Đỗ Duy đã bất chấp lời nói của Raoen. Hắn phi nhanh xuống dưới lầu. Thậm chí còn không kịp xuống cầu thang, mà trực tiếp nhảy từ một cửa sổ xuống.
Ở trong hoa viên của hậu viện tòa thành, vốn mấy ngày nay phu nhân Listeria vì tâm sự phiền muộn, tình cờ đang thư giãn trong hoa viên, mà rất không khéo chính là … tiếng động xuất quan của ngài nón xanh kia thực là quá lớn, càng không khéo chính là, hình như tất cả cao nhân bế quan tu luyện vào lúc xuất quan, dường như đều có một loại thói quen không hay …. Đó là không thích đi ra bằng cửa lớn.
Ngài nón xanh trực tiếp phá tan vách tường, từ trong hầm xông lên, nơi mà hắn phá đất xông lên, lại rất xảo hợp chính là ở trong hoa viên.
Lúc mà Đỗ Duy đuổi tới, trên hai gò má đầy đặn và xinh đẹp của hầu tước phu nhân Listeria tràn ngập sự sợ hãi. Má hồng trắng bệch, hoảng sợ liên tục lui về phía sau, mà ở trước người nàng, mấy kỵ sĩ của bạch vũ kỵ sĩ đoàn đã ngã xuống, chỉ còn lại có hai kỵ sĩ, vẻ mặt cũng rất hoảng sợ, chỉ là vẫn chĩa kiếm vào lão đầu đáng sợ ở trước mặt, trong miệng chỉ nói được mấy câu bất lực kinh điển :
-Ngươi… Ngươi đừng có bước tới!
Phản ứng đầu tiên của Đỗ Duy là dùng tinh thần lực quét qua. Xác nhận những bạch vũ kị sĩ ngã xuống không ai chết, chỉ là không biết bị ma pháp gì làm cho ngất đi thôi, lúc này mới yên tâm.
Gandalf áo xanh nhìn qua thần sắc đã bình thường sau một tháng tĩnh dưỡng. Xem ra thực lực của lão đã khôi phục toàn bộ, đứng ở đằng kia. Hoàn toàn không để ý tới hai bạch vũ kỵ sĩ đang dùng kiếm chĩa vào mình. Chỉ cười rất thâm ý nhìn phu nhân Listeria thản nhiên nói:
-Thật làm cho người ta ngạc nhiên nha, phu nhân xinh đẹp, không nghĩ đến lần trước từ biệt, bất ngờ lại gặp phu nhân ở chỗ này đó!
Đỗ Duy da đầu tê rần…. sặc, nghe giọng nói này. Dường như lão già này nhận ra phu nhân Listeria? Chẳng nhẽ lão già này thuộc loại háo sắc sao?
Mang theo loại ý nghĩ cổ quái này trong đầu. Đỗ Duy chạy nhanh tới, dừng ở trước mặt tiên sinh nón xanh, lớn tiếng nói:
-Dừng tay, mau dừng tay.
Hắn nhìn lão Nón xanh, cười khổ nói:
-Này…. Sư phụ thân ái. Vị phu nhân này chính là khách quý của ta. Ngài. Cái đó….
Sau đó lão cẩn thận nhìn phu nhân Listeria phía sau Đỗ Duy, ánh mắt dừng lại trên dung mạo xinh đẹp của nàng hồi lâu. Lại nhìn Đỗ Duy rất có thâm ý. Bộ dạng dường như bất ngờ hiểu ra. Vẻ mặt cười một cách quỷ dị.
-Này, nể mặt ta….
Đỗ Duy còn chưa nói xong. Gandalf áo xanh đã phất tay nói:
-Thôi thôi…. Mặc dù máu của nàng không tệ. Nhưng lão già như ta cũng không phải quá ham thích. Hắc hắc. Nếu đã là bạn của tên nhóc nhà ngươi, ta nhất định sẽ buông tha nàng ấy.
Dừng một chút, lão lấy từ trong áo bào ra một cái chai nho nhỏ, đưa cho Đỗ Duy, lạnh lùng nói:
-Nể mặt ngươi, ta sẽ ra một yêu cầu…. Ta vốn muốn lấy máu của nàng ta để nghiên cứu kỹ càng. Nhưng đã là bạn của ngươi, ta cũng không quá lạm dụng. Ngươi hãy làm cho nàng ấy tự mình chuẩn bị cho ta một ít máu, không cần nhiều lắm, đầy cái chai này là được.
Nói xong liền phất tay áo. Cũng chẳng liếc mắt nhìn phu nhân Listeria, vội xoay người bước đi. Đỗ Duy lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Nhìn thấy Raoen lảo đảo từ bên ngoài chạy vào. Vội cao giọng phân phó Raoen bồi tiếp lão Nón xanh này xuống nghỉ ngơi. An bài cho lão một căn phòng cực kì sang trọng…. lại cố ý dặn dò. Chọn phòng phải cách phòng phu nhân Listeria càng xa càng tốt.
Chờ cho lão già Nón xanh này đi rồi, phu nhân Listeria mới nhẹ nhàng thở ra, ‘ưm’ một tiếng, bộ dạng dường như muốn ngất xỉu. Đỗ Duy vừa rồi lùi tới cạnh bên người nàng, ôm lấy vòng eo của mỹ nhân này, sự sợ hãi của phu nhân Listeria không phải là giả dối, thân thể của nàng đều mềm nhũn vô lực, gần như đem trọng lượng cả người tựa ở trên vai Đỗ Duy, lại vươn một cánh tay choàng qua cổ Đỗ Duy một cách tự nhiên. Khuôn mặt yêu kiều trở nên yếu ớt vô lực. Trong mắt gần như muốn chảy ra nước mắt:
-Đó… người đó là ai thế…. Đỗ Duy, người đáng sợ như vậy, vừa rồi ngài xưng hô với lão….
Đỗ Duy ho khan một tiếng. Quan hệ của mình và lão già đó, hay hơn hết là không nói ra cụ thể, cố tình chuyển hướng chủ đề:
Hầu tước phu nhân. Người làm thế nào lại nhận ra lão già đó?
Phu nhân Listeria dường như lúc này mới hơi bình tĩnh lại, lại nhìn Đỗ Duy, thần sắc có chút phức tạp:
-Đỗ Duy, ngài thật sự không biết à?
-Biết cái gì?
Trong ánh mắt phu nhân Listeria cũng có chút nghi hoặc, bất quá cẩn thận nhìn Đỗ Duy hồi lâu, mới xác định Đỗ Duy không nói dối, thấp giọng nói:
-Ngài còn nhớ, lần trước Dardanelle vì tìm kiếm kim nhãn mãng. Đi vào trong rừng rậm băng phong, gặp sự tình của ngài ra sao? Lần đó…. Chính là lão già này, đã thi triển ma pháp ở trên người ta…. Hại ta suýt chút nữa là chết.
Hắn đột nhiên nhớ lại lúc trước ở trong rừng rậm băng phong, Dardanelle đã từng nói với mình, nói hầu tước phu nhân lúc đang ở ngoại ô gặp phải một lão già mặc y phục cổ quái màu xanh, may mà ở đó còn có một vị thần thánh kỵ sĩ cấp tám của thần điện, mới đuổi được cái lão ma pháp sư tà ác này.
Mặc dù Dardanelle nói đối phương đúng là mặc y phục màu xanh…. Nhưng Đỗ Duy cho đến bây giờ cũng không có nghĩ đến ngài Gandalf áo xanh này. Chủ yếu là bởi vì nguyên nhân bị một gã thần thánh kỵ sĩ cấp tám đuổi đi. Gandalf áo xanh thực lực thế nào? Nếu quả là một gã kỵ sĩ cấp tám khiêu chiến với lão. E rằng lão Nón xanh chỉ phất tay một cái thì gã kỵ sĩ cấm tám kia liền biến thành một cỗ thi thể. Còn làm cái hộ hoa sứ giả gì chứ! Hơn nữa…. Lão Nón xanh này cũng không giống như thuộc loại háo sắc mà, lấy thân phận của lão, sẽ không làm mấy cái chuyện trêu chọc mỹ nữ thô tục thế này.
Mấy cái ý niệm này xoay chuyển trong đầu Đỗ Duy. Đôi mắt của phu nhân Listeria lại đọng ở hắn, cẩn thận quan sát thần sắc của Đỗ Duy. Đỗ Duy nghĩ nghĩ, không có đầu mối, liền nói:
-Chuyện này ta thực sự là không biết, Chỉ có điều quí ngài đó rất có lực ảnh hưởng. Chuyện kia chỉ sợ cũng là hiểu lầm…. Ta nghĩ lão chưa chắc đã là loại người háo sắc. Hôm đó trêu đùa phu nhân, chỉ sợ cũng….
-Không phải, không phải!
Hốc mắt phu nhân Listeria ửng hồng. Thấp giọng nói:
-Trêu đùa cái gì chứ. Là thật không sai. Chỉ có điều…. Ta có nỗi khổ trong lòng. Trước khi mà ta gặp lão. Lão cũng không hề trêu đùa ta. Chỉ là vì một chuyện khác…. Sau đó thần thánh kỵ sĩ của thần điện đuổi tới. Đuổi lão đi. Ta vì một vài nguyên nhân, đối với người của thần điện không nói rõ ràng. Chỉ có thể nói bừa là lão trêu đùa ta…. Đó là nguyên do….
Đỗ Duy lúc này mới khẽ gật đầu. Thế này mới phải. Lão già nón xanh này mặc dù tính tình có chút cổ quái. Nhưng cũng không giống mấy tên vô lại đùa bỡn đàn bà. Chỉ có điều trong lòng lại nảy sinh nghi vấn….. lão Nón xanh này tìm tới hầu tước phu nhân làm gì?
Lại vô thức miết miết cái chai trong tay:
-Lão…. đừng nói là lão muốn máu của phu nhân?
Sắc mặt hầu tước phu nhân càng trắng. Dường như nghe Đỗ Duy nói xong. Nghĩ đến một chuyện vô cùng đáng sợ, dưới chân mềm nhũn, không đứng vững nổi. Cả người cơ hồ đều tựa vào lòng Đỗ Duy:
-Ta…. Ta…..
Đỗ Duy trong lòng thoáng động. Sau đó chậm rãi giúp đỡ hầu tước phu nhân. Đối với hai vị thủ hộ kỵ sĩ của nàng nói:
-Các ngươi trước tiên hãy giúp đỡ hầu tước phu nhân trở về nghỉ ngơi…. A. Còn mấy vị bằng hữu bị ngất này nữa. Cũng mang về luôn đi. Bọn họ trúng phải ma pháp. Chỉ ngất đi thôi. Trong chốc lát sẽ tỉnh lại.
Trong lòng hắn có chủ ý: Vị phu nhân Listeria này rất là thông minh. Chắc gì đã nói sự thật. Chi bằng đến hỏi Nón xanh thì tốt hơn.
Phu nhân Listeria quả nhiên ra vẻ muốn nói gì đó lại thôi, thần sắc rất là bất đắc dĩ. Lại được kỵ sĩ thủ hạ dìu đi.
Đỗ Duy trong lòng tò mò vội vàng đi tìm Gandalf áo xanh.
Raoen nghe Đỗ Duy phân phó xong. Đem ngài Lục Mạo Tử an bài trong một phòng của tầng cao nhất tại tòa thành. Tầng này chỉ một mình Đỗ Duy ở, Đỗ Duy một đường đi lên, đã thấy Gandalf đang ngồi ở trên một cái ghế êm ái. Đang tò mò nhìn cái tên…. QQ thần thú đại nhân ngồi ở một cái ghế khác bên cạnh.
QQ đại nhân ngày bình thường ở trong phòng Đỗ Duy, hiện tại nón xanh này tựa hồ đối với quái điểu này rất là hiếu kỳ. QQ đáng thương bị vị ma pháp sư nhìn chăm chú cảm thấy có chút bất an. Nhưng cũng không dám nhúc nhích.
May mà Đỗ Duy đi vào, lập tức dời đi sự chú ý của Gandalf.
-A, sao trở lại nhanh vậy? Có mang theo máu của người phụ nữ kia không?
Đỗ Duy mở ra đôi tay trống trơn:
-Không có. Ngài trước tiên nói cho ta biết rốt cuộc sao lại thế này.
Gandalf áo xanh nhíu mày:
-Nhóc con. Ta không cần nhiều. Nể mặt ngươi ta mới chỉ xin có một bình máu nhỏ. Nếu đổi lại là tính tình ta lúc trước, đã sớm bắt nàng ta trở về từ từ nghiên cứu. Người đàn bà này. Là tình nhân của ngươi sao?
-Không phải.
Đỗ Duy đi tới. Trước tiên phất tay ra hiệu bảo QQ rời đi. QQ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Lao vùn vụt nhảy xuống. Sau đó lắc lắc thân thể đi vào trong một phòng khác.
Gandalf nhãn tình sáng lên:
-A? Con quái điểu này của ngươi thật là cổ quái. Nó có thể hiểu được ý của ngươi sao? Ngươi phất tay. Nó liền có thể hiểu được mệnh lệnh của ngươi?
Đỗ Duy chụp chai rượu trên bàn rót cho mình một ngụm. Nói:
-Trước hết không nói chuyện này…. Rốt cuộc chuyện của người đà bà kia là thế nào? Ài, ngài sao lại đối với người đó cảm thấy hứng thú vậy?
Sau đó, không đợi Gandalf nói, Đỗ Duy trước tiên đem chuyện vừa rồi phu nhân Listeria nói với mình kể lại một lần:
-Lúc trước là ngài hóa đá nàng?
-Đúng là ta.
Gandalf áo xanh gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng:
-Nếu không phải tên thần thánh kỵ sĩ kia quấy rối. Ta đã bắt nàng đem đi rồi.
-Một tên thần thánh kỵ sĩ cấp tám. Ngài chỉ khẽ búng ngón tay là xử lý xong.
Đỗ Duy khó hiểu:
-Ngài thế nào lại bị một tên kỵ sĩ cấp tám đuổi chạy?
Gandalf áo xanh lắc đầu:
-Lúc đó một bản thể khác của ‘Ta’ còn ở trên thế giới này. Chúng ta đã sớm có ước định. Cứ cách một khoảng thời gian thì tỉ thí một lần. Ai thắng thì có thể sử dụng thân phận Gandalf này hành tẩu nhân gian, thua thì phải mai danh ẩn tích. Chỉ có thể hành sự bí mật. Ta mặc dù không phải là người tốt gì. Nhưng cũng biết ra tay xử lý một tên kỵ sĩ cấp tám, lại là người có vị trí không thấp trong thần điện, nếu ta ra tay đả thương hắn rồi. Chỉ sợ dẫn đến phiền toái. Hơn nữa cũng coi như là ta đã vi phạm lời hứa…..Lão nhân gia ta mặc dù chỉ khẽ búng tay là có thể xử lý tên kỵ sĩ cấp tám đó. Chỉ là nghĩ tới ước định của một bản thể khác của ‘Ta’, lúc đó mới cố tình giả vờ không địch lại mà bỏ đi.
Đỗ Duy gật đầu, lúc này mới hiểu rõ nghi hoặc ở trong lòng.
Chính xác. Trước khi Gandalf bản thể chính chết đi, ngài nón xanh này đích thật là phải hành sự bí mật. Nếu không, một cường giả có thực lực siêu phàm như vậy, trên đại lục có lẽ đã sớm có uy danh hiển hách.
Đỗ Duy ngồi xuống:
-Rốt cuộc vị phu nhân Listeria này, chỗ nào làm cho ngài cảm thấy hứng thú vậy?
Lục Mạo Tử sửng sốt một chút, hai mắt nhìn Đỗ Duy. Lập tức cười ha ha:
-Ngươi, tên nhóc con này. Nghe nói ngươi bác học đa tài. Xem ra cũng có chuyện mà ngươi không biết đó. Ài, tuy nhiên cũng khó trách, những gì ngươi biết đều xem qua sách vở. Chỉ là chuyện này, bình thường trong sách hơn phân nửa đều không hề ghi lại.
Nói đến đây, lão Nón xanh hạ thấp thanh âm, vẻ mặt cười một cách đắc ý: -Ngươi đừng nói là không nhìn ra trên người đàn bà này có cái gì không ổn chứ?
-Không ổn à?
Đỗ Duy suy nghĩ một chút. Phu nhân Listeria hiển nhiên rất xuất sắc nhưng cũng chỉ là dung mạo xuất chúng cộng thêm thông minh. Ngoài ra không nhìn ra gì nữa.
Ngoại trừ xinh đẹp một chút, thông minh một chút….. à, ngoài ra nhìn bề ngoài trẻ hơn so với tuổi thật một chút, hình như cũng không có gì đặc biệt.