Lạc Tuyết tuy mới đến thế giới loài người không lâu nhưng ít nhất “đồ mặt trắng ẻo lả” có nghĩa là gì thì hắn vẫn biết.
Còn về thứ từ ngữ bỉ ổi hạ lưu như “pê đê”, tinh linh vương tuy chưa thực sự kiến thức qua nhưng theo các truyền thuyết xa xưa kể lại, từ sau thời kì chiến tranh thần thoại lần hai thời viễn cổ, tinh linh tộc chiến bại, trong đoạn lịch sử thê thảm đẫm máu và nước mắt còn lưu lại thì có ghi chép: bởi vẻ ngoài bẩm sinh yếu đuối và tuấn mĩ của tinh linh tộc nên sau chiến tranh, bất kể là nam hay nữ tinh linh, một khi bị loài người bắt làm tù binh đều trở thành thứ đồ chơi bi thảm. Thời đại đó tù binh tinh linh đều trở thành nô lệ đắt đỏ quý hiếm, bị đám quyền quý nhân loại tranh giành mua về làm nơi phát tiết thú tính. Hơn nữa trong đó còn có vài kẻ quyền quý nhân loại có sở thích đặc thù, chỉ thích dày vò những tinh linh nam nhỏ tuổi tuấn mĩ, mua với giá cao đem về làm nam sủng.
Thậm chí nghe nói còn có một đoạn thời gian phong trào này cực kì được giới quý tộc nhân loại ưa thích khiến cho giá nô lệ tinh linh trên thị trường tăng lên chóng mặt, đồng thời cũng đem đến vận mệnh bi thảm cho tinh linh tộc.
Đoạn lịch sử nhục nhã đầy máu và nước mắt đó, kẻ làm vua của tinh linh tộc như Lạc Tuyết tất nhiên đã sớm đọc qua.
Vì thế cho nên trước đó Lạc Tuyết dẫu có phong độ đến đâu, nhưng khi nghe cái từ “pê đê” đầy sỉ nhục này thần kinh của hắn vẫn bị kích thích mạnh mẽ.
Đỗ Duy rõ ràng cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh đột ngột giảm mạnh. Trên khuôn mặt tuyệt đẹp của Lạc Tuyết như phủ một lớp hàn sương, còn đôi con ngươi thỉnh thoảng lại lóe lên ngân quang như chớp.
Lúc này Lạc Tuyết chỉ cần nhấc ngón tay thì kẻ trọng thương mới đỡ như Jojo tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Hơn nữa Đỗ Duy đã cảm nhận được rõ ràng trong lòng Lạc Tuyết thực sự động sát cơ!
Thật lâu thật lâu sau……
Dưới ánh mắt bao trùm của Lạc Tuyết, Jojo tuy vẫn miễn cưỡng bảo trì được tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực nhưng cũng cảm thấy thứ áp lực ẩn hiện đó, thứ uy áp của kẻ có đẳng cấp cao hơn khiến sau lưng Jojo toát mồ hôi, thậm chí còn ép cho cô nàng có một cảm giác không ngóc đầu lên nổi. Chỉ là ngạo khí quật cường bẩm sinh khiến cô gái bạo lực vẫn ngoan cường nhìn thẳng vào Lạc Tuyết.
Đúng lúc Đỗ Duy tưởng rằng Lạc Tuyết sắp động thủ đến nơi ---- Đỗ Duy thậm chí đã lặng lẽ đến chắn trước người Jojo, tay hắn hơi rụt vào ống tay áo, nếu như tinh linh vương khi ấy thực sự muốn động thủ thì hắn sẽ lập tức rút ra “mũi tên địa ngục Fedora” liều mạng một phen, cho dù đánh không lại cũng không thể bó tay chịu chết.
Thế nhưng ai mà biết sau khi khiến cho hai người Đỗ Duy và Jojo toát hết mồ hôi hột, sát khí toàn thân Lạc Tuyết đến thì nhanh mà biến mất cũng rất đột ngột.
Đột nhiên thứ áp bức bao trùm khắp người được nới lỏng, hai người lập tức hô hấp thoải mái hơn nhiều, tầng sương lạnh trên mặt Lạc Tuyết biến mất, hắn khẽ nhếch miệng lên nhìn Jojo, ngữ khí của hắn có phần cổ quái:
- Rất tốt, ngươi giỏi lắm. Nữ ma pháp sư nhân loại …. Từ khi ta sinh ra đến giờ, ngươi là kẻ đầu tiên thực sự chọc giận ta. Tuy một tích tắc vừa rồi ta thực lòng rất muốn giết ngươi …. Có điều cũng phải cảm ơn ngươi đã cho ta thấy nhược điểm của mình --- rất hiển nhiên, tâm linh của ta tu luyện vẫn còn xa mới đủ, mới thế đã dễ dàng bị người khác kích nộ.
Lạc Tuyết tựa như cười, nhưng rất hiển nhiên, giọng nói của hắn vẫn còn hơi lạnh tanh gượng gập, rõ ràng là vẫn đang cố nén giận. Tinh linh vương lại nhìn Đỗ Duy:
- Công tước hoa Tulip, nếu như ngươi đã nghỉ ngơi xong, vậy thì ta kiến nghị ngươi tốt nhất là thừa cơ vị nữ đồng hành này của ngươi còn chưa chọc giận ta, mau chóng đưa cô ta đi! Tuy ta muốn tuân thủ luật chơi do chính ta đặt ra nhưng … ngươi cũng nên hiểu rằng ai cũng có lúc giận đến mất kiềm chế.
Đỗ Duy cũng không lên tiếng, hắn gật đầu với Lạc Tuyết rồi kéo Jojo lên đi thẳng về phía trước không chút ngoái đầu.
Hai người đi rất xa, xa đến tận khi không còn trông thấy Lạc Tuyết đâu nữa, Đỗ Duy mới cảm thấy mình bấy giờ mới cách xa khỏi thứ sát khí đáng sợ kia, sau lưng nhẹ nhõm, đang định nói chuyện thì chợt cảm thấy cơ thể Jojo mà mình đang dìu trầm xuống, ngã soài lên đất.
Lại nhìn Jojo, cô gái quật cường này sắc mặt trắng bệch, khắp trám đầy mồ hôi, ngực thở hổn hển.
Đỗ Duy thở dài xốc cô nàng lên ép sát vào mình, dịu dàng nói:
- Việc gì phải thế? Chỉ vì tranh chút thiệt hơn.
- Ta … ta thấy hắn không hợp mắt! Thấy bực bội lắm!
Mặt Jojo bừng bừng tức giận:
- Ta lớn thế này nhưng chưa chịu thiệt thế bao giờ! Bị người ta đuổi khỏi đại bản doanh của chính mình, chạy trốn khắp nơi!
Đỗ Duy nghe xong thì lại phá ra cười, nói:
- Ồ? Chưa bị thế bao giờ sao? Thế thì lần trước chúng ta gặp nạn trên hoang đảo ngoài biển ấy, không phải cũng tơi tả lắm còn gì?
Jojo nghe thế sắc mặt chợt hồng, cúi đầu nghĩ một lúc, đến khi cô ngẩng đầu lên thì hậm hực lườm Đỗ Duy một cái, tuy trông có vẻ hung dữ nhưng giọng nói dịu dàng lại bán đứng nội tâm yếu ớt của cô nàng:
- Lần … lần đó tuy rất tơi tả, nhưng …. Nhưng mỗi khi nghĩ lại những ngày chúng ta gặp nạn trên hoang đảo, ta lại thấy lúc ấy, thực ra cũng…. Cũng rất tuyệt.
Mấy chữ “cũng rất tuyệt” cuối cùng này Jojo dường như phải dùng hết sức mình mới nói ra được. Sau khi nói xong thì mặt cô đã đỏ đến mang tai. Thân mình Jojo lúc ấy đang nằm gọn trong lòng Đỗ Duy, tấm thân mềm mại uốn lượn gập ghềnh dán sát vào ngực hắn, thấy vẻ ngượng ngùng hiếm gặp chết người của Jojo, trái tim Đỗ Duy không khỏi nóng rền lên ….
Có điều ngay sau đó hắn lại thầm thở dài, hình ảnh Vivian lướt qua trong đầu, trong lòng không khỏi tự trách: ài, đang yên đang lành, mình cái gì không nhắc đến, lại cứ nhắc đến chuyện lần đó trên hoang đảo ….
Sau khi đằng hắng một tiếng, Đỗ Duy lặng lẽ buông Jojo ra đỡ cô đứng dậy, dùng giọng nói bình tĩnh hết mức nói:
- Ừm…. bây giờ cô có sức không? Có đi được không?
Jojo thu lại vẻ ngượng ngập, dù sao bây giờ hai người vẫn chưa thoát hiểm. Hít sâu môt hơi, cô nghiêm mặt nói:
- Miễn cưỡng có thể đi được …. Nhưng nghe những gì tên pê đê chết tiệt đó nói khi nãy thì cho dù chúng ta có liều mạng chạy, chỉ e một ngày sau hắn vẫn đuổi kịp dễ dàng ….hắn nói cách truy tung theo ma pháp nguyên tố ba động trong không khí, ta ngẫm kĩ lại nếu không phải tên pê đê chết tiệt đó bốc phét thì ma pháp cảm ứng lực của hắn cũng quá kinh người đi!
- Ừm, …. Tinh linh tộc mà, về thiên phú tất nhiên phải hơn loài người chúng ta một chút. Càng huống hồ hắn là tinh linh vương.
Đỗ Duy cũng chìm vào suy nghĩ:
- Còn cả cái ma pháp ấn kí này cũng đau đầu, làm sao mới có cách ….
Qua một lúc sắc mặt Đỗ Duy chợt động:
- Có lẽ, có thể thử cách này xem sao.
Liền đó Đỗ Duy xác định phương hướng, kéo theo Jojo, hai người bay nhanh về phía dãy núi Kirimanjaro …..
Sáng hôm sau, trải qua một ngày bôn tẩu, tuy Đỗ Duy là đại ma pháp sư nhưng liên tục mấy ngày bôn ba không nghỉ như vậy rốt cuộc cũng không chịu nổi.
May mà đã đến nơi cần đến.
Chỗ hai người hạ xuống nằm sát chân núi. Bên cạnh là một tòa đại sơn liên miên bất tuyệt chắn ngang trước mắt, vách núi trập trùng, từ xa nhìn lại phảng phất như không có điểm dừng.
Từ tối qua đến giờ chắc đã đi được ba trăm dặm rồi --- Đỗ Duy tính thầm, nhìn xung quanh.
Lúc này hai người đã đứng dưới chân dãy Kirimanjaro, tiếp tục lên phía bắc sẽ tiến vào tấm bình phong thiên nhiên của Roland đại lục: sơn mạch rộng lớn nhất trên đại lục, từ Tây Bắc đến Tây Nam, dãy núi Kirimanjaro trải dài mấy nghìn dặm.
Đã xác định nơi này cách chỗ tối qua Lạc Tuyết ở lại ngoài ba trăm dặm, nằm ngoài phạm vi ma pháp cảm ứng của cái ma pháp ấn kí Lạc Tuyết lưu lại trên người mình, Đỗ Duy lập tức kéo lấy Jojo tìm một nơi địa thế thấp trũng và tránh gió ngồi xuống.
- Để ta thử xem có thể nghĩ ra cách giải quyết cái ma pháp ấn kí chết tiệt kia không.
Đỗ Duy thở dài:
- Còn nửa ngày nữa Lạc Tuyết sẽ xuất phát tìm chúng ta. Nếu như không thể loại bỏ cái ma pháp ấn kí đáng chết đó thì không ổn. Ta cần minh tưởng, cô canh chừng cho ta.
Nói rồi Đỗ Duy ngồi ngay ngắn lại, nhắm mắt tiến nhập vào trạng thái minh tưởng sâu, một tia ý thức chậm rãi chảy vào bên trong ý thức không gian của mình.
Hắn tu luyện tinh thần ma pháp là tuyệt học do Aragon để lại, phương pháp minh tưởng không giống với ma pháp sư loài người, đối với việc ta luyện tinh thần lực thì càng là một nhánh riêng biệt, vượt xa nền văn minh ma pháp trên đại lục.
Vì thế Đỗ Duy tu hành gần ba năm nay tuy lượng ma lực chỉ ở mức đại ma pháp sư nhưng độ ngưng luyện của tinh thần lực … chỉ e cả ba bốn gã ma pháp sư cấp tám cộng lại cũng không bằng hắn!
Nhất là về phương diện khống chế tinh thần lực của bản thân càng là điều Đỗ Duy cảm thấy tự hào.
Lúc này sau khi hắn tiến nhập và minh tưởng liền lập tức tra xét tỉ mỉ tinh thần ý thức không gian của mình. Rất nhanh hắn đã phát hiện ra cái ma pháp ấn kí tinh linh vương đặt trên người hắn!
Một quầng sáng tím nhàn nhạt xoay trong ý thức không gian của mình, tuy nhìn có vẻ yếu ớt nhưng Đỗ Duy cảm thấy rõ ràng độ ngưng luyện của tinh thần lực bên trong chỉ e còn hơn cả hắn!
Tên Lạc Tuyết này quả nhiên không nói dối. Cái ấn kí ma pháp đó đích xác không chỉ đơn giản ấn lên thân thể Đỗ Duy mà còn trực tiếp khắc sâu vào ý thức không gian của hắn.
Thông qua minh tưởng, một tia ý thức của Đỗ Duy phảng phất như có thể “nhìn” thấy bên trong ý thức không gian của mình, cái hạt giống sức mạnh vốn đang chìm sâu vẫn chậm rãi xoay chuyển. Chỉ có điều phần ngoại vi ý thức không gian dường như có một tia tinh thần lực màu tím nhạt (hiển nhiên không phải thuộc về mình) đang chầm chậm xoay tròn trong ý thức không gian!
Đỗ Duy đã tìm ra cái ma pháp ấn kí liền lập tức thông qua phương thức minh tưởng điều động tinh thần lực của mình lao về phía sợi màu tím.
Tia sáng tím đó nhìn tựa như không hề cường đại, Đỗ Duy thử điều động tinh thần lực mạnh mẽ nhằm nuốt chửng đối phương nhưng hắn mau chóng phát hiện ra cách này căn bản không có hiệu quả. Tinh thần lực của mình tuy đã tụ tập nhiều nhưng tia sáng tím mỏng manh đó lại dường như hoàn toàn không chịu lực … kết quả Đỗ Duy sợ hãi phát hiện ra bên trong ý thức không gian của mình, một vùng lớn tinh thần lực đã bị nhiễm cái ma pháp ấn kí màu tím nhạt đó.
Không được! Cứ tiếp tục thế này chỉ e toàn bộ tinh thần lực của mình đều nhiễm thành màu tím hết cũng không loại trừ nó được mất!
Dù gì Đỗ Duy cũng không phải Hoàng kim long, hoàng kim long khi xưa sau khi bị “tâm linh chi nhãn” thâm nhập vào ý thức không gian, nhưng nó là thánh giai cường giả, có thể nhờ sự nắm vững thời không quy tắc mà cường hành cắt bỏ một bộ phận tinh thần lực của mình.
Nhưng cảnh giới hiện thời của Đỗ Duy lại không làm được điều đó.
Trán Đỗ Duy túa đầy mồ hôi, mắt thấy cách này không xong vội vàng dừng ngay động tác, lại cẩn thận nghĩ ngợi hồi lâu mong mỏi tìm được một tia hi vọng …. Có lẽ tinh thần ma pháp mà mình tu luyện vốn đã là một pháp môn ta luyện tinh thần lực tuyệt hảo rồi, hoặc giả ….
Hắn lập tức minh tưởng theo phương thức của tinh thần ma pháp, nhưng một loáng sau đã lại phát hiện ra trong khi minh tưởng, cái “hạt giống sức mạnh” vốn luôn chậm rãi xoay chuyển trong tinh thần ý thức đột nhiên kéo theo một tia tử sắc cùng xoay chuyển!
Trong quá trình chuyển động, tinh thần lực mới sinh ra hoàn toàn không nghe theo sự chỉ huy của Đỗ Duy mà cứ tự mình dung hợp với ma lực màu tím do tinh linh vương lưu lại! Đỗ Du khi ấy bị dọa đến sững sờ!
Mắt “thấy” trong ý thức không gian của mình vùng tử sắc càng ngày càng lớn, Đỗ Duy cho là chính mình đã chữa lợn lành thành lợn què, nhất thời phát hoảng lên vội vã liều mạng thôi động tinh thần lực thử ngăn sự xoáy tít này lại, đồng thời tách ra từng vòng tinh thần lực để tạm thời cách li vùng tử sắc đó ra.
Ai mà biết màu tím của tinh linh thuộc tính lại có sức thẩm thấu mạnh đến vậy. Bất kể Đỗ Duy dùng sức thế nào thì vùng tử sắc vẫn cứ chậm rãi lan ra, càng lúc càng nhiều …. Cuối cùng Đỗ Duy cảm thấy não mình bỗng dưng nhói đau dữ dội!
Uỳnh một tiếng! Hắn cảm giác như có vô vàn tiếng sấm đánh bên tai, hai mắt tối sầm, từng cơn đau đến choáng váng khiến hắn gần như tạm thời mất đi khả năng khống chế tinh thần ý thức không gian của bản thân!
Đợi Đỗ Duy khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, một lần nữa kiểm tra tinh thần ý thức không gian của mình thì lại trợn tròn mắt phát hiện ra một sự thực khiến hắn khóc cười không được!!!
Màu tím!!
Cả ý thức không gian của mình đã hoàn toàn biến thành một vùng tím nhạt. Quan trọng nhất là …. Phía sâu trong ý thức không gian, hạt giống sức mạnh mà Bạch Hà Sầu để lại cho hắn đã dung hợp hoàn toàn với ma lực màu tím của tinh linh vương! Đến cả hạt giống ma lực vốn luôn tỏa ánh sáng bạc giờ đây lại tỏa ra ánh tím!
Không ngờ mình khéo quá hóa vụng, ngược lại đã khiến cho ma lực màu tím kia dung hợp với hạt giống sức mạnh quý giá nhất của mình!!!
Hạt giống sức mạnh không ngừng xoay chuyển, không ngừng sinh ra tinh thần lực mới, mà tinh thần lực mới sinh toàn bộ đều mang thuộc tính ma lực màu tím của tinh linh!!
Đỗ Duy mở mắt há hốc miệng cả nửa ngày mà không thốt được lời nào.
Jojo nhìn thấy vẻ mặt kì dị của Đỗ Duy vội hỏi:
- Anh làm sao thế?
Đỗ Duy hít sâu một hơi, mãi lâu sau mới nói được một câu:
- Quỷ… quỷ tha ma bắt!
Hắn nhìn Jojo, biểu tình trên mặt cũng không biết là khóc hay cười:
- Ta có hai tin, một tin tốt, một tin xấu, cô muốn nghe cái nào trước?
Jojo lườm Đỗ Duy một cái:
- Lúc này rồi mà anh vẫn còn tâm trạng để đùa! Ừm, …. Tin tốt trước đi.
Đỗ Duy không nói một lời, giơ ngón tay lên khẽ lắc, vút một tiếng trên đầu ngón tay hắn lập tức phun ra một tia sáng ma pháp mang theo sắc tím nhạt!
Giọng nói của Đỗ Duy ngập tràn bất lực:
- Tin tốt chính là, không biết tại sao … cái tinh linh ma pháp ấn kí màu tím này đã dung hợp với lực lượng bản nguyên trong ý thức không gian của ta! Sau này ta chỉ cần minh tưởng tu luyện ma lực là sẽ sẽ tự động sinh ra ma lực tinh linh màu tím mới! Cũng chính là nói …. Ma lực sau này của ta mang một thuộc tính mới: tinh linh ma pháp!
- Á…..
Jojo reo lên kinh ngạc, sau đó bụm miệng ngạc nhiên nhìn Đỗ Duy chằm chằm.
Đây quả là một thu hoạch bất ngờ! Chỉ e đến cả Lạc Tuyết tuyệt đối cũng không ngờ tới một cử động ngoài ý muốn này của bản thân lại không cẩn thận khiến ma lực của hắn dung hợp với hạt giống sức mạnh trong cơ thể Đỗ Duy (Tinh linh vương chỉ e không ngờ được một kẻ thân là đại ma pháp sư như Đỗ Duy lại có hạt giống bản nguyên lực lượng – thứ mà chỉ thánh giai cường giả mới có!!) ngược lại khiến Đỗ Duy thu được một thu hoạch ngoại ngạch - một thuộc tính ma pháp mới, tinh linh ma pháp!!
- Thế …. Chẳng phải đồng nghĩa với việc tuy anh là nhân loại nhưng sau này cũng có thể tu luyện ma pháp của tinh linh tộc sao?
Jojo lắp bắp.
Đỗ Duy cười khổ đáp:
- Trên lý thuyết là như vậy, nhưng ta đã học ma pháp tinh linh bao giờ đâu …. Thêm một thuộc tính cố nhiên là tốt, nhưng, ngoài ra tin xấu chính là: bởi vì ta không những không trừ bỏ được cái tinh linh ma pháp ấn kí kia, ngược lại còn để nó dung hợp với ý thức không gian của mình … nên tiếp sau đây chúng ta vẫn phải đổi mặt với sự truy tung của Lạc Tuyết! Trừ phi ta có cách cắt tòan bộ ý thức không gian của mình ra, như thế sẽ đồng nghĩa với việc ta biến trở lại thành một phế nhân không biết chút ma pháp nào, hơn nữa mất đi ý thức không gian, ta có thể sẽ biến thành một tên ngốc không có một chút ý thức! Nếu không … ta vĩnh viễn không thể trừ bỏ được cái tinh linh ma pháp đó!
Jojo biến sắc, thêm một thuộc tính ma pháp với Đỗ Duy mà nói tuy là một thu hoạch bất ngờ, nhưng nói như vậy cũng chẳng qua chỉ là một cái gân gà bỏ thì thương vương thì tội mà thôi. Không thể tiêu trừ ma pháp ấn kí, hai người sẽ không có cách nào thoát khỏi sự truy tung chuẩn xác như quỷ mị của Lạc Tuyết!
Đỗ Duy nhắm mắt suy tư, Jojo ngồi yên một bên căng thẳng nhìn hắn.
Khoảng thời gian minh tưởng khi nãy của Đỗ Duy tuy xem thì có vẻ không nhiều nhưng thời gian minh tưởng của ma pháp sư luôn luôn trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác mặt trời đã ngả về tây tự lúc nào.
Không đến một canh giờ nữa Lạc Tuyết sẽ lên đường truy đuổi!
Đột nhiên dưới sự chú ý của Jojo, Đỗ Duy mở mắt, vẻ ảo não trên mặt hắn biến mất hoàn toàn, thay vào đó khóe miệng hắn nở nụ cười thần bí.
Đỗ Duy đứng dậy đưa tay vỗ vào mặt Jojo, giọng nói đầy hưng phấn:
- A ha! Sai thì sai! Lại khiến ta nghĩ đến một phương pháp bất đắc dĩ!
Jojo bị Đỗ Duy vỗ má không khỏi xấu hổ, nhưng Đỗ Duy quá kích thích đến nỗi không để ý, vội vã lục lọi trong lòng lấy ra một khối ma lực thủy tinh thạch màu trắng to cỡ bàn tay!
Đỗ Duy thở dài, bào Jojo thi triển đấu khí đập vỡ khối ma lực thủy tinh thạch.
- Vỡ càng nhỏ càng tốt, càng vụn càng tốt!
Đấy là yêu cầu của Đỗ Duy.
Jojo tuy không hiểu nhưng vẫn làm theo yêu cầu của hắn. Mặc dù bị thương nhưng sức mạnh đấu khí của một võ sỹ cấp tám không chút khó khăn đã đập tan tành khối thủy tinh thạch kia.
Liền đó Đỗ Duy cười vân vê một mảnh đã nhỏ bằng móng tay út, nheo mắt lại, một tia ma lực màu tím thoát ra rót vào mảnh vỡ nhỏ xíu của khối ma lực thủy tinh thạch.
Lát sau mảnh ma lực thủy tinh vốn trong suốt đã biến thánh một mảnh thủy tinh màu tím!
Ma lực thủy tinh vốn là thứ công cụ trữ tồn ma lực tốt nhất của ma pháp sư trên đại lục.
Nhìn Đỗ Duy cầm miếng thủy tinh đầy “tinh linh ma lực”, Jojo dù sao cũng là một cô gái thông minh, lập tức hai mắt sáng lên, ẩn ẩn đoán ra Đỗ Duy định làm gì!
Đỗ Duy nhìn đàn chim đang bay nơi chân trời phía xa, tay đặt lên môi huýt một hơi dài.
Tiếng hút gió đó đã dùng đến phép thuật điều khiển tự nhiên Druin, rất nhanh chóng, con chim sẻ đầu đàn từ trên trời sà xuống ngoan ngoãn đậu lên cánh tay đang chìa ra của Đỗ Duy.
Dưới phép thuật thao khống tự nhiên Druin, con chim sẻ đầu đàn ngoan ngoãn đứng im để cho Đỗ Duy ve vuốt, Đỗ Duy cầm một mảnh thủy tinh tím nhỏ, sau đó xé một mảnh vải từ tay áo của mình buộc lên chân chú chim, hất tay tung con chim cho nó bay trở lại bầu trời về phía chân trời xa tắp…..
Sau đó Đỗ Duy nhanh chóng lại nhặt lên bảy tám mảnh ma lực thủy tinh nhỏ nữa, rót đầy tinh linh ma lực màu tím vào mỗi viên rồi lợi dụng thuật thao khống tự nhiên Druin gọi đến mấy loại dã thú nữa.
Có con sói hoang từ rừng rậm bị Đỗ Duy gọi ra, có thỏ hoang trên thảo nguyên hoang dã, thậm chí còn có hai con sơn ưng!
Đỗ Duy làm y như cũ, đem những mảnh thủy tinh tím hoặc cho lũ dã thú nuốt xuống, hoặc buộc lên chân sơn ưng rồi để đám chim thú này phân tán khắp bốn phương tám hướng ….
Làm xong những chuyện này, Đỗ Duy cười khoái trái, phủi tay kéo Jojo nói:
- Đi thôi! Chúng ta vào trong núi!
Lúc này mặt trời đã dần dần xuống núi, dựa vào ánh tịch dương le lói, hai người đi vào rừng cây dưới chân núi, bước vào vòng tay dãy núi Kirimanjaro …..
Sau khi Đỗ Duy vào trong núi khoảng một canh giờ thì ở nơi hai người vừa đứng, một vết rách đột nhiên xuất hiện trong không khí, liền đó thân hình phiêu dật của tinh linh vương Lạc Tuyết thong dong bước ra khỏi vết rách không gian.
- Ý?
Lạc Tuyết vừa mới bước ra khỏi vết rách liền cảm thấy một chút gì không đúng. Rõ ràng hắn đã cảm ứng được “tinh linh ma pháp ấn kí”, lợi dụng tọa tiêu này để xé rách không gian sau đó thuấn di đến đây, nhưng sao lại không thấy Đỗ Duy đâu cả?
Lúc trước cảm ứng được ma pháp ấn kí tọa tiêu chính là ở chỗ này cơ mà!
- Hừ, tên Đỗ Duy này chạy nhanh thật! Nhưng ngươi có chạy nhanh nữa cũng làm sao nhanh bằng thuấn di của ta?
Lạc Tuyết lập tức nhắm mắt lại tra tìm tinh linh ma pháp ấn kí….
Vừa tra tìm kết quả đã khiến Lac Tuyết kinh ngạc vô cùng!!
- Sao lại thế được!
Lạc Tuyết biến sắc, hắn vẫn còn tưởng mình nhầm, vội vàng cảm ứng lại thật kĩ nguồn gốc của ma pháp ấn kí.
Sau đó hắn mới thực sự chết trân.
Tám cái!
Sao có thể là tám cái được!
Lạc Tuyết cảm thấy rõ ràng xung quanh phía xa có tám phương hướng truyền đến ma lực ba động của “tinh linh ma pháp” mình lưu lại!! Hơn nữa tám phương hướng này đều cách nhau rất xa, tám chỗ ma lực ba động của tinh linh ma pháp đều như đang nhanh chóng bôn tẩu…..
Quan trọng nhất là ma lực ba động từ tám hướng này tuy đều ở phương xa nhưng Lạc Tuyết cẩn thận phân tích thì thấy ma pháp nguyên tố trong không khí nơi đó đều trong trạng thái tĩnh lặng. Hắn kinh ngạc phát hiện ra rằng toàn bộ lại không hề có dấu vết sử dụng ma pháp!
Cũng có nghĩa là kẻ đem theo tinh linh ma pháp ở hướng đó đều hành tẩu bằng phương thức tự nhiên!
Cưỡi ngựa? Ngồi xe? Đi bộ?
Gặp quỷ rồi!
Chẳng lẽ có tám tên Đỗ Duy? Điều này đương nhiên không thể! Vậy thì cách giải thích duy nhất chính là Đỗ Duy không biết bằng cách nào đã phá giải được tinh linh ma pháp ấn kí của mình, lại còn bày ra một mê trận!
Hoặc là trong tám hướng có một hướng là Đỗ Duy, những cái khác đều là giả tượng hắn bày ra!
Hoặc là cả tám hướng đều là giả! Bởi vì Lạc Tuyết cảm thấy nếu như Đỗ Duy đã có bản lãnh phá giải ma pháp ấn kí của mình thì hắn hoàn toàn có thể bày ra tám cái toàn bộ là giả để mê hoặc mình!
Nhưng bất kể thế nào thì Lạc Tuyết cũng không cho rằng một ma pháp sư cấp tám nhỏ nhoi lại có thể giải trừ ma pháp ấn kí do cường giả thánh giai lưu lại!
Tên Đỗ Duy này …. Hắn …. Hắn làm thế nào mà được vậy?
Dưới ánh tịch dương le lói, sắc mặt Lạc Tuyết cuối cùng nghiêm lại.