Từ nay về sau một đồng vàng cũng không lấy được à?
-Mấy ngày nay tôi đã nghĩ ra cách tuyệt đối khiến cho cánh quân phiệt từ này về sau không thể nghĩ đến việc moi một đồng vàng từ chúng ta được! Chỉ có điều …… làm như vậy có lẽ sẽ phải triệt để chọc giận quân tây bắc. Bây giờ chúng ta thực lực vẫn chưa đủ mạnh nên nếu trở mặt với bọn họ ……
Phillip do dự một chút rồi mới nói:
-Ngày đó nhìn thấy ngài thi triển năng lực ma pháp vĩ đại của mình ven hồ Lâu Lan đột nhiên tôi liền nhớ tới một biện pháp …… Biện pháp này có thể lách được cái điều lệnh tạm thời chết toi kia!
Đôi mắt của chàng thanh niên này sáng ngời, cười nói:
-Chỉ có điều biện pháp này của tôi cũng là lách qua kẽ hở của pháp luật đế quốc.
Lách qua kẽ hở của pháp luật à?
Mắt Đỗ Duy sáng cả lên, hắn thích loại phong cách này!
-Thưa ngài, ngài quên thân phận khác của ngài rồi sao – ngài chính là một vị ma pháp sư!
Khóe miệng Phillip loé lên một nụ cười giảo hoạt.
Đỗ Duy ngẩn cả người ra đột nhiên lập tức nhớ tới một pháp lệnh mà dường như mình từ trước tới giờ không để ý đến!
“Điều khoản ưu đãi ma pháp sư” trong bộ luật của đế quốc Roland!
Văn minh ma pháp hưng thịnh tại Roland đại lục mà số lượng ma pháp sư có thực lực mạnh mẽ lại khá ít khiến cho bọn họ chiếm địa vị cao quý. Tại bất cứ nơi nào ma pháp sư đều sẽ được ưu đãi và đối xử kính trọng, được mọi người nể sợ.
Đế quốc còn thậm chí xây dựng một số điều khoản ưu đãi dành cho ma pháp sư trong bộ luật của mình!
Như đã đề cập trước đó, trong lịch sử Roland đế quốc đã có một vị hoàng đế kiệt xuất từng nói không chính thức một câu: bất luận kẻ nào cũng không thể đứng trên pháp luật, ngoại trừ bản thân hoàng đế…… nhưng vẫn có một ngoại lệ chính là ma pháp sư!
Ưu đãi đầu tiên mà ma pháp sư được hưởng theo quy định tại pháp luật là không chịu ước thúc của pháp luật phổ thông! Ma pháp sư không chịu sự xét xử của chính quyền đế quốc! Ma pháp sư chịu sự ước thúc của ma pháp công hội đại lục, nếu ma pháp sư có hành vi phạm pháp thì ngoại trừ ma pháp công hội ra, chính quyền đế quốc không thể xét xử.
Chẳng hạn lúc trước việc Đỗ Duy bị ma pháp sư bắt cóc. Quan phương đế quốc từng cùng ma pháp công hội tranh đấu hao tổn rất nhiều nước bọt nhưng cuối cùng cũng đều công cốc.
Ngoài ra còn một điều khoản ưu đãi đặc thù khác là: miễn thuế!
Pháp luật đế quốc quy định rõ: Hễ là thần dân đế quốc, bất luận kẻ nào cũng phải nộp thuế, đây là nghĩa vụ! Lúc này Đỗ Duy vẫn còn kinh ngạc với phát hiện về bộ luật tưởng đã hiểu rõ này. Tại Roland đế quốc thậm chí ngay cả quý tộc cũng phải nộp thuế! Pháp luật kỳ lạ này khiến Đỗ Duy cảm thấy có nét văn minh.
Còn ma pháp sư thì lại là một ngoại lệ! Pháp luật ghi rõ ma pháp sư là tài nguyên quý giá của đế quốc nên có được quyền miễn thuế. Bất luận kẻ nào cũng không được trưng thu thuế đối với ma pháp sư, ma pháp sư cả đời được hưởng ưu đãi miễn trừ tất cả nghĩa vụ thuế đối với đế quốc!
Đỗ Duy thân là quý tộc hơn nữa cách đây không lâu vừa có tư cách ma pháp sư chính thức, trong đầu cơ hồ đã sớm quên khuấy mất điều khoản pháp luật có lợi cho mình này. Nhờ Phillip nhắc nhở như vậy thì mới nhớ tới.
-Thưa ngài, đáng tiếc là ngài lại không được hưởng điều khoản pháp luật này.
Phillip cười nói:
-Mặc dù ngài là ma pháp sư nhưng đầu tiên ngài là một quý tộc có tước vị công tước của đế quốc! Trong bộ luật của đế quốc quy định rõ trường hợp này thì thân phận công tước của ngài có quyền ưu tiên. Theo đó mà nói thì ngài trước hết là một quý tộc rồi sau đó mới là ma pháp sư. Như vậy thì ngài bắt buộc phải nộp thuế. Thế nên mặc dù tỉnh Desa là lãnh địa của ngài nhưng dựa theo pháp luật thì ngài vẫn phải đem thu nhập tài chính nộp quân phí theo quy định của điều lệnh tạm thời chết toi kia của đế quốc. Bởi vì quân phí này được xem là mức thu thêm ngoài thu nhập từ thuế quân vụ.
Đỗ Duy đã cười lại được:
-Nói tiếp những gì anh nghĩ ra đi, Phillip.
-Thưa ngài.
Phillip cười nói:
-Bây giờ người của chúng ta không phải chỉ có một mình ngài là ma pháp sư. Mà còn có tiểu thư Vivian và ngài Solskjaer đều là người có tư cách ma pháp sư chính thức!
-Ý của anh là ……
Phillip lập tức giải thích qua biện pháp của mình cho Đỗ Duy:
- Thưa ngài, theo pháp luật của đế quốc thì ngài là lĩnh chủ của tỉnh Desa, tất cả đất đai của tỉnh Desa là tài sản riêng của ngài! Điều này được sự bảo hộ của pháp luật đế quốc. Tuy nhiên
vì ngài mang thân phận quý tộc nên ngài không được miễn thuế như các ma pháp sư khác. Trên thực tế thì tìm trong lịch sử người đồng thời có được cả hai thân phận vừa quý tộc vừa ma pháp sư như ngài cực kỳ hiếm, ngài được xem là ngoại lệ đặc biệt. Biện pháp của tôi là: Nếu ngài tín nhiệm tiểu thư Vivian và cả ngài Solskjaer thì tôi có thể soạn thảo một số văn kiện trong đó tuyển chọn một số nông trang sản xuất lương thực và đất đai canh tác của tỉnh Desa rồi nêu rõ ngài với thân phận lĩnh chủ nguyện ý đem tài sản đất đai này tặng đứt cho tiểu thư Vivian hoặc ngài Solskjaer. Như vậy thì tất cả thu nhập từ các khu đất này sau này đều không cần phải nộp thuế! Đến lúc đó nếu quân tây bắc lại đến đòi tiền thì chúng ta chỉ cần đem các văn kiện này ra cho bọn chúng xem rồi bảo chúng là "Ừ thì hiện tại đất đai của ta đều đã chuyển cho ma pháp sư, thu nhập từ thuế nông nghiệp của tỉnh Desa không đáng bao nhiêu tiền, quân phí tất nhiên không cần đề cập đến nữa!” Đương nhiên nói trắng ra thì thu nhập từ các khu đất này tất cả đều nằm trong tay của ngài.
Đây thực sự là một biện pháp rất tuyệt diệu!
Đỗ Duy lập tức bị biện pháp lách luật này tác động mạnh.
Đối với Vivian và Solskjaer, hắn đương nhiên là tín nhiệm. Nhất là Vivian bé bỏng…… Trong lòng Đỗ Duy cơ hồ đã đem cô bé Vivian độc chiếm thành của riêng mình! Tài sản của hai người còn cần phải đem ra phân chia hay sao?
-Khuynh hướng của cá nhân tôi là chọn tiểu thư Vivian.
Phillip cười có phần quái dị, mọi người đều biết quan hệ mơ hồ của đức ngài công tước này với vị nữ ma pháp sư khả ái xinh đẹp kia, tuy nhiênđề xuất của Phillip cũng có điểm đặc biệt cần chú ý:
-Biện pháp này của tôi cũng không phải không có điểm yếu vì tài sản đất đai một khi đã chuyển nhượng thì trên danh nghĩa tất cả đều đã thuộc về người được ngài tặng! Nếu sau đó có người muốn chống đối lại ngài thì chỉ cần phái người ám sát …… Nói cách khác nếu như người nắm giữ tài sản đất đai chết đi và trong tình huống không có người thừa kế thì đất đai đương nhiên sẽ lại bị đế quốc sở hữu. Thực lực của tiểu thư Vivian là ma pháp sư cấp tám nên tôi tin chắc rằng không ai đủ can đảm để có ý động thủ với cô ấy. Đương nhiên …… thưa ngài, trong tương lai một khi ngài lập gia đình cùng tiểu thư Vivian thì các tài sản đất đai này đều có thể danh chính ngôn thuận trở lại thành của ngài.
Câu nói cuối cùng kia đã khiến Đỗ Duy không nhịn được mỉm cười.
Lập gia đình ư, tuy vậy hiện tại còn phải đợi đã. Dù sao thì tuổi của mình cộng với tuổi của Vivian cũng vẫn còn khá ít.
Nhưng cô bé kia gần đây lớn lên nhiều đó.
Cố nén ý nghĩ kia xuống, Đỗ Duy ho khan một tiếng:
-Phương pháp này mặc dù là lách luật nhưng lại quá mức lộ liễu, quân tây bắc không phải đám ngốc nên cách mà chúng ta vẽ ra mặc dù trên danh nghĩa không có khuyết điểm nhưng lập tức khiến hai bên đều muốn rạch mặt nhau ra.
Phillip cúi người xuống chậm rãi nói:
-Thưa ngài, tôi chỉ là phụ tá của ngài, tôi chỉ phụ trách đưa ra ý kiến còn cuối cùng quyết định thế nào là tuỳ ngài chọn lựa.
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu, đứng lên đi tới đi lui hai vòng quanh phòng rồi lắc đầu nói:
-Biện pháp tốt thì có tốt nhưng hiện tại chúng ta còn chưa đủ vốn liếng để lập tức trở mặt với quân tây bắc, tuy nhiên chờ đến khi chúng ta đã trụ được vững vàng thì lại dùng biện pháp này vẫn còn chưa muộn.
Sau đó Đỗ Duy cười khổ:
-Trước khi trở mặt, nếu quân tây bắc đến đòi tiền thì nếu kéo dài được thì kéo dài, tuy nhiên nếu thực sự không kéo dài được thì thà rằng lấy chút tiền đưa cho chúng cho rồi ……
Nói tới đây trong lòng Đỗ Duy thực sự có chút không cam lòng, không nhịn được bèn chửi tục một câu:
-Mẹ nó, coi như nộp tiền bảo kê đi.
Nói là nói như vậy nhưng trong lòng Đỗ Duy đã biết rõ được rằng quân đoàn tây bắc cắm rễ nhiều năm tại vùng tây bắc này đương nhiên đã có căn cơ thực lực hùng hậu.
Nói trắng ra thì hôm nay tên tướng quân Tatara này có phải thực sự vì chút tiền mà tới hay sao? Khoản phí mấy vạn đồng vàng đối với quân đoàn tây bắc mà nói cũng chẳng phải nhiều nhặn gì, chỉ như muối bỏ biển. Điều quan trọng hơn là tới để xem thử thái độ của vị quý tộc Đỗ Duy mới này!
Nếu như Đỗ Duy biểu hiện thái độ thuận theo thì tất cả mọi việc đều tốt đẹp. Nếu Đỗ Duy biểu hiện ngang ngạnh, cự tuyệt không hợp tác thì Đỗ Duy hãy đợi sự trả đũa của quân tây bắc! Đừng quên rằng trước đó đã có hai vị quý tộc chịu kết cục thảm hại dưới sự công kích của quân tây bắc!
Bây giờ mình còn chưa có đủ vốn liếng để thách thức bọn quân phiệt. Trước mắt thì biện pháp tốt nhất là giả ngốc chui vào góc kẹt nguỵ trang mình thành một người ma pháp sư không rành chuyện thế tục, một quý tộc bé nhỏ non nớt mới bước vào giới chính trị. Phải tận lực cấp cho mình thời gian để phát triển.
Hiểu được đạo lý này Đỗ Duy lập tức nảy ra một chủ ý, hắn tự mình viết một lá thư cám ơn, sai người lập tức dùng khoái mã đưa đến đại bản doanh của quân tây bắc đóng tại biên giới phía bắc thuộc tỉnh Norin.
Phong thư này viết gửi cho tướng quân Ruga, quân đoàn trưởng quân đoàn tây bắc. Đỗ Duy lấy danh nghĩa công tước quý tộc của đế quốc ân cần thăm hỏi quân đoàn trưởng Ruga với giọng điệu thể hiện tỏ vẻ rất khách sáo, sau đó bày tỏ rất khiêm tốn việc mình mới đến tây bắc nên cần quân đoàn tây bắc chiếu cố nhiều mặt. Cuối cùng cố ý trực tiếp đưa ra một yêu cầu rất rõ ràng: Hy vọng quân tây bắc có thể trợ giúp một người chưa có căn cơ gì tại tây bắc. Giống như gây chút áp lực lên Tổng đốc Bohan để đòi lại tiền bạc và vật tư dự phòng của mình thuộc ngân khố tỉnh Desa bị Bohan vơ vét lấy sạch. Đỗ Duy tỏ vẻ rất rõ ràng rằng chính mình cũng không thiếu tiền, chỉ là vì để bảo vệ danh dự của mình, không muốn nhẫn nhịn im hơi lặng tiếng mà mong muốn cùng quân tây bắc hợp tác. Cuối cùng ngỏ lời rằng nếu quân tây bắc có thể trợ giúp mình đòi lại số tiền trên thì Đỗ Duy nguyện ý không lấy một đồng mà tặng toàn bộ cho quân tây bắc tạm coi là chút lòng kính trọng của mình đối với các dũng sĩ của quân biên phòng.
Trong phong thư này Đỗ Duy cố gắng miêu tả mình như người không giống thế tục mà hơn nữa là quý tộc tranh đấu có nghĩa khí. Hắn cũng không trông mong một phong thư liền có thể làm cho người đứng đầu quân tây bắc mất cảnh giác. Tuy nhiên nếu có thể khiến quân tây bắc tạm thời chuyển sự chú ý từ mình sang Tổng đốc Bohan thì coi như đạt được mục đích.
Phong thư này sau khi được gửi đi như đá rơi vào biển rộng, cánh quân tây bắc không thấy có tin tức gì mới trong một thời gian dài. Cả vị tướng quân Ruga kia trong tôiy nắm binh quyền tây bắc tựa hồ không hề có hứng thú đối với Đỗ Duy, vị công tước mới đến vùng tây bắc này. Mặc dù do đế quốc quản lý nhưng bình thường thì tướng lĩnh của quân đoàn trú đóng tại địa phương đều chủ trương sẽ không đi lại thân cận quá với quan lại địa phương để tránh bị nghi ngờ. Nhưng thân là đại tướng thống suất quân đội một phương của đế quốc không ngờ lại cùng công tước đế quốc Đỗ Duy này ở tại vùng tây bắc mấy tháng rồi mà ngay cả mặt mũi cũng chưa gặp qua một lần, thái độ của đối phương quả thực làm người ta phải suy nghĩ.
Có phải xem thường Đỗ Duy là tên thằng chưa ráo máu đầu nên cố ý lên mặt ra oai? Tựa hồ cũng không phải ……
Năm 960 theo lịch của đế quốc Roland, mùa đông cuối cùng đã đến. Mùa đông vùng tây bắc lạnh giá hơn nhiều so với phương nam. Tuy nhiên sau khi dự trữ đủ lương thực dùng trong mùa đông thì cái rét mùa đông tựa hồ không làm dân chúng tỉnh Desa lo ngại lắm.
Hơn nữa, trong vòng vài tháng, tướng quân Ron Barton dựa vào các mối quan hệ cũ của mình đã mua được rất nhiều trâu, cừu của các bộ lạc nhỏ trong thảo nguyên nên khi mùa đông tới mọi binh sĩ đều có ủng da quần áo cho mùa đông.
Việc kiến thiết các công trình bên trong nội thành của thủ phủ mới đã hoàn thành hơn phân nửa, kiến trúc một số khu vực nội thành đã cơ bản hoàn thiện, đã có mấy vạn người lục tục chuyển vào thành thị mà Đỗ Duy đã chi ra trước sau khoản chi phí khổng lồ gần sáu trăm vạn đồng vàng để xây dựng. Mặc dù đã có nguồn tiền của Zach con từ đế đô không ngừng đổ về cho Đỗ Duy nhưng hắn đã dần cảm thấy có chút áp lực về kinh tế.
Dù sao thì trước mắt tỉnh Desa còn chưa thể có cách tự túc cung ứng mà luôn phải dựa vào nguồn lực tài chính riêng của mình để nuôi quân đội và duy trì việc kiến thiết toà thành mới mà đây không phải là biện pháp lâu dài được.
Làm sao để kiếm tiền tại tỉnh Desa vùng tây bắc cằn khô này đã trở thành vấn đề trước mắt mà Đỗ Duy cần phải giải quyết. Đầu tư không có lãi không phải là việc mà Đỗ Duy mong muốn!
Khi năm mới đã sắp gần kề thì Đỗ Duy đón tiếp một người khách bất ngờ.
Võ sĩ Dardanelle của gia tộc Listeria người từng chung hoạn nạn cùng Đỗ Duy tại rừng rậm Đóng Băng dẫn theo một đoàn người xe khổng lồ đi tới thành Gilear thuộc tỉnh Desa.
Khi gặp lại nhau Đỗ Duy đương nhiên rất vui mừng, hắn tự mình chạy ra ngoài nghênh đón người bạn này, hai người ôm nhau nồng nhiệt trong tuyết bay bay ngoài phủ Tổng đốc.
-Trời ạ, Dardanelle cuối cùng rồi ngươi cũng đã đến!