heaven “ do diễn viên Orlando bloom thủ vai chính sẽ thấy xuất hiện nhân vật Saladin này
http://vi.wikipedia.org/wiki/Saladin )
Nghĩ tới đây,Đỗ Duy bỏ chân đang đạp trên ngực tên kia ra.
-Cho hắn một con ngựa, một thanh đao và một túi nước.
Đỗ Duy phân phó cho người ở bên cạnh.Sau đó, hắn nhìn Saladin, cười lạnh một tiếng :
-Ta đã ngươi cơ hội, có thể sống sót trở về hay không thì phải xem thần Sói kia của ngươi có phù hộ ngươi hay không.
- Đức ngài.
Al-Qaeda lớn tiếng phản bác
Nhưng không đợi hắn mở miệng, Đỗ Duy đã phất tay ngăn gã hai trăm năm mươi nhỏ này nói tiếp
-Ngươi nghe đây .
Đỗ Duy suy nghĩ một chút, cười nói :
-Thật ra ta rất có hứng thú, sau khi ngươi trở về có thể ở trên thảo nguyên tạo nên một sự nghiệp như thế nào. Như vậy đi, vì một ngày nào đó ta có thể gặp lại … ta đặt cược một lần. Khi nào ngươi cần trợ giúp, ngươi có thể phái người đến thành Lâu Lan tìm ta … nhớ kỹ tên của ta, ta là công tước hoa Tulip.
Nói xong, Đỗ Duy kéo tay Saladin, tiện tay chấm máu trên miệng vết thương của hắn, viết nhanh một ký hiệu trên mu bàn tay của Saladin
Ký hiệu này rõ ràng là một chữ Hán : Đỗ
-Ta cho ngươi một cơ hội. Khi mà ngươi cần trợ giúp, nếu bản thân ngươi không thể tới thì hãy phái người đến thành Lâu Lan tìm ta. Chỉ cần người tới có thể vẽ ra ký hiệu này, liền có thể có được một sự giúp đỡ nhất định từ ta. Ta giúp đỡ các ngươi nhiều hay ít thì còn phải xem tâm tình ta lúc đó thế nào.
Nói xong, Đỗ Duy cười ha ha, đá nhẹ Saladin một cái :
-Trước khi ta còn chưa đổi ý, cút đi.
Saladin nhìn Đỗ Duy thật sâu. Quay đầu đi vài bước, lên ngựa rồi đột nhiên hướng về phía Đỗ Duy cúi người thật sâu, lớn tiếng nói :
-Công tước hoa Tulip. Ngươi là công tước hoa Tulip. Tên của ngươi ta đã được nghe qua rất nhiều lần. Hôm nay gặp ngươi, ta tin ngươi là một kẻ xuất sắc. Ta nhất định sẽ không thua. Một ngày nào đó, Saladin ta sẽ trở thành vua của thảo nguyên. Tới lúc đó, ta sẽ báo đáp ngươi. Ân đức và sỉ nhục ngày hôm nay, ta sẽ trả lại hết cho ngươi.
Nhìn tên kia miễn cưỡng nhịn đau xoay người lên ngựa, chạy nhanh đi. Đỗ Duy nhẹ nhàng thở dài
-Đức ngài, ngài cho rằng làm như vậy là đúng sao ?
Al-Qaeda nhíu mày, nhìn bóng lưng trên lưng ngựa ở phía xa kia.
- Ta luôn luôn có một dự cảm không tốt với tên kia … Hắn là một tên điên, hơn nữa còn là một tên điên nguy hiểm. Ngài vì sao không cho ta giết hắn ?
Đỗ Duy gật đầu:
- Al-Qaeda, ngươi nói không sai, hắn là một tên điên. Hơn nữa, còn là một con rắn độc, một con sói ác … Càng quan trọng hơn nữa, hắn là một tên điên thông minh, một tên điên có bản lĩnh. Một kẻ như vậy, giết đi cũng là một lựa chọn … Tuy thế, ngươi nghĩ xem …
Dừng một chút, khóe miệng Đỗ Duy hiện ra một nụ cười quỷ dị :
- Chúng ta thả một kẻ tùy thời có thể bùng lên, trở thành mồi lửa đáng sợ trở lại thảo nguyên … nói không chừng, vào một lúc nào đó, ngọn lửa của hắn có thể đem cả thảo nguyên đốt sạch không còn một ngọn cỏ !
Nụ cười của Đỗ Duy, làm cho Al-Qaeda - kẻ được gọi là hai trăm năm mươi nhỏ không khỏi có một loại cảm giác không rét mà run, cực kỳ sợ hãi.
Sau đó, Đỗ Duy thu lại nụ cười.Sắc mặt của hắn dần dần âm trầm :
-Toàn quân xuất phát ! Mục tiêu : Thành Gilear!
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Al-Qaeda, nói :
- Al-Qaeda, ta có một nhiệm vụ giao cho ngươi … nơi này võ thuật của ngươi là mạnh nhất, ta không có người khác để lựa chọn. Ta cho ngươi mười người … cho ngươi thời gian một ngày. Hãy nhớ kỹ, chỉ có một ngày. Trong vòng một ngày, ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải tìm được ba đội kia. Sau đó, lập tức dẫn bọn họ đi tới thành Gilear với tốc độ nhanh nhất. Ta ở thành Gilear chờ quân tiếp viện của ngươi. Nhớ kỹ, mạng của lão tử nằm trong tay ngươi. Nếu ngươi không thể dẫn người tới nhanh thì chuẩn bị nhặt xác của ông đây đi !
Al-Qaeda kính cẩn nhận lệnh, không dám nói nhiều, lập tức dẫn người phóng nhanh về phía sau.
Lúc này Đỗ Duy mới xoay người lên ngựa, nhìn kỵ binh hoa Tulip ở bên người, còn có hai mươi tám học viên ma pháp. Hắn bỗng nâng roi chỉ về phía xa, mở miệng hét lớn :
- Tất cả nghe cho rõ đây. Phía trước ! Có hai mươi nghìn kỵ binh tinh nhuệ nhất trên thảo nguyên ! Bây giờ ông đây sẽ dẫn các ngươi đi đánh chết đám chó đẻ kia. Lần đi này có thể mọi người đều sẽ chết. Tuy nhiên, cho dù có chết thì cũng phải cắn một miếng thịt của đám chó đẻ kia!!! Các ngươi có sợ không!!!!
-Không sợ !
Kỵ binh hoa Tulip đều giơ mã đao lên, lớn tiếng hô.
Đỗ Duy sắc mặt ngưng trọng, quay đầu nhìn về phía các ma pháp đệ tử mà đứng đầu là Ziege:
-Các ngươi ! Có sợ không ?
Ziege và hai mươi tám học viên cúi đầu thật sâu. Sau đó, Ziege sắc mặt kích động, cố gắng đè nén âm thanh run run, lớn tiếng nói :
-Ngài viện trưởng! Từ lúc đi vào cửa lớn của học viện Hogwarts, chúng ta đã quyết định chủ ý đi theo ngài ! Chúng ta chờ mong chính là được như ngày hôm nay !
Nói xong, các học viên ở phía sau đột nhiên cùng nhau hò hét!
-Thăng quan phát tài mời đường khác ! Tham sống sợ chết chớ vào đây !!!
Đỗ Duy nhìn bộ hạ ở trước mặt, gật gù. Hắn bỗng nhiên ghìm dây cương, con ngựa hắn cưỡi hí lên một tiếng, cả người đứng dựng lên. Đỗ Duy rút trường kiếm chỉ về phía xa xa :
-Xuất phát!!
Nhìn vẻ mặt kiên nghị của đội kỵ binh gia tộc hoa Tulip đi trước, Đỗ Duy nhìn lên bầu trời. Xa xa, mặt trời đỏ hồng đã mọc lên .Đỗ Duy hít một hơi thật sâu, hít thở không khí trong lành mà se lạnh của buổi sớm mai, chỉ cảm thấy trong lòng sinh ra hào khí khôn cùng.
Hắn bỗng nhịn không được, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, sử dụng Trung văn Hán ngữ ở kiếp trước, nhìn trời mắng to :
-Phải chịu khó tranh đấu thì mới có thắng lợi! Cái con mẹ ngươi!!!
-Đức ngài đang hô cái gì thế ?
Các kỵ binh nhìn thấy lòng hăng hái cực kỳ của ngài công tước.
- Không biết nữa … có lẽ là ma pháp chú ngữ gì đó.