Ác Ma Pháp Tắc

Chương 407: Chương 407: Đêm ám muội






-Hồng hộc! Hồng hộc!

Jojo thấy mình hô hấp càng lúc càng dồn dập.

Mặc dù Jojo có là võ sỹ cấp tám nhưng dẫu sao cũng vừa mới bị thương nặng, tuy có thứ bảo bối như nước suối trẻ mãi không già để khôi phục thương thế nhưng nguyên khí của cơ thể lại không dễ dàng khôi phục như vậy.

Lúc này sắc trời đã tối hoàn toàn, trong khoảnh sơn lâm này bước chân càng trở nên bước thấp bước cao. Đường núi càng vào bên trong càng khó đi, Jojo đã cảm thấy thể lực của mình sắp đến cực hạn.

Còn Đỗ Duy tuy không phải là võ sỹ chính hiệu nhưng trải qua sự tôi luyện của thể thuật cơ bản trong tinh không đấu khí cùng với Đại Tuyết sơn thể thuật do Bạch Hà Sầu truyền thụ, thể phách hắn bất luận là về thể chất hay sức chịu đựng đều hơn xa người thường.

Lần mò trong đường núi, xem ra hắn lại nhẹ nhõm hơn Jojo chút xíu.

Từ lúc hai người tiến vào đến giờ đã đi được một canh giờ rồi.

Hơn nữa hai người rõ ràng là ma pháp sư nhưng Đỗ Duy lại nằng nặc không cho Jojo sử dụng ma pháp phi hành hay là gia tăng tốc độ.

-Đừng có quên, bây giờ trong cơ thể ta còn có tinh linh ma pháp ấn kí! Lạc Tuyết hiện giờ chắc chắn đã ‘kinh ngạc’ phát hiện ra có đến tám cái ma pháp ấn kí rồi! Thế nhưng cô cũng hiểu, trừ ta ra bảy cái ấn kí kia đều là chim thú thông thường! Mà Lạc Tuyết tuy bị chúng ta mê hoặc nhưng hắn vẫn còn một môn đặc kĩ, đó chính là có thể cảm ứng ba động của ma pháp nguyên tố trong không khí từ xa! Nếu như chúng ta dùng ma pháp để đi đường thì sẽ đồng nghĩa với việc lạy ông tôi ở bụi này! Dù sao chim thú tuy có đem theo ma lực thủy tinh chứa tinh linh ma pháp nhưng chúng lại không thể đi đường bằng ma pháp được! Một khi chúng ta thi triển ma pháp thì sẽ khiến cho Lạc Tuyết cảm ứng thấy ma pháp nguyên tố ba động, thế thì công sức từ nãy đến giờ sẽ đi tong cả!

Mắt thấy Jojo có vẻ không trụ nổi nữa, Đỗ Duy đưa tay ra đỡ lấy lưng Jojo, xốc lấy nách cô kéo về phía trước.

Cứ như thế một nửa trọng lượng của Jojo đã rơi lên người Đỗ Duy.

Jojo không khỏi mềm lòng, mượn chút ánh sáng của những vì sao lấp loáng qua tán cây kẽ lá liếc nhìn Đỗ Duy, chỉ thấy nét mặt hắn lạnh lùng, ánh mắt toát lên một tia kiên định. Tuy hắn cũng thở dồn dập nhưng ánh mắt đó lại không có một chút dao động nào!

Dần dần Jojo không khỏi thấy lòng chao đảo, thiếu niên bước chân thất thểu bên người, khuôn mặt ấy vẫn cùng với khuôn mặt năm xưa trên đảo hoang ngoài biển, người thiếu niên đã nhường quả dại và thức ăn cho mình nhưng lại cố ý lạnh nhạt tránh sang một bên lén gặm rễ cây, hai khuôn mặt ấy dần dần hòa làm một trong mắt Jojo …..

-A!

Vừa mới thất thần Jojo đã kêu lên thảm thiết, thân hình ngã vào lòng Đỗ Duy. Đỗ Duy chau mày cúi đầu nhìn thấy giày của Jojo đã rách, nơi gót chân đã bị một cây gai trong bụi đâm rách một mảng.

Đỗ Duy hít sâu một hơi, để Jojo ngồi xuống, nâng gót chân cô lên nhìn kĩ mới cười nói:

- Không sao đâu, đó là ‘cây bụi răng cưa Freeman'. Tuy cứng một chút nhưng thứ này không độc, hơn nữa còn là đồ tốt kia đấy!

Hắn quay lại lấy dao găm cắt một cành từ bụi cây gai khi nãy đã đâm rách chân Jojo, cẩn thận tróc đi lớp gai cứng bên ngoài làm lộ ra bộ phận mềm mại bên trong đưa cho Jojo nói:

-Cắn một miếng đi, sau đó nhai một lúc. Thứ cây này có thể làm tỉnh táo, hơn nữa … nếu gặp lúc thiếu lương thực còn có thể dùng làm thức ăn chống đói.

Nhìn gót chân chảy máu đầm đìa của Jojo, Đỗ Duy thở dài lấy quần áo sạch trong nhẫn trữ đồ ra xé lấy vải băng bó cho cô một chút:

-Đáng tiếc, vết thương nhỏ thế này không nên lãng phí nước suối trẻ mãi không già quý báu. Chúng ta bây giờ cũng không thể thi triển quang minh trị liệu thuật để trị thương, cô cố chịu một lúc vậy.

Đỗ Duy nói rồi ngẩng đầu nhìn Jojo, phát hiện ra nét mặt Jojo hơi khác lạ, cứ nhìn chăm chăm vào mình, tuy trong bóng tối nhưng đôi con ngươi sáng rực của cô lại chân thiết đến lạ ….

-Ồ… a, tôi biết rồi.

Jojo sực tỉnh, tựa hồ có chút hoảng loạn.

Đỗ Duy khi nãy nhấc bàn chân Jojo, cảm nhận được những ngón tay của Đỗ Duy dịu dàng vuốt ve gót chân mình, Jojo thấy trái tim mình như muốn nảy ra khỏi lồng ngực!

May mà xung quanh tối om, chắc Đỗ Duy không thấy rõ biểu tình trên mặt mình ….

Jojo ôm tâm tư thiếu nữ dường như quên mất bản thân và Đỗ Duy đều là ma pháp sư, mà ma pháp sư bởi có tinh thần lực cường đại nên độ mẫn tiệp của ngũ quan hơn xa người thường.

Vì thế tuy xung quanh tối mù nhưng tất cả biến hóa trên mặt Jojo khi nãy Đỗ Duy thực sự đã nhìn thấy rõ mồn một.

(ài …..) Đỗ Duy ngầm thở dài trong lòng nhưng nét mặt vẫn tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra.

Nhất thời hai người đều theo đuổi những suy nghĩ riêng, cả hai rơi vào trầm mặc.

Qua một lúc nhịp tim Jojo bình ổn lại mới không nhịn nổi mà nói nhỏ:

-Chúng ta … còn phải đi bao xa nữa?

-Ừm, cũng sắp rồi. Đỗ Duy ngẫm nghĩ:

- Ta đang tìm một nơi ‘thích hợp’ … chắc trong khu rừng này thế nào cũng có chỗ ta muốn tìm.

Nói rồi Đỗ Duy đột ngột quay người rồi quỳ xuống trước mặt Jojo.

-Uhm, anh, anh làm gì đấy?

-Cõng cô.

Đỗ Duy đáp gọn lỏn.

Jojo thấy mình vừa mới hạ nhiệt độ thì giờ đã lại bắt đầu phát nóng:

-Tôi, tôi không cần! Tôi tự có chân tự đi được, tại sao cần anh cõng!

Đỗ Duy chẳng quản nhiều đến thế, dùng sức mạnh cõng bổng Jojo lên. Jojo lí nhí mấy tiếng, cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, giãy giụa tượng trưng mấy cái rồi để mặc Đỗ Duy vác mình trên lưng đi về phía trước.

Đi được một lúc, thấy Đỗ Duy thở hổn hển, Jojo thấy xót ruột, tuy mặt vẫn cố làm ra tỉnh rụi nhưng không khỏi buột miệng:

-Này, anh còn đi được không? Nếu như không được thì …. Cứ thả tôi xuống!

Đỗ Duy vừa thở vừa cười ha hả, trong bóng tối giọng nói châm chọc của hắn ngập tràn kiên định:

- Jojo, chẳng lẽ tôi vẫn chưa nói cho cô sao, nam nhân tuyệt đối không thể nói ‘không được’ !

Cuối cùng hai người đi một lúc lâu, xuyên qua một khoảnh rừng, trước mắt đột nhiên thoáng đãng.

Giữa khu rừng rậm không ngờ lại có một dải đất bằng rộng chưa đến nửa dặm, xung quanh đều là khoảnh đất cây cối thưa thớt, mặt đất trước mắt phủ đầy lá cây, thấp thoáng ngửi thấy một mùi lá mục xộc vào mũi.

Đỗ Duy vừa bước lên một bước đã thấy dưới chân mềm nhũn, vội vã lùi về. Nhìn bùn nhão dưới chân mới cười nói:

May mà lùi kịp. Thì ra ở đây có một cái đầm lầy!

Thì ra phía dưới mặt đất nhìn thì bằng phẳng lại phủ đầy lá cây trước mặt này căn bản toàn là đất bùn nhão nhoét – một cái đầm lầy sâu không thấy đáy! Nếu như không biết chỉ e vừa bước chân vào đã bị lún xuống.

Đỗ Duy rốt cuộc cũng buông Jojo xuống, vừa nãy tuy mới chỉ đi có một thời gian ngắn nhưng với Đỗ Duy mà nói cũng đã đến cực hạn rồi.

Nhất là Jojo phục trên lưng mình, cô gái này tuy trước đó có mang giáp trụ nhưng sau khi thụ thương thì áo giáp sớm đã cởi ra, lúc nãy nằm trên lưng Đỗ Duy, cả người dán lấy lưng hắn.

Khi đi đường gập ghềnh lên xuống, Đỗ Duy cảm thấy rõ ràng trên lưng mình hai cái vật mềm mại của Jojo cứ nẩy trên lưng, thứ cảm giác đó thật đúng là khoái lạc và giày vò tổng hợp lại …

Jojo tự nhiên cũng cảm thấy không thỏa, cô nàng vốn định chống tay suốt dọc đường nhưng dần dần sức lực cạn kiệt, thân thể không khỏi áp trên lưng Đỗ Duy. Cô nàng là con gái, tính tình tuy có hung dữ một chút nhưng dù sao cũng biết xấu hổ như con gái thông thường. Biết rõ rằng tư thế này rất không ổn nhưng lúc đó cũng không tiện mở miệng nói trước.

Suốt dọc đường, hai người cứ dán chặt vào nhau. Khi Jojo được Đỗ Duy thả xuống, cả người mềm nhũn ra dựa vào thân cây mà thở. Cặp mắt nhìn chăm chăm Đỗ Duy, ánh mắt như ậng nước. Cô mím môi, gò má ửng hồng, ánh mắt ngập tràn u oán.

Hai người đều có suy nghĩ quỷ quái, Đỗ Duy trầm ngâm một lúc đang định mở miệng lên tiếng thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói sang sảng phía xa!

-Đỗ Duy! Ngươi nghĩ ngươi có thể trốn đến khi nào? Hừ …. Người giảo hoạt lắm, tưởng lần này ta thực sự không bắt nổi ngươi sao?

Thanh âm đó vang vọng như truyền đến từ bốn phương tám hướng! Trong sự hờ hững mang theo tự tin cường đại, không phải Lạc Tuyết thì là ai?

JoJo biến sắc đang định há miệng hét lên thì Đỗ Duy đã ôm chặt lấy cô, dụng lực bụm chặt miệng cô lại thấp giọng:

-Đừng căng thẳng! Hắn chưa tìm ra chúng ta đâu! Đây là dùng ma pháp khuếch đại âm thanh trên một khu vực lớn! Hừ, định dọa ta sao!

Quả nhiên Jojo bình tĩnh lại cẩn thận xem xét, âm thanh kia tuy vang vọng nhưng cuối cùng cô lại phát hiện ra là từ phía đông xa xa truyền lại, vang vọng mênh mang, lúc to lúc nhỏ, sóng âm hướng về phía tây lan ra…..

-Hừ, hắn tìm không ra chúng ta liền chơi trò đánh rắn động cỏ, định dọa cho ta sợ chạy ra trước!

Đỗ Duy cười lạnh.

Có điều trong lòng hắn cũng ngầm kinh hãi!

Cái trò dùng ma lực thôi động âm thanh truyền khắp diện tích lớn là một việc cực tiêu hao ma lực, mà nghe tiếng nói từ phía đông xa xôi truyền lại đến phía Tây, cũng không biết phải lan đến đâu mới đến tận cùng!

Ma lực của tên Lạc Tuyết này thâm hậu thực khiến người ta phải kinh thán!

Jojo ổn định tâm tình liền hỏi:

-Đỗ Duy, tiếp đây chúng ta sẽ đi đâu? Hay là mau chóng rời khỏi đây thôi. Chỗ này ….. thực sự thối quá!

Đích thực cái đầm lấy trước mặt này bởi vì quanh năm phủ đầy lá khô nên cái mùi mục ruỗng phía dưới cứ truyền lên từng đợt. Cộng thêm bùn nhão tanh nồng, mùi vị thực khiến người ta buồn nôn.

Có điều Đỗ Duy sau đó trấn tĩnh lại, hắn lục tìm trong lòng một lúc, dường như sờ thấy thứ gì nắm trong tay.

Hắn ngoác miệng cười nhìn Jojo:

- Cô rất sợ thối sao? Thế thì tiếp đây chỉ e cô phải chịu ngộp một chút rồi …. Nào, ngoan, nghe lời ta bịt chặt lấy mũi, chỉ dùng miệng hô hấp là được….

Hắn không ngờ lại móc ra một cái kẹp nhỏ, không cho Jojo phản kháng liền kẹp luôn mũi Jojo lại. Nhìn mũi Jojo đeo thêm cái kẹp trông rất cổ quái nhưng Đỗ Duy lại không dám cười, sợ trêu phải bà cô hung dữ này. Sau đó hắn kéo tay cô.

Trong bóng tối Đỗ Duy rõ ràng cảm thấy bàn tay nhỏ bé của Jojo tựa hồ lẩn tránh, sau đó phảng phất hơi do dự nhưng rồi lại chủ động đặt vào tay Đỗ Duy. Bàn tay mềm mại túa đầy mồ hôi khẽ khàng run rẩy.

- Đừng sợ, có ta ở đây, ta tin lần này tên Lạc Tuyết đó nhất định sẽ mắc lừa! Chỉ có điều lát nữa có hơi thối, cô phải cố chịu đấy.

Nói rồi kéo tay Jojo bước từng bước về phía trước.

- Chúng ta, chúng ta đi đâu đấy?

Jojo sợ giật nảy mình.

Sắc mặt Đỗ Duy cổ quái, chỉ vào cái đầm lầy trước mặt tựa cười mà không phải cười:

-Đương nhiên là trong đó rồi …. Xuống phía dưới!

Jojo biến sắc, nhìn chăm chăm vào cái đầm lầy thối um, run rẩy:

- Bên …. Bên dưới ư?

Cái tính bẩm sinh ưa sạch sẽ của con gái khiến trong lòng jojo lập tức sinh ra kháng cự.

Thế nhưng người đang nắm bàn tay nhỏ nhắn của mình lại là người trái tim Jojo lúc ấy không sao kháng cự được. Sau khi bị Đỗ Duy nắm tay, Jojo mềm nhũn cả người, cứ như thể bị gã thiếu niên đáng ghét đó nắm tay thì cho dù có đi đến chân trời góc biển, núi đao biển lửa, chỉ cần đối phương dắt tay mình bước tới thì bản thân không sao sinh nổi một chút lòng phản kháng ….

Cuối cùng chân hai người đạp lên mặt đầm mềm nhão, dưới chân mềm nhũn phảng phất như có vô số bùn lầy nhão nhoét trơn trượt kinh tởm ùa vào trong giầy. Jojo thấy rùng mình, không tự chủ mà chúi người ngã vào lòng Đỗ Duy …..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.