Ác Ma Pháp Tắc

Chương 268: Chương 268: Gặp quỷ






Elune bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Đỗ Duy, nét mặt nghiêm nghị nói:

-Ta … ta có một việc muốn hỏi. Ngươi cuối cùng là từ đâu ra? Vừa rồi, ngươi quả thật niệm chú ngữ của vu thuật Đại Tuyết Sơn … cái này người ngoài tuyệt đối không thể bắt chước được! Ngươi làm sao học được những cái này?

Đỗ Duy cười:

-Chuyện của ta ngươi không biết còn nhiều lắm! Sau này, ngươi ngoan ngoãn giúp ta vài việc. Hmm, … tên Bạch Hà Sầu kia có thể làm thầy ngươi, dạy ngươi vu thuật, chẳng lẽ ta không thể dạy ngươi vu thuật sao? Vu sư Đại Tuyết Sơn của ngươi giỏi lắm sao? Ngươi muốn học, ta sẽ dần dần dạy ngươi tất cả.

Trong lòng hắn nghĩ: Quyển sách vu thuật kia là của Cổ Lan Tu để lại, Bạch Hà Sầu mặc dù kinh khủng, nhưng dù sao cũng là học trò của Cổ Lan Tu, so với Bạch Hà Sầu, Cổ Lan Tu dĩ nhiên tương tự. Chỉ có điều tư chất mỗi người một khác, Bạch Hà Sầu hậu sinh khả úy, học trò đánh thắng thầy, nhưng pháp môn vu thuật đều là giống nhau.

Thấy vẻ mặt Elune rung động, Đỗ Duy không nói gì, mỉm cười chấm tay vào thùng nước trong phòng giam, tùy tiện vẽ trên bàn một cái phù hiệu, đúng là phù hiệu của vu thuật trận pháp của Đại Tuyết Sơn.

Elune vừa nhìn thấy, nét mặt càng thêm kinh ngạc

Đỗ Duy cười, nghĩ thầm cô bé này đầu óc quá đơn thuần, chỉ sợ so với Vivian bé nhỏ đáng yêu của hắn liều mạng hơn. Để ả một mình ở đây, chỉ sợ cô nàng nghĩ quẩn, đâm đầu tự tử. Ả có chết hay không cũng không quan hệ lắm với hắn, chỉ có điều … một cô ái xinh đẹp nõn nà như vậy mà chết, hắn cũng thấy áy náy trong lòng.

Nghĩ đến đây, hắn đi ra cửa phòng gọi thân vệ ra lệnh mang đến hai “con mồi” được cứu từ chuyến đi săn với Ruga. Hắn trong đầu nghĩ đến cô bé xinh đẹp có tên Hàm Nguyệt, liền thuận miệng chỉ tên gọi luôn.

Không lâu sau, Hàm Nguyệt cùng hai cô gái khác được dẫn đến.

Được nghỉ ngơi bồi dưỡng vài ngày, nét tiều tụy đã biến mất trên mặt mấy cô gái vốn xinh đẹp này. Sau khi ăn mặt chỉnh tề, vẻ hấp dẫn của mấy cô gái càng lộ rõ. Mà cô bé có tên Hàm Nguyệt kia càng giống như hạc giữa đàn gà, nhan sắc tuyệt vời cùng khí chất đều nổi bật.

Bởi vì Elune đã giúp hắn một việc lớn, Đỗ Duy không để nàng tiếp tục ở trong phòng giam, gọi người lại thu dọn trong lâu đài một phòng cho Elune ở. Để Elune đi vào phòng, hắn quay lại nói với Hàm Nguyệt và mấy cô gái:

-Các ngươi từ nay ngoài việc huấn luyện như trước, còn thêm chăm sóc người này. Ả này đầu óc có chút ngốc nghếch, ta chỉ sợ ả nghỉ quẩn sẽ tự sát. Các ngươi trông nom ả cẩn thận, … nếu ả chết, các ngươi cũng không cần sống, rõ chưa?

Mấy cô bé sợ sệt vâng lời. Đỗ Duy nhìn thoáng qua vẻ mặt buồn bã của Elune, thở dài quay lưng lại với bọn Hàm Nguyệt, nâng cằm của Elune lên nhìn thẳng vào hai mắt hắn, thi triển “con mắt mị hoặc” vô sỉ hèn hạ của hắn, miệng nói:

-Nếu ngươi nghe ta nói, không được chết, hiểu chưa?

Thấy ánh mắt của Elune dần dần mờ đi, miệng lầm bầm trả lời, Đỗ Duy mới yên tâm một mình bỏ đi.

Trong phòng còn lại mấy cô gái, nét mặt vẫn sợ hãi. Nhưng Hàm Nguyệt to gan nhất, cẩn thận lại gần Elune từ từ cúi xuống, nói nhỏ nhẹ:

-Ngươi … ngươi thế nào rồi?

Elune mơ mơ màng màng, ngẩng đầu lên nhìn thấy một cô bé còn xinh đẹp hơn mình, đầu tiên giật mình, sau đó bực bội, cau mày nói:

-Ngươi… ngươi là ai, không mượn xen vào việc của ta, để cho ta yên một mình.

Hàm Nguyệt im lặng một chút, chậm rãi ngồi xuống cạnh Elune, nửa người dựa vào Elune, nhỏ nhẹ nói:

-Ah, ta biết … ngươi rất sợ ngài công tước, phải không? Thật ra, ngươi không cần sợ hãi như vậy. Ngài công tước tuy nhìn thật đáng sợ, nhưng thật ra đối với chúng ta rất tốt.

Thấy Elune không nói gì, Hàm Nguyệt càng nhỏ nhẹ:

-Thật ra … ta nghe nói ngài công tước này rất tốt bụng, ở Tây Bắc, mọi người đều ca ngợi ngài. Chỉ có điều từ nay về sau mọi việc đều nghe theo ngài. Ngài bảo gì, chúng ta đều tuân theo, ngài công tước tuyệt đối sẽ không trách ngươi, đúng không?

Elune mơ màng tự lẩm bẩm:

-A, …hắn nói gì, ta cũng đều tuân theo … đúng vậy sao?

Buổi tối hôm đó, Đỗ Duy huyên náo một trận, về sau trong việc đàm phán, thái độ của Hãn Mục Da với Đỗ Duy rất tốt, ngôn ngữ vô cùng cẩn thận, đúng theo lễ nghi. Sau mỗi lần Đỗ Duy ra điều kiện, Hãn Mục Da mặc dù có tranh cãi, nhưng lời lẽ lại mềm mỏng rất nhiều. Hơn nữa, thường chỉ cần Đỗ Duy thoáng tỏ vẻ cứng rắn, Hãn Mục Da liền im miệng.

Việc đàm phán mạnh yếu cứ như vậy rất nhanh chóng trót lọt. Ngoài việc trâu bò lừa ngựa đã nói trên, đối với việc hành văn trong quốc thư, Hãn Mục Da cũng rất nhượng bộ, cuối cùng thư “cầu hòa” cũng đã được ký.

Đỗ Duy thở phào, còn có chút luyến tiếc: nếu mà biết giả mạo Vu sư một chút đã được nhiều chuyện tốt như vậy, ta đã đòi nhiều chiến mã hơn một chút. Bất quá suy nghĩ này trong đầy vừa nảy ra đã biến mất, hắn trong lòng biết rõ, nếu mình đòi hỏi quá đáng, đối phương sẽ phải nghi ngờ.

May mà thế giới này không có điện thoại, nhân viên đàm phán ở ngoài không thể lúc nào cũng giữ liên lạc với lãnh tụ ở hậu phương, việc hắn giả mạo Vu sư Đại Tuyết Sơn, trừ khi đối phương tự mình đi Đại Tuyết Sơn chứng thực, còn không thì quả thật không thể biết được.

Ngày đàm phán cuối cùng, hai bên rốt cuộc cũng ký kết hiệp nghị, dân thảo nguyên chủ động cầu hòa, đồng thời bằng lòng bồi thường cho đế quốc Roland chiến mã, trâu bò, và vài thứ linh tinh khác. Ngoài ra, hai bên còn ký hiệp định hữu nghị, hứa vĩnh viễn không xâm phạm biên giới đối phương, vĩnh viễn giao hảo, vv.

Tất nhiên, Đỗ Duy không thèm chú ý đến câu cuối cùng. Cái gì hai bên giao hảo, không xâm phạm lẫn nhau đều là rắm chó, sau khi hai bên nghỉ ngơi dưỡng sức xong sẽ quyết định muốn đánh hay không, còn hiệp nghị hòa bình kia chỉ là mảnh giấy loại thôi.

Đỗ Duy cùng bá tước Billia với tư cách chính và phó sứ giả ký quốc thư – lúc đầu Billia không chịu ký tên, hắn lấy cớ chính mình chỉ phụ giúp Đỗ Duy thôi. Nhưng sau khi đàm phán thuận lợi, kết quả rõ ràng, hắn không ngại gì nữa, đồng ý k‎ý tên, trong lòng lấy làm kỳ quái, tại sao mấy ngày cuối cùng, Hãn Mục Da có vẻ sợ Đỗ Duy, với Đỗ Duy rất nhân nhượng – thủ đoạn của tên công tước trẻ này thật làm cho người ta ngạc nhiên.

Quốc thư sau khi đã được hai bên ký vẫn chưa có hiệu lực ngay, còn phải cử người mang về đế đô cho hoàng tử Thần xem, sau khi được nhiếp chính vương đóng dấu mới có giá trị. Trong thời gian này, Hãn Mục Da còn phải ở lại chỗ Đỗ Duy thêm mấy ngày.

Nhưng Hãn Mục Da có vẻ thật sự sợ Đỗ Duy để cho hắn ở trong lều vải, hơn nữa ngày đó Elune cùng Đỗ Duy giả làm vu sư đã cố ý cảnh cáo hắn không được nhúng tay vào việc tìm kiếm thú cưng của Vu vương, không được chọc giận công tước hoa Tulip này. Hãn Mục Da trong lòng tính toán, nếu mình cứ ở tại Roland chờ quốc thư thì nhiều ít cũng phải mất hơn mười ngày, nói không chừng còn phải lâu hơn. Mà công tước hoa Tulip này tính tình có chút cổ quái, nếu mình cứ ở đây chờ đợi, nhỡ không cẩn thận trong lời ăn tiếng nói đắc tội với hắn, làm hỏng việc lớn của vu sư. Vì vậy hắn chủ động đề nghị theo bá tước Billia về đế đô, bá tước Billia cũng không nghĩ nhiều, liền đồng ý.

Đỗ Duy đưa tiễn hai người này, ngoài ra còn viết thư để cho Billia mang về trình cho hoàng tử Thần, trong thư nói về việc rút lui hai vạn kỵ binh trên thảo nguyên. Hai người rời đi, đàm phán coi như kết thúc, Đỗ Duy cuối cùng cũng nhàn rỗi hơn.

Sau đó, có hạ nhân báo cáo, nói kiếm được thông tin quân Tây Bắc, vốn đồn trú trên hành lang Tây Bắc, đã lục tục rút lui, Đỗ Duy nghe xong liền chìm vào trầm tư.

Nói thật, làm sao mới có thể khống chế hiệu quả hành lang này, hắn cho đến giờ vẫn chưa nghĩ ra. Lúc trước quân Tây Bắc qua lại mờ ám với tộc thảo nguyên, trạm gác đó chẳng qua chỉ là "tượng đài trinh tiết của kỹ nữ" *, giống như tai của người điếc chỉ để trang trí vậy. Bây giờ trở lại hành lang Tây Bắc, tương lai làm thế nào để khống chế hiệu quả nơi này, phòng ngừa người thảo nguyên lẻn vào, quả là việc đau đầu.

* Chú thích (bi_an): Ý nghĩa châm biếm như kỹ nữ lại muốn lập tượng đài trinh tiết, ý chửi kẻ ngấm ngầm làm chuyện xấu còn mong nhận được tiếng tăm tốt, cũng như muốn người khác đồng tình thậm chí tôn kính mình.

Càng nghĩ, Đỗ Duy trong lòng càng lo lắng, địa phương kia không phải là nơi có thể xây thành được. Không có nguồn nước, cung cấp nước từ hậu phương cho bao nhiêu người thật sự là không làm nổi.

Đỗ Duy lúc đầu đã có ý định đào giếng lấy nước ngầm, nhưng thế giới này không giống thế giới trước, ở thế giới này tối đa chỉ đào được giếng nước bình thường thôi, còn như kiếp trước lợi dụng khoa học kỹ thuật có thể dễ dàng khoan sâu hàng trăm mét lấy nước ngầm, thế giới này tuyệt đối không thể làm được.

Đỗ Duy cũng đã từng nổi nóng, muốn bỏ ra một lượng thuốc nổ khổng lồ mang đến nổ sập núi hai bên lấp kín cả hành lang Tây Bắc.

Nhưng ý định này vừa xuất hiện đã bị chính hắn bác bỏ. Tây Bắc hành lang là con đường duy nhất nối thông đế quốc Roland với thảo nguyên, cũng là chốn làm ăn, con đường buôn bán duy nhất của các thương đoàn, các quý tộc thế gia cùng dân thảo nguyên mua bán ngựa trâu gia súc. Nếu hắn tự cảm thấy dũng cảm không sợ thế nhân, cắt đứt con đường làm ăn này, chỉ sợ các thương đoàn trên khắp thiên hạ, cùng vô số quý tộc thế gia đều hận hắn đến chết. Hơn nữa, lãnh thổ của chính mình nằm ở biên cương, nông nghiệp lạc hậu, đất đai cằn cỗi, thu nhập tài chính phải dựa vào thuế thương nghiệp là chính, nếu cắt đứt con đường này, sau này không có mậu dịch qua biên giới, chỉ dựa vào tiền của mình thì chống đỡ được mấy năm? Tự cắt đứt đường làm ăn của mình là việc Đỗ Duy không muốn.

Vậy ... làm một cái ống nước nối thẳng tới hành lang Tây Bắc? Ý nghĩ này vừa hiện ra, Đỗ Duy đã tự cười mình.

Nói dễ vậy sao! Hồ Lâu Lan là nguồn nước lớn nhất nhưng hồ Lâu Lan cách hành lang Tây Bắc một quãng đường dài. Muốn làm đường ống? Kỹ thuật luyện kim và chế tạo của thế giới này không thể đạt tiêu chuẩn.

Cuối cùng làm sao mới có thể phòng thủ tốt cửa ngõ hành lang Tây Bắc này ....

Ruga thật đáng ghét, hắn nhất định đang chờ xem trò cười của ta đây.

Tạm thời không có biện pháp gì tốt, Đỗ Duy đành vung bút lên, điều mấy trăm người đi hành lang Tây Bắc, đồn trú tại mấy trạm gác của quân Tây Bắc để lại, tạm thời dựa theo hình thức cũ. Mấy trăm người canh gác một cái hành lang rộng lớn như vậy khẳng định là không thể, chỉ có thể miễn cưỡng có tác dụng phòng bị, ra lệnh cho họ đề phòng cẩn thận, một khi có việc liền đốt lửa báo động là được rồi. Trừ điều đó ra, Đỗ Duy không nghĩ ra biện pháp gì tốt hơn.

Thời gian trôi nhanh, một tháng sau, tin tức từ đế đô truyền đến, nhiếp chính vương đã ký quốc thư kia, để cho Hãn Mục Da mang về thảo nguyên. Sự kiện va chạm quân sự hai bên lần này coi như kết thúc. Đỗ Duy nghe được tin này, thở phào: Hoàng tử Thần cuối cùng đáp ứng mình việc rút lui hai vạn kỵ binh trên thảo nguyên.

Cái tên Hãn Mục Da cũng hay, sau khi lấy được quốc thư, trên đường trở về thảo nguyên không có ghé qua thành Lâu Lan mà cố ý tránh né, không gặp mặt Đỗ Duy mà đi về thẳng thảo nguyên. Đỗ Duy trong lòng biết rõ Hãn Mục Da sợ cái gì, chỉ không nói ra. Có mấy bộ hạ tức giận sứ giả thảo nguyên vô lễ, Đỗ Duy cười bỏ qua.

Bá tước Billia lại đến Tây Bắc lần nữa, lần này mang đến một mật thư, trên thư dùng sáp dán kín. Đỗ Duy cầm trong tay, có thể cảm thấy mặt trên có một tia xung động của ma pháp cấm chế. Buổi tối Đỗ Duy một mình trong phòng mở ra xem, đúng là nét chữ của chính tay hoàng tử Thần viết.

Đầu thư khen Đỗ Duy vài câu, bảo hắn lần này làm việc vô cùng tốt, bảo vệ thể diện đế quốc, đạt được hiệu quả cực lớn. Lại kể đến việc Đỗ Duy tại thành Gilear dẫn quân lực tư của gia tộc chống người thảo nguyên, nói vài câu an ủi cổ vũ, đồng thời ngầm tỏ vẻ mặc dù trên danh nghĩa thành quả chiến tranh bị quân Tây Bắc cướp đi, nhưng bản thân nhiếp chính vương không quên công lao Đỗ Duy. Về bồi thường của người thảo nguyên, đế quốc và Đỗ Duy chia đôi, trên danh nghĩa là thưởng cho Đỗ Duy có công đàm phán, thực tế là thưởng chiến công và bồi thường tổn thất của hắn lần này.

Đỗ Duy xem đến đây, lấy làm vừa ý: Xem ra hoàng tử Thần này xử lý việc quả là khéo léo!

Đỗ Duy đọc đến đây, tâm tình tốt đẹp, nhưng đọc mặt sau liền nhíu mày.

Về việc rút lui hai vạn kỵ binh trên thảo nguyên, hoàng tử Thần tỏ vẻ, trung ương đã sớm có ý này, bây giờ bộ thống suất quân phương đã thống nhất, đồng ý rút quân, nhưng không đồng ý đem hai vạn người này giao cho Đỗ Duy, mặc dù Đỗ Duy đã dựa theo phương án của phu nhân Listeria đưa ra, trên danh nghĩa chỉ để đơn vị quân đội này đóng tại lãnh địa mình, vẫn mang danh nghĩa quan quân đế quốc. Nhưng các đại lão của quân phương đế đô, sự tự tôn trong lòng hiện tại không thể chấp nhận loại chuyện quan quân biến thành tư quân này. hoàng tử Thần vừa mới lên ngôi không lâu, tỏ vẻ không muốn quá mức căng thẳng với thống suất quân phương. Cuối cùng, sau khi cò kè mặc cả, đáp ứng cấp cho Đỗ Duy hai kỵ binh đoàn này ... tất cả ...

Sáu ngàn người?

Đỗ Duy đọc đến đây, không khỏi tức xì khói ra mũi.

Cái ý kiến của các đại lão quân phương ở đâu ra. Rõ ràng là vị nhiếp chính vương trẻ tuổi không chịu đem binh quyền cấp cho mình thôi! Mình bị kẹp giữa người thảo nguyên và quân Tây Bắc, quân lực yếu ớt, nếu có thể có một sư đoàn kỵ binh chính quy hoàn chỉnh hai vạn người, ít ra đối với quân địch cũng có sức uy hiếp nhất định.

Nếu chỉ có mấy ngàn người như vây, ... ai thèm quan tâm?

May là hoàng tử Thần đại khái cũng hiểu rõ như vậy Đỗ Duy sẽ bất mãn, cho nên thêm một câu có tính bồi thường: biên chế không phải là sáu ngàn người này, mà để mở cho đến hai vạn, với sáu ngàn người do Đỗ Duy đã chọn.

Sau khi chọn lựa xong, những người còn lại sẽ bị hoàng tử Thần kéo về đế đô bổ sung cho vương thành cận vệ quân.

Đỗ Duy lúc đầu có chút bất mãn, nhưng sau cũng bình tĩnh trở lại: hai vạn người này thật ra về phương diện đế đô cũng rất quan trọng, chỉ có điều lúc trước đồn trú trên thảo nguyên, được nuôi dưỡng rất tốn kém, một khi rút về ... hai vạn người này là thực là tinh binh khó có! Dù sao cũng là thiết kỵ trên thảo nguyên!

Hoàng tử Thần không phải thằng ngốc, làm sao lại dễ dàng đem một cánh hùng binh như vậy cho mình. Suy tính của mình lúc trước thực là có chút xem thấp vị nhiếp chính vương này.

"Sáu ngàn thì sáu ngàn", Đỗ Duy thở dài, trong lòng thầm tính, trong tay mình đã có ba ngàn kỵ binh, thêm sáu ngàn này nữa, cùng với hai ngàn bạch vũ kỵ sĩ đoàn theo gia tộc Listeria đến Tây Bắc, cũng có hơn một vạn người, chỉnh thêm một chút, cũng có thể miễn cưỡng tiếp cận biên chế sư đoàn hai vạn người, chỉ có điều sức chiến đấu không thể so với một sư đoàn kỵ binh thảo nguyên hoàn chỉnh được.

Đọc xong mật thư này, Đỗ Duy liền đem cho vào lò lửa đốt.

Sau đó cho người mời bá tước Billia vừa mới tắm rửa bụi đường xong đến nói chuyện.

-Khi ta khởi hành, khoái mã mang lệnh của thống suất quân phương cũng đã xuất phát. Sư đoàn kỵ binh thảo nguyên sẽ được điều động ngay sau khi mệnh lệnh của quân phương đến. Hai vạn người đó sẽ đến thành Lâu Lan trước tiên, cụ thể thế nào, điện hạ đã nói với ngài công tước trong thư, ta không cần phải nhọc ngài nữa

Bá tước Billia một thân hoa phục, xem ra tinh thần sau khi đàm phán cực kỳ tốt, hiển nhiên sau khi cất được gánh nặng đàm phán đi, người nhẹ đi rất nhiều.

Đỗ Duy gật đầu:

-Tình hình đế đô hiện giờ ra sao?

-Phải nói là rất vui.

Billia mỉm cười:

-Hai phái chủ chiến và chủ hòa dần dần không ầm ỹ nữa. Dù sao quốc thư đã ký, coi như mọi việc đã định, mọi người không có gì để tranh cãi nữa. Chỉ có điều gần đây, phía thần điện hình như không được ổn, ta nghe một ít tin đồn ...hình như đối với một số việc làm của ngài công tước tại Tây Bắc có nhiều chỉ trích.

-Ồ?

Đỗ Duy nhíu mày

Lão tử hiện tại hình như chưa có đắc tội thần điện điều gì mà?

Billia cười nhẹ :

-Trước đây sau cuộc chiến thành Gilear, ngài có phải hạ lệnh đem toàn bộ tù binh thảo nguyên đóng vào cột, kéo đi các nơi du hành? Sau này tất cả tù nhân này chết hết, không ai sống sót. Sự kiện này làm cho thần điện với cách làm của ngài không chấp nhận được. Nhất là cái vị thánh nữ điện hạ kia, ... hắc hắc, nàng công khai chê trách ngài tàn bạo, nói cách làm như vậy không phù hợp với lòng nhân từ của quang minh nữ thần với người trần, ... hắc hắc.

Đỗ Duy gật đầu:

-Thánh nữ ... ồ, vậy phía thần điện nói gì?

-Phía thần điện thì ngấm ngầm ủng hộ lời thánh nữ, nhưng không công khai tỏ thái độ. Chỉ có điều ở thời điểm này mà vẫn im lặng thì coi như mặc nhận luận điệu của thánh nữ.

Billia do dự một chút, nói:

-Ngài công tước, ta có một đề nghị, không biết ....

-Xin nói ra, chú Billia.

Đỗ Duy cười:

-Chú quên sao, lúc nói chuyện riêng, chú đừng gọi cháu công tước nữa.

-À.

Billia gật đầu:

-Ta nghe nói thần điện muốn thiết lập tôn giáo sở tại thủ phủ ngươi nhưng hình như ngươi không ủng hộ lắm ... thậm chí còn nghe nói âm thầm cản trở sự việc ...

Đỗ Duy lập tức kêu oan:

-Làm gì có! Thần điện phái người đến, chỉ có điều tòa thành mới này của ta mặc dù mới được thành lập, nhưng càng ngày càng phồn vinh, đất đai đắt đỏ, thần điện chính mình không muốn mua, liên quan gì đến ta!.

Billia xấu hổ cười:

- Xem khắp cả đế quốc ... dám để cho thần điện tự bỏ tiền ra mua đất lập tông giáo sở, ngài công tước là người đầu tiên đấy.

Khắp nơi trên đế quốc, đất của tông giáo sở theo như thường lệ là đất của quan địa phương hoặc của lãnh chúa quý tộc. Sao có chuyện dám đòi thần điện tự bỏ tiền ra mua? Vừa nghe thần điện muốn lập tôn giáo sở, đương nhiên đều dâng tặng khu đất tốt nhất miễn phí.

Đỗ Duy lạnh nhạt nói:

-Thành của ta mới thành lập, bản thân ta cũng không phải tín đồ thần điện, nên việc quyên tặng ta sẽ không can thiệp. Khó nói thần điện chỉ vì chuyện này mà hận ta? Hơn nữa, quý tộc không tin thần điện ở đế quốc không chỉ có một mình ta Đỗ Duy.

Billia mỉm cười:

-Cái này chỉ là một chuyện trong đó thôi, vị thánh nữ kia làm khó ngài, quá nửa vì là ... ôi, vì cố Đại hoàng tử. Nhưng mà chuyện này ngươi không cần lo lắng, công kích ngươi cũng là công kich nhiếp chính vương, liên quan đến sự tình của cố Đại hoàng tử, nhiếp chính vương khẳng định sẽ bảo vệ ngươi. Đây là lập trường chính trị, tuyệt đối không lay chuyển được.

Đỗ Duy hiểu ý, gật đầu mỉm cười:

-Chỉ có điều nhiếp chánh vương đối với vị thánh nữ này đã quá khoan dung, ngược lại, mụ đàn bà này khiêu khích mù quáng, ... ôi, ta xem ra đầu óc của vị thánh nữ này không được tốt.

Billia cười to, sau đó hạ giọng nói:

-Chuyện này, ta đã nghe điện hạ nói ... ngài nói: nếu muốn đánh chuột, sợ nhất là nó chui vào hang không đập được. Chỉ cần con chuột này có thể lòi ra một cái đuôi, nắm kéo lên là được. Thần điện cùng chúng ta bằng mặt không bằng lòng, mặc dù ngày chính biến đó giúp hoàng tử Thần, nhưng hoàng tử Thần sau đó cũng phải trả một giá cao nào đó. Cho nên chúng ta không có thân tình với thần điện, sau này mọi người còn tranh đấu nữa. Chỉ có điều thần điện luôn luôn làm việc cẩn thận chững chạc, hạ thủ không dễ dàng, ... để lại mụ đàn bà ngốc này coi như là chúng ta nắm được cái đuôi của con chuột kia. Cứ cho là thần điện cẩn thận, chỉ cần mụ đàn bà kia không ngừng quậy phá, cuối cùng rồi cũng sẽ xảy ra chuyện, lúc đó mượn cớ làm khó dễ thần điện! Chỉ là thần điện tự mình muốn thể hiện sự nhân từ, bảo vệ vị thánh nữ kia ...hắc hắc ...

Những lời nói coi như thật lòng này làm Đỗ Duy thầm giật mình ... cái lão cáo già này, luôn luôn khôn khéo giữ mình, gặp phải vẫn đề mấu chốt thì cười hà hà, sao hôm nay lại tin tưởng mình vậy. Thậm chí dám trước mặt mình gọi thánh nữ là "mụ đàn bà ngốc" không thèm che giấu, nhắc tới thần điện không hề có ý kính trọng, lời trong lời ngoài, thật ra đã coi Đỗ Duy thành người một nhà.

Đỗ Duy trong lòng nghi hoặc, liền nhìn bá tước Billia, bá tước cười khan, sau ho một tiếng rồi nói :

-Thật ra ... lần này ta đến, ngoài việc đưa thư của nhiếp chính vương, điện hạ còn có một lời nhắn nhủ nữa. Chỉ có điều đây là việc riêng, không nên giương cờ gióng trống gửi cho ngươi, chỉ có thể cử ta đi một chuyến nữa.

-Ồ?

Đỗ Duy giật mình.

Bá tước Billia mặt càng cười thân thiết:

-Đỗ Duy, ngươi năm nay đã mười lăm tuổi, theo như phong tục người Roland chúng ta, ngươi được tính là trưởng thành rồi. Trong cả giới quý tộc, con trai mười lăm tuổi đều lập tức thành hôn, nếu không thành hôn lập tức thì hôn ước cũng định sẵn. Nhưng như ngươi bây giờ, điện hạ tin dùng, quyền uy tột đỉnh, ở đế đô không biết bao nhiêu nhà giàu đều chằm chằm nhìn vào ngươi, nếu không phải Tây Bắc quá mức khó khăn khổ sở, sớm có người đã không chờ đợi được đòi đem con gái đưa tới rồi. Haha, ... nói thẳng một câu, đáng tiếc ta không có con gái, nếu không ta cũng đã hướng về ngươi cầu hôn.

Đỗ Duy cười nhẹ một tiếng, ngấm ngầm cảm thấy không ổn.

Nhiếp chính vương đối với ngươi cực kỳ tốt, ân huệ tột đỉnh, ta xem trong lịch sử Roland chúng ta, còn chưa có quan hệ vua tôi thế này. Ngài để ta tới hỏi ngươi một câu ...ah, điện hạ Thần có một cô em gái năm nay vừa mười lăm tuổi, chính là con ruột của bệ hạ Augustin VI, cùng hoàng tử Thần quan hệ tốt nhất trong tất cả các hoàng tử công chúa. Vị công chúa kia tại đế đô vô cùng nổi tiếng, xinh đẹp động lòng người, có người ngấm ngầm đem nàng với Angele tiểu thư gia tộc Listeria thành một cặp. Ta mặc dù chưa nhìn thấy Angele tiểu thư, nhưng đã gặp mặt vị công chúa này, quả thật là khuynh quốc khuynh thành. Lại còn là con gái trong hoàng tộc, bất chấp dáng vẻ hay phong cách đều là tuyệt vời ... cho nên điện hạ Thần cử ta đến Tây Bắc còn có một việc nữa là hôn sự của ngươi!

Đỗ Duy trong lòng không khỏi có chút khó chịu, trên mặt lại cười, nói :

-Ồ ... xem ra thúc Billia tới làm mai cho cháu rồi.

-Cũng không tính là chính thức cầu hôn.

Billia cười nói

- Điện hạ Thần đã nói trước mặt ta sự việc kiểu này phải hai bên tình nguyện mới tốt. Hơn nữa, mặc dù ở đế quốc mọi người đều hướng về hoàng thất kết thân, nhưng điện hạ Thần đã nói Đỗ Duy ngươi tuyệt đối không phải loại người ham quyền lực này, chưa chắc đã bằng lòng. Cho nên ta chỉ là đến xem ý tứ của ngươi, chỉ có điều ý tứ của điện hạ là dù sao bây giờ chuyện với người thảo nguyên đã tạm thời yên ổn, trong thời gian ngắn sẽ không có sự việc gì lớn, gần hết năm rồi, mời ngươi cuối năm về đế đô một chuyến, trước hết là yến hội thịnh điển, ngươi công tước được tin yêu nhất đế quốc này mà không tham gia, chỉ sợ là hạ uy tín không ít. Năm trước ngươi vừa đi Tây Bắc, còn chưa đứng vững, điện hạ Thần không dám gọi ngươi về, năm nay tình huống đã khác, ngươi ở Tây Bắc làm nên sự nghiệp lớn, cũng nên về đế đô thưởng thức ... Việc thứ hai, .. hắc hắc, yến hội như vậy công chúa điện hạ dĩ nhiên cũng phải tham gia, nếu có thể xúc tiến thành công việc tốt của hai vị, Billia ta tính là lập công lớn.

Đỗ Duy nghe xong chết lặng người ... cái gì đây? Lễ coi mắt à?

Nhưng mà ... hoàng tử Thần không có trực tiếp thô bạo ban thưởng hôn nhân, mà là để hai người tự nhiên ra mắt, đã coi như rất rộng rãi phóng khoáng rồi.

Chỉ có điều ... mình không bằng lòng hôn thú với gia tộc Listeria ... khó nói bằng lòng cưới công chúa hoàng tộc về? Nếu như mình có một quân cờ hoàng tử Thần phái đến như vậy, hàng ngày ngủ ở bên cạnh mình ... hừ, sự việc loại này khó có thể đáp ứng!

-Ồ, chuyện này là như vầy. Ngươi cuối năm dù nói thế nào cũng phải về đế đô một chuyến. Điều lệnh của điện hạ Thần sẽ thông qua đường chính thức gửi đến.

Bá tước Billia cười hắc hắc:

-Vị công chúa này xinh đẹp động lòng người, là người đẹp trong mộng của vô số chàng trai ở đế đô, Đỗ Duy ngươi lần này quả thật là có phước.

Ngừng một chút, không đợi Đỗ Duy mở miệng, Billia còn nói thêm một câu làm cho Đỗ Duy á khẩu không trả lời được!

-Nhiếp chính vương đã nói, nếu như ... tất cả như ý muốn, ngươi cùng em gái ngài quả thật thành hôn, vậy sau này, Đỗ Duy ngươi trở thành họ hàng của hoàng tộc! Mặc dù trước kia,... ôi, trước kia ... gia tộc Rowling bị giáng chức, khôi phục gia tộc là không có khả năng, nhưng mà nếu ngươi trở thành họ hàng của hoàng tộc, vậy cha và em ngươi cũng có quan hệ với hoàng tộc, như vậy dựa theo luật pháp đế quốc Roland chúng ta, hoàng tộc được quyền miễn nhiễm. Mặc dù pháp lệnh trước đâu, Raymond cùng em trai Gabri của ngươi cả đời không được thăng quan, nhưng mà nếu ngươi trở thành hoàng tộc ... thì sẽ khác! Có danh nghĩa họ hàng của hoàng tộc, về sau em trai ngươi Gabri thành sĩ quan quân độ sẽ không có gi trở ngại!

Câu này vừa nói ra làm cho lông mày Đỗ Duy dựng thẳng !

Hoàng tử Thần giỏi lắm! Nhiếp chính vương giỏi lắm! Tính kế giỏi lắm!

Hắc hắc, ngươi đúng là đã đem nhược điểm lớn nhất của Đỗ Duy ta ra nắm thật đúng !

Đỗ Duy đang khó xử, bỗng nhiên nghe một trận cười điên dại từ bên ngoài truyền đến! Tiếng cười đó vang cả toàn phủ công tước, thanh âm vang vọng không tan, thoáng mang theo một cổ đắc ý.

-Ha ha ha ha ha ha...

Âm thanh này cực lớn, cách cửa sổ cũng làm cho mọi người cảm thấy chói tai.

Đỗ Duy vừa nghe được, vẻ mặt thay đổi.

Lão tiên sinh nón xanh này ... rốt cuộc cũng chui từ hầm ra !!

Ôi, ông thầy này, ông chui ra thì chui ra, không cần cười đến dọa người như vậy.

Nhìn thoáng qua Billia, Đỗ Duy cười nói:

- Ôi, không cần lo lắng, đây là một vị tiền bối của ta, một vị ma pháp sư, tính tình cổ quái một chút mà thôi. Thúc Billia, mời ngồi, ta quay lại ngay.

Nói xong, Đỗ Duy cáo từ ra ngoài, nhưng vừa mới đi đến cửa cầu thang, đã thấy phía dưới thị vệ trưởng Raoen vội vội vàng vàng vọt lên, nét mặt kinh hoảng.

-Thưa ngài! thưa ngài!

-Sao vậy?

Raoen mồ hôi đầy đầu, kêu to:

-Cái ... cái vị ma pháp sư ở trong hầm đã ra ngoài rồi.

Đỗ Duy bĩu môi:

-Ta biết ... lão già dịch cười to đến như vậy, ta không phải điếc.

-Không ... không phải!

Raoen cười khổ, nói:

- Có chuyện lớn rồi! Vừa rồi cái vị ma pháp sư già này đi ra, không khéo đụng phải phu nhân Listeria! Kết quả hầu tước phu nhân chỉ nhìn lão ma pháp sư này một cái, không biết vì sao, đương trường hét lên một tiếng, sợ đến mức hôn mê! Mấy vị bạch vũ kỵ sĩ cạnh hầu tước phu nhân tưởng phu nhân bị tổn thương cái gì, đã đem vị ma pháp sư già kia vây lại, chỉ sợ hiện giờ đã bắt đầu đánh nhau!

Đỗ Duy cả kinh, đây không phải chuyện đùa!

Lão nón xanh với người gia tộc Listeria đã bắt đầu đánh nhau chưa?

Gặp ... gặp quỷ rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.