Ác Ma Pháp Tắc

Chương 225: Chương 225: Mục tiêu : Gilear






Người nọ bị kéo trở lại, kỵ binh nhà Hoa Tulip tất nhiên không khách khí. với kẻ suýt chút nữa làm cho mình đánh mất danh dự. Hai kỵ binh kéo hắn trở về như kéo một con chó chết, quăng uỵch xuống trước mặt Đỗ Duy

Mũi tên địa ngục Fedora của Đỗ Duy có uy lực ra sao? Tuy bây giờ hắn ngày càng nắm vững bí quyết điều khiển thần khí này, đã có thể điều chỉnh sơ sơ uy lực lớn nhỏ. Nhưng mà dưới sức mạnh của vụ nổ, sau lưng người này vẫn là một đống máu thịt lẫn lộn.

Vốn trên người hắn còn mặc giáp bằng da, vậy mà lúc này giáp bằng da trên lưng đã nát vụn, thịt ở trên miệng vết thương bầy nhầy, máu tươi cuồn cuộn chảy ra ngoài

Người này phủ phục trên mặt đất và đã mất đi tri giác. Hắn có một mái tóc màu nâu điểm này cùng với mái tóc màu nâu hạt dẻ của phần lớn người trên thảo nguyên có chút khác biệt. Hai tên kỵ binh lật người hắn lại một cách thô bạo. Người này nằm sóng soài, mặt ngửa lên, khuôn mặt phơi ra dưới ánh mắt của Đỗ Duy

Vừa nhìn thấy, Đỗ Duy không khỏi “ồ “ một tiếng

Bởi vì đặc điểm dung mạo của người này hơi khác vơi dị tộc trên thảo nguyên. Hắn có vầng trán rộng, sống mũi cao không giống như người thảo nguyên bình thường đều là trán hẹp, sống mũi tẹt. Đặc biệt hốc mắt của hắn rất sâu, mặc dù đã nhắm mắt lại.nhưng vẫn có thể từ đường nét khuôn mặt hắn nhìn ra một chút không ổn về huyết thống

Màu da của hắn so với người dân bình thường trên thảo nguyên thì trắng hơn nhiều

Đương nhiên, trừ những điều đó ra thì đặc điểm của dị tộc thảo nguyên trên người hắn cũng rất rõ ràng. Nhất là bộ râu quai nón ngắn ngủn kia, còn có đôi môi dày cùng với mấy cái khuyên xỏ trên lỗ tai và mũi theo tập tục trên thảo nguyên

Hắn đã hôn mê bất tỉnh, mái tóc nâu vàng rối bời che kín gần nửa khuôn mặt. Cả khuôn mặt nhuốm đầy máu.

Hai tên kỵ binh bên cạnh nổi giận đùng đùng đang muốn đá hắn, nhưng Đỗ Duy gọi bọn họ lại, lạnh lùng nói :

-Làm cho miệng vết thương của hắn ngừng chảy máu, ta muốn hỏi hắn.

Hai tên kỵ binh rùng mình, lập tức hùng hùng hổ hổ đem người kia trở mình một lần nữa, dùng mã đao cắt bì giáp,xé bỏ quần áo trên miệng vết thương. Một tên kỵ binh lấy thuốc trị thương ra đắp lên, miễn cưỡng làm cho máu ngừng chảy.

Mose đứng cạnh Đỗ Duy, nhìn thấy vết thương đáng sợ có cả máu tươi thịt đỏ phía sau lưng của người này. Sắc mặt của Mose không khỏi tái nhợt, bỗng nhiên kêu khẽ một tiếng, dùng sức bịt miệng, cúi gập người xuống muốn nôn mửa

Đỗ Duy nhìn vậy rất không vừa lòng với thằng nhóc này, lạnh lùng nói :

-Sợ cái gì ? Ngươi nghe cho rõ đây, trên mảnh đất hổ lang này, người càng sợ thấy máu, càng sợ người chết … chính ngươi sẽ chết càng nhanh. Đồ ăn hại !

Hắn không chút khách khí mắng Mose. Kỵ sĩ đoàn Bạch Vũ của gia tộc Listeria ở bên cạnh nghe xong , khuôn mặt kẻ nào cũng đầy tức giận, trợn mắt nhìn về phía Đỗ Duy. Đỗ Duy mặc kệ Mose và mấy tên này, nhìn lại kẻ đang nằm trước mặt :

-Dùng nước lạnh làm hắn tỉnh lại.

Ào!

Một kỵ binh cầm lấy túi da giội nước xuống. Người này rốt cục cũng tỉnh lại một cáhc yếu ớt. Hắn lập tức nhận ra tình cảnh của mình, phản ứng đầu tiên là muốn trở mình bật dậy.

Đỗ Duy từng bước đi tới dẫm lên ngực của hắn, lạnh lùng nói:

-Không được nhúc nhích, không được phản kháng .

Người này đau đến muốn ngất đi, nhưng vẫn cắn chặt răng

- Bây giờ ngươi là tù binh của ta, ta hỏi cái gì thì ngươi trả lời cái đó. Nếu ngươi phản kháng, chọc giận ta một lần thì ta sẻ chặt một bộ phận trên người ngươi. Chọc giận ta hai lần, ta sẻ chặt bộ phận thứ hai … cho đến khi cắt hết những gì có thể cắt trên người ngươi thì thôi! Đã hiểu chưa ?

Ánh mắt người này đầy vẻ bướng bỉnh …, nghe xong lời Đỗ Duy nói, hừ lạnh một tiếng.

Đỗ Duy không nói lời nào, bỗng nhiên rút kiếm đeo bên mình. Một đạo hàn quang lóe lên, người này đột nhiên đau đớn kêu lên một tiếng, chỉ thấy ngón út của hắn đã bị Đỗ Duy cắt đứt tận gốc

Đỗ Duy lạnh lùng nói :

- Ngươi là một võ sĩ. Chắc ngươi hiểu,t a cắt đi một ngón út, đối với võ thuật của ngươi tổn thương không lớn. Nếu như ta cắt ngón cái của ngươi thì cả đời này ngươi đừng nghĩ đến cầm đao nữa. Hiểu chưa?

Trong mắt người này chợt hiện qua một chút thù hằn, cắn răng nói :

-Hiểu … hiểu rồi !

-Tốt, bây giờ ngươi nói cho ta biết. Đoàn người các ngươi từ đâu tới đây, đi đến đâu ?

Đỗ Duy dừng một chút, hơi cười rồi nói :

-Ngươi đừng nghĩ đến việc nói dối hay giấu diếm ta. Vừa rồi ngươi cũng thấy rồi, ta là một ma pháp sư, ta có hàng trăm biện pháp để nhận biết ngươi có nói thật hay không .

Quả nhiên, lời này rất hiệu quả, người này vốn định nói bừa nhưng sau khi nghe xong, trong ánh mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, hắn thở dốc một lúc rồi thấp giọng nói :

-Chúng ta là quân kỵ Sói dưới trướng vệ tướng Đầu Sói Vàng của vương đình.

Hắn nói, Al-Quaeda đứng bên cạnh Đỗ Duy liền giới thiệu

Trong hệ thống của các bộ lạc dị tộc trên thảo nguyên, lớn nhất mạnh nhất là bộ lạc chiếm được vị trí vương tộc. Tù trưởng của bộ lạc sẽ có thể trở thành vương của cả thảo nguyên. Mà là vương của thảo nguyên thì có thể hạ lệnh sai khiến quân đội của các bộ lạc khác nghe theo vương đình .

Mà bên dưới vương đình, tinh nhuệ nhất không thể nghi ngờ chính là kỵ binh trực hệ của vương tộc. Mà “ vệ tướng Đầu Sói Vàng” theo như lời người kia, Al-Quaeda cho biết là dòng dõi vương tộc.

-Bình thường mà nói, các bộ lạc trên thảo nguyên hoặc là sùng bái sói, hoặc là sùng bái ưng. Cho nên hễ là có thể trên danh nghĩa của sói hoặc ưng thì đều là địa vị tôn quý. Tôi nghe nói căn cứ truyền thống của bọn họ , bên dưới vương đình có vệ tướng Đầu Sói Vàng, vệ tướng Đầu Sói Bạc. Còn có hộ tướng Ưng Cánh Vàng, hộ tướng Ưng Cánh Bạc . Bốn vị tướng lĩnh này địa vị tương đương với quân đoàn trưởng của đế quốc chúng ta. Mà hắn nói là “ Quân kỵ Sói “ chính là những kỵ binh phân tán ra bên ngoài làm nhiệm vụ tuần hành chung quanh. Đội quân này tương đương với phân đội trinh sát của chúng ta.

Đỗ Duy à một tiếng, không khỏi nhíu mày. Một phân đội trinh sát đã có chiến lực như thế. Khi nãy chiến đấu, khả năng cưỡi ngựa bắn cung xuất sắc của đối phương thật sự đã để lại ấn tượng mạnh với Đỗ Duy. Chỉ có điều nhân số của mình nhiều gấp đôi so với đối phương, lại có rất nhiều ma pháp nhân viên, lúc này mới xóa sổ được đối phương. Nếu như đơn giản chỉ so quân lực, cùng quân số mà tính thì bên mình chưa chắc có thể chiếm được bao nhiêu phần hơn !

Sói thảo nguyên Tây Bắc quả nhiên lợi hại

-Các ngươi từ đâu tới đây, định đi đâu?

Đỗ Duy lại hỏi một câu

-Vâng lệnh của vương của vạn vương, chủ nhân vĩ đại của thảo nguyên lần này, chúng ta đến lãnh địa của các ngươi là để tìm một thứ.

Người kia hổn hển nói :

- Ba trăm người chúng ta chuẩn bị đi về phía nam. Nghe nói biên giới phía nam có một ngọn núi, mà thứ chúng ta tìm kiếm thích nhất hoạt động ở những vùng gần núi …

-Hừ!

Bỗng nhiên Đỗ Duy vung kiếm chém xuống, người này kêu thảm một tiếng. Ngón vô danh trên bàn tay trái của hắn đã bị Đỗ Duy chém đứt

-Ta nói rồi, nếu ngươi không nói thật là tự mình tìm lấy đau khổ.

Đỗ Duy lạnh lùng nói :

-Các ngươi đã là quân kỵ Sói, vậy tức là trinh sát … tất nhiên sẽ không rời xa đại đội của các ngươi. Nói ! Đại đội của các ngươi ở đâu?

Người này mở miệng, còn chưa nói gì, Đỗ Duy đã.dùng ánh mắt để uy hiếp hắn :

- Tay trái của ngươi đã mất ngón út và ngón vô danh … Bàn tay này xem như phế đi một nửa. Ngươi không nói nghĩa là muốn ta phế đi tay phải của ngươi phải không?

Người này đột nhiên quát to một tiếng :

- Ngươi giết ta đi ! Ta là con cháu cả thần Sói, ngươi làm nhục ta như vậy, thần Sói sẽ trừng phạt ngươi.

-Cái rắm!

Đỗ Duy mắng một câu : “ -Lang thần cái gì. Đường đường là con người lại đi bái lạy một con súc sinh làm thần. Ta muốn nhìn xem thần Sói mà ngươi nói làm thế nào để trừng phạt ta. Cho dù nó tới đây ông đây cũng lột da làm áo khoác.

Nói xong, hắn chĩa mũi kiếm vào mặt người này :

-Ta đếm ba tiếng mà ngươi còn không nói thì ta sẽ chặt cánh tay phải của ngươi. Một ! Hai !

-Dừng lại ! Dừng lại

Người này bỗng nhiên kêu lên :

-Ta nói, ta nói đây!

Trong mắt hắn tràn đầy vẻ ác độc, nhưng dùng sức cắn môi, thấp giọng nói :

-Vệ tướng Đầu Sói Vàng của chúng ta đang ở phía bắc cách khoảng sáu mươi dặm. Mục đich của bọn họ là thành Gilear ở phía bắc.

Đỗ Duy nghe xong lời này, không khỏi sửng sốt :

-Cái gì? Thành Gilear ?

Người này đã nói mở đầu, mặt sau liền không giấu diếm gì nữa, một hơi nói ra toàn bộ

-Vu vương bị mất một ma sủng quan trọng. Vu vương hạ pháp chỉ, đưa huyết sắc khô lâu kỳ tới vương đình. Hạn cho chũng ta trong vòng một trăm ngày tìm về con ma sủng kia ……… Nếu không thì vương tọa sẽ ngồi không xong đâu! Trên thảo nguyên, không ai có thể chống lại ý chỉ của Vu Vương. Vì thế, lần này Vương cùng quân Tây bắc liên lạc, phái vệ tướng Đầu Sói Vàng dẫn theo dũng sĩ tinh nhuệ nhất trên thảo nguyên đi .Nhất định phải tìm về con ma sủng bị mất của Vu Vương.

Đỗ Duy phiền loạn rối bời, tức giận nói :

-Tại sao là thành Gilear.

-Chúng ta hoài nghi ,con ma sủng bị mất kia của Vu vương là do công tước Hoa Tulip của các ngươi bắt đi. Con ma sủng đó quan trọng như thế nên sẽ không ở trong thủ phủ của các ngươi. Chúng ta điều tra được tin :Thành Gilear từ trước tới nay vẫn luôn giới bị sâm nghiêm, không cho phép ra vào.Có thể là sau khi công tước của các ngươi bắt đi ma sủng của Vu Vương thì nhốt trong thành Gilear. Cho dù không phải … thì thành Gilear giới bị nghiêm ngặt như vậy, công tước của các ngươi nhất định có cái gì đó đặc biệt quan trọng. Miễn là chúng ta đánh phá thành Gilear, cho dù không tìm thấy ma sủng thì cũng có thể lấy được thứ gì đó ở trong thành để trao đổi với công tước của các ngươi. Lần này vệ tướng Đầu Sói Vàng dẫn theo dũng sĩ tinh nhuệ nhất, nhất định phải công phá thành Gilear. Gilear chỉ là một tòa thành nát, nghe nói chẳng quáchỉ có ba nghìn bộ binh, không phải đối thủ của vệ tướng Đầu Sói Vàng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.