Khi đoàn xe đi tới thành Hạ Lan của tỉnh Norin, quân phòng thủ của Tổng đốc Bohan đi theo hộ tống cũng lập tức quay đầu trở về.
Thành Hạ Lan được tính là một tòa thành lớn thuộc tỉnh Norin, lưng dựa vào ngọn núi Hạ Lan*, Hạ Lan sơn là một ngọn núi nhỏ thuộc dãy núi Kilimanjaro kéo dài. Dãy núi Kilimanjaro kéo dài vừa vặn chia tỉnh Norin ra làm hai phần
Từ trước tới nay, mặc dù tổng đốc Bohan và quân Tây Bắc không có thỏa thuận rõ ràng nhưng cũng phối hợp rất ăn ý. Hai bên lấy thành Hạ Lan làm giới hạn, trong khu vực tỉnh Norin phía bắc thành Hạ Lan là địa bàn của quân Tây Bắc, phía nam là của tổng đốc Bohan
Thành Hạ Lan thuộc quyền quản lý của quân Tây Bắc. Cách thành tầm mười dặm, theo hướng quân kỵ binh hộ tống của tổng đốc Bohan vừa rời đi truyền lại tiếng vó ngựa dồn dập.
Một đội kỵ binh một nghìn người cầm lá cờ đen của quân Tây Bắc đang chạy tới. Lần tiếp đón này cũng rất lễ độ, ngay sau khi kỵ binh dừng lại ở phía xa liền có người đến báo cho Đỗ Duy, quân Tây Bắc phái một vị tướng quân tới đón tiếp đức ngài công tước, đang muốn xin gặp đức ngài công tước.
Đỗ Duy từ trên xe ngựa nhìn xuống nhận ra người quen cũ
Đó là người phụ trách quân hậu cần, tướng quân Tatara, nhìn khuôn mặt dường như thêm phần múp míp, chắc là thừa dịp lần này thao diễn mùa xuân kiếm được không ít quân lương của tổng đốc Bohan
Tên này đã qua lại với Đỗ Duy nhiều lần đương nhiên cũng có chút quen biết với Đỗ Duy. Trước đây đã vài lần tìm đến Đỗ Duy đòi quân lương, Đỗ Duy cũng đều cho hắn thể diện, hơn nữa dựa theo thông lệ của quan trường, hắn cũng có được không ít chỗ tốt. Theo như quân Tây Bắc, tên mập bủn xỉn này cũng có chút quen biết Đỗ Duy cho nên để hắn dẫn binh tới đón tiếp cũng tính là người thích hợp.
-Đức ngài công tước, đã lâu không gặp.
Tatara xuống ngựa đi tới trước mặt Đỗ Duy cúi người thi lễ, sau đó nhiệt tình đi tới kéo tay Đỗ Duy cười nói:
-Đức ngài công tước, thật không ngờ là ngài lại tới thăm. Tôi phụng lệnh của ngài quân đòan trưởng đã ở thành Hạ Lan đợi ngài một ngày rồi.
Lần này tới làm khách, mặc dù trong lòng Đỗ Duy hận quân Tây Bắc đến ngứa răng ngứa lợi nhưng trên mặt vẫn tươi cười:
-Ta đang lo lắng mình quá lỗ mãng, tự nhiên làm khách không mời mà đến, sợ rằng tướng quân Ruga nghĩ ta thất lễ đó.
Hai người đưa đẩy vài câu vô bổ, Đỗ Duy quan sát thấy mắt tên mập Tatara nhìn láo liên đương nhiên là đang chăm chú dò xét đoàn xe của Đỗ Duy, ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên sự cảnh giác.
Tuy vậy, Đỗ Duy cũng không sợ hắn kiểm tra, dù sao đoàn xe của mình cũng chẳng giấu vật gì. Chuyến này Đỗ Duy cứ nghênh nghênh ngang tới thăm hỏi, tiện thể tiện…gây họa luôn.
Nghĩ thầm: Đoàn của ông mày cũng chẳng mang theo gì nguy hiểm, chẳng qua là… … hai ngày sau sẽ vận chuyển một con rồng theo đường hàng không tới mà thôi.
Tatara nhìn một vòng, đoàn xe của Đỗ Duy chỉ có hơn hai trăm người, ba bốn cỗ xe ngựa, không có gì lo ngại. Nhưng khi nhìn thấy người đánh xe của Đỗ Duy liền cảm thấy hứng thú
-Ồ? Đức ngài công tước, không thể tưởng được ngài lại thích dùng người mọi rợ Nam Dương.
Tatara cười cười, hạ giọng nói:
-Ruga tướng quân của chúng tôi cũng thích, gần đây mới có được mấy nữ nô xinh đẹp người Nam Dương. Đức ngài công tước tới vừa khéo, thật là may mắn có thể thấy họ.
Đỗ Duy cười mà không nói gì, Tatara vỗ vỗ đầu, giả bộ lỡ miệng, cười nói:
-Đáng chết, đáng chết! Là tôi lắm miệng nữa rồi! Nghe nói đức ngài công tước lọt vào mắt xanh của hầu tước phu nhân, có được người đẹp số motọ đại lục như vậy, loại dung mạo bình thường đâu có thể lọt vào mắt ngài.
Tuy hắn nói nhưng ánh mắt lại đảo điên quan sát phản ứng của Đỗ Duy, Đỗ Duy chỉ cười cười, chẳng giải thích gì cả, thuận miệng nói:
-Tatara tướng quân đùa rồi, chỉ có điều ở nơi Tây Bắc này mà có thể gặp được mỹ nữ Nam Dương, xem ra Ruga tướng quân cũng là người đồng đạo của ta đó.
Hắn vừa nói vừa kéo Tatara lên xe ngựa.
Vốn dĩ Tatara không phải là người có khí chất của quân nhân chân chính, trong quân Tây Bắc, hắn lại càng giống như một dạng quản gia tài chính, đã có xe ngựa ngồi thoải mái đương nhiên sẽ không chịu cưỡi ngựa, liền cười mà theo chân Đỗ Duy, hắn thấy xe ngựa hoa quý, lập tức khen ngợi mãi không thôi
Khi Đỗ Duy lấy ruợu ngon để trong ngăn kéo dưới chỗ ngồi, tên khốn này uống liền hai ngụm, thở ra một hơi thoải mái:
-Ruợu ngon, ở vùng đất nghèo như Tây Bắc thật hiếm khi được uống rượu ngon như vậy.
Đỗ Duy mỉm cười:
-Rượu này cũng là người Nam Dương làm ra từ một loại quả. Nếu tướng quân Tatara thích, nhà ta vẫn còn một ít, để ta dặn người nhà về lấy hai bình tặng ngài.
-Chỉ có điều, tướng quân là đại quản gia toàn quân Tây Bắc, chưởng quản việc ăn uống của hai mươi vạn đại quân. Thứ trong phủ ta thì người khác có thể thấy hiếm có nhưng đối với tướng quân thì cũng tầm thừơng mà thôi
-Đức ngài công tước chê cười ta rồi, vị trí của ta mới nhìn tưởng như rất oai phong, kỳ thật thì lại như con chuột trong ống bẽ, một đằng muối mặt tìm đến ngài và tổng đốc Bohan xin tiền, mặt khác lại phải ứng phó với các tướng quân sư đoàn trưởng của các sư đoàn tới đòi tiền đòi lương, ta cũng rất buồn phiền. Lần này tranh thủ được thời gian tới đây nghênh đón ngài thật là một việc sung sướng
Đỗ Duy bỗng nhiên giật mình:
-Vừa rồi ngài nói, Ruga tướng quân gần đây mua mấy nữ nô xinh đẹp….. như vậy cũng đã qua tay ngài rồi sao?
- Không phải đâu!
Nói đến đàn bà, hai mắt Tatara tỏa sáng, cười hì hì:
-Da dẻ của con gái Nam Dương so với người đế quốc chúng ta hơi đen một chút, nhưng sờ lên lại vừa mềm, vừa mịn, giống như là sa tanh. Hiếm thấy nữa là cực kỳ ngoan ngoãn, còn có bao nhiêu là hấp dẫn khác nữa…Ha ha, nếu Đức ngài công tước có hứng thú… Không, không, là ta lỡ miệng. Đức ngài công tước ngài cả ruợu ngon Nam Dương còn có, nghe nói việc làm ăn của ngài tại đế đô rất tốt, Nam Dương nữ nô, có lẽ đối với ngài mà nói cũng chỉ là ăn một mẩu bánh mà thôi
Đỗ Duy giật mình…cái tên béo này muốn ta hối lộ sao?
Hắn tỉnh bơ cười nói:
-Chuyện này thực sự không khó. Chỉ có điều ta…. ngài cũng biết rồi đó, thân phận ta là ma pháp sư, đối với nữ sắc ta không có nhiều hứng thú. Tuy vậy, ta cũng có một số nô lệ Nam Dương, nếu ngài có hứng thú, để ta lấy ra vài người, cùng với ruợu ngon Nam Dương đem đến quân doanh của ngài. Đến lúc đó, uống ruợu ngon, ôm người đẹp, cũng là một chuyện khoái lạc.
Tatara cười đến nỗi mắt thành sợi chỉ, Đỗ Duy hời hợt buông them một câu:
-Đúng rồi, Ruga tướng quân sai ngài mua một đám nữ nô xinh đẹp, như vậy ngài nhất định đã có một ít. Chỉ sợ ta tặng nữ nô cho ngài chưa chắc đã sánh được với nữ nô của tướng quân .
Tatara biến sắc tại chỗ, tuy vậy hắn liền che giấu trong nháy mắt, cười nói:
-Nói sao vậy, thân phận của ta nào có ra gì, chỉ là một quản gia mà thôi. Tướng quân sai ta mua nữ nô để thưởng cho mấy vị Đại tướng có công lao, ta nào có phần chứ.
Người này không có chút nào giống quân nhân mà là mười phần gian thương mới đúng! Đỗ Duy thầm đánh giá lại Tatara.
Thật là một tên khốn. Nếu như Ruga thật sự muốn tạo phản, người như vậy chưa chắc đã quyết tâm đi theo Ruga. Không chừng có thể thăm dò quân tình của quân Tây Bắc từ hắn
Không sợ ngươi tham lam, chỉ sợ không biết ngươi muốn cái gì
Xe ngựa thẳng tiến, Đỗ Duy hạ lệnh không cần dừng lại ở thành Hạ Lan, trực tiếp đi tới đại doanh quân Tây Bắc. Dù sao có kỵ binh quân Tây Bắc bảo vệ, đi đường suốt đêm cũng không cần lo về vấn đề an toàn. Theo như Đỗ Duy tính toán, đi sớm một chút tới quân doanh Tây Bắc để phòng ngừa Nhị Vương Tử của Long Vương đuổi kịp.
Hai ngày thời gian ngắn ngủi trôi qua, Tatara được hưởng thụ sự hoa lệ trên xe ngựa của Đỗ Duy nên khen không dứt miệng. Xe ngựa này của Đỗ Duy là của hoàng tử Thần tặng, đương nhiên quý giá vô cùng, nhất là Đỗ Duy còn không tiếc tiền làm thêm một phong hệ ma pháp trận dướii xe, giảm bớt độ xóc nên càng thêm dễ chịu. Hơ nữa trong xe còn có ruợu ngon, đồ nhắm ngon nên càng sung sướng.
Tatara ở vùng Tây Bắc khổ sở rét cắt da cắt thịt, trước nay có bao giờ được loại hưởng thụ này? Hắn mặc dù là trưởng quan quân nhu, cũng kiếm được không ít, nhưng thân tại quân Tây Bắc, nào dám làm gì quá phận, cùng lắm cũng chỉ là một tiểu địa chủ mà thôi.
Hơn nữa, thân tại quân doanh, mặc dù ham muốn hưởng thụ nhưng lại ngại quân quy, nên cũng không dám trắng trợn quá.
Trên đường đi, nếu không ngại thân phận Đỗ Duy, Tatara còn muốn có thể đưa mấy cô gái xinh đẹp cùng ngồi trong xe ngựa hào hoa này. Đến lúc đó, xe thơm, gái đẹp, rượu ngon – cao lương mĩ vị, trên đường đi, ở trong xe uống ruợu - ca hát, làm trời - làm đất mới thực sự là khoái hoạt.
*** Hạ Lan: tên một ngọn núi của Trung Quốc, là tài nguyên thiên nhiên cấp quốc gia được bảo tồn, thuộc khu tự trị Nội Mông, nằm ở vùng thảo nguyên đới rồi kéo dài tới vùng sa mạc. Địa hình của nó rất hiểm yếu, nó ngăn cản người ở sa mạc và người Siberia xâm nhập
Cuối cùng thì hai ngày sau cũng tới đại bản doanh “pháo đài Watt*” quân Tây Bắc .
Đây là một tòa pháo đài quân sự vĩnh cửu, được xây dựng theo đúng tiêu
chuẩn của thành thị quân dụng hạng trung trong đế quốc. Theo quân chế đế quốc, tường thành của pháo đài hạng nhất phải cao mười hai thước. Nhưng Đỗ Duy lại thật, tường thành này ít nhất cũng cao trên mười lăm thước.
Xem ra, quân Tây Bắc không tiếc tiền của xây dựng đại bản doanh của
mình.
Tường thành dùng loại đá tảng chắc chắn nhất Tây Bắc xây
dựng nên một vòng tròn đồ sộ có lực phòng ngự rất mạnh. Trên tường thành còn bố trí một số máy bắn đá cỡ nhỏ nữa.
Pháo nỏ bắn tên lại càng nhiều, không cần phải nói.
Ớ phía ngoài tường thành của pháo đài Watt còn có bố trí vài quân doanh
lớn, hằng ngày quân đội đều thao diễn nơi này, có khu huấn luyện kỵ
binh, khu nuôi ngựa quy mô lớn, khu chứa cỏ. Trong thành thì như một
thành thị bình thường được quân sự hóa hòan toàn.
Quân Tây Bắc
hoạt động ở nơi này nhiều năm nên dân chúng trong thành phần lớn là gia
quyến của dòng dõi bộ đội dưới trướng Ruga. Ruga vì để bảo trì lòng
trung thành của quân đội nên đem gia quyến binh lính rời tới pháo đài
Watt. Cứ như vậy, hệ thống quân đội đều biến thành con dân của hắn.
Tại thành thị được quân sự hóa này, có thể thấy những người đi lại đều là
binh lính của quân Tây Bắc đang nghỉ phép ra ngoài chơi, mặc dù mặc
thường phục nhưng hình dáng tràn ngập khí chất sát phạt chỉ quân nhân
mới có.
Ngay cả vợ con quân nhân cũng ăn mặc đơn giản, đi lại
trong thành ngay ngắn trật tự. Còn có kỵ binh quân Tây Bắc đi lại tuần
tra, nghe tiếng vó ngựa lách cách, kỵ binh ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế
ngập tràn.
Đoàn xe của Đỗ Duy vừa tới cổng thành, hắn liền chủ
động xuống xe. Lần này hắn tới đây viếng thăm một cách cao quý nên cũng
chẳng quan tâm đến mấy thứ khác. Rồi hạ lệnh cho chiếc xe ngựa được có
cắm lá cờ thẳng đứng đi tới phía trước của đoàn xe.
Hai người Đỗ
Duy và Tatara sóng vai cưỡi ngựa vào thành, Tatara thỉnh thoảng giới
thiệu chỗ này chỗ kia của pháo đài cho Đỗ Duy nghe.
Bỗng nhiên,
Đỗ Duy thấy nơi xa xa cuối một con phố rộng lớn có một tòa nhà mái vòm, ở trên cùng có gắn kí hiệu. Phía trên Vách tường có cửa sổ bằng pha lê
hoa văn rực rỡ, rèm treo tinh tế, tràn ngập khí tức thần thánh.
-Ồ?
Đỗ Duy khẽ cười:
-Ở đây cũng có viện tôn giáo của Thần điện sao?
-Đức ngài công tước đùa rồi.
Tatara nghiêm nghị nói, chuyện liên quan đến Thần điện, hắn cũng không dám nói đùa:
-Thần điện chính là quốc giáo của đế quốc, quân Tây Bắc chúng tôi cũng có rất nhiều quân sĩ tín ngưỡng Thần điện. Ngay cả không ít Đại tướng trong
quân cũng là tín đồ của Thần điện. Trong đế quốc chúng ta, phàm là người có địa vị, có ai không tin sùng thần linh chứ?
Đỗ Duy gật gù, trong lòng lại nghĩ: Có ông đây không tin.
Khi đội ngũ đã vào trong thành, phía trước truyền đến dồn dập tiếng vó
ngựa, Đỗ Duy ở Tây Bắc đã lâu nên cũng học được cách phân biệt tiếng vó
ngựa, vừa nghe liền biết, những người sắp tới chính là kỵ sỹ tinh nhuệ!
Tiếng vó ngựa mặc dù dồn dập nhưng tiết tấu rất chỉnh tề, hiển nhiên mặc dù phóng ngựa chạy nhanh nhưng đám lính này vẫn giữ nguyên đội ngũ
chỉnh tề cùng tiết tấu.
Quả nhiên trên đường phố phía xa xa, một
đội kỵ binh giáp đen chạy tới, mọi người trên đường lập tức lui ra sau
tránh, những người đứng ở ven đường cúi gập người với đội kỵ binh đang
đến, có vẻ hết sức tôn kính.
Trang bị của đội kỵ binh giáp đen
này hoàn mỹ hơn rất nhiều so với quân kỵ binh Tây Bắc mà Đỗ Duy từng
gặp. Nhìn giáp đen trên người biết ngay là loại phẩm chất không tầm
thường, lực phòng ngự rất mạnh, kỵ mã đều là lựa chọn cực kỳ tinh tế,
nhìn từ xa đã thấy mỗi kỵ sỹ đều tràn ngập một cỗ khí tức dũng mãnh,
hiển nhiên là loại chiến sỹ từng trải trăm trận, người nào cũng thấp
thoáng phát tán ra sát khí cùng hàn ý mà ở những người chính thức trải
qua trui rèn trong núi thây biển máu mới có.
Đỗ Duy vừa thấy
trang phục của những kỵ sỹ này, lập tức nhớ ra tin báo của Alfa với
mình: Chặn đường giết sạch Đầu Sói vàng chính là kỵ binh giáp đen của
quân Tây Bắc, không phải chính là những người này sao?
Chớp mắt
đã thấy đội kỵ binh vọt tới trước mặt, cách đoàn xe của Đỗ Duy chừng năm mươi thước liền dừng lại. Cầm đầu là một kỵ sỹ trẻ tuổi, khuôn mặt đeo
một bộ mặt nạ sắt, ngạo nghễ trên mình ngựa. Đỗ Duy lập tức cảm thấy ánh mắt lạnh lùng quét tới, dừng lại thật lâu trên người mình.
-
Tướng quân Tatara, nghe nói ông đi nghênh đón khách quý, phải chăng vị
bên cạnh ngươi là công tước hoa Tulip đại danh đỉnh đỉnh?
Tiếng nói của người tuổi trẻ thật dễ nghe. Chỉ có điều trong lòng Đỗ Duy chấn động.
Chính là bản năng cùng tinh thần lực phản ứng làm cho Đỗ Duy có một loại cảm
giác không thoải mái với kỵ sỹ trẻ này. Giọng nói đối phương tuy bình
thản nhưng lại có một loại hàn ý nói không nên lời.
-Ta là Đỗ Duy Rudolf .
Đỗ Duy mỉm cười giục ngựa tiến lên nhìn kỵ sỹ trẻ:
-Ngài là…?
Tatara chạy tới lớn tiếng nói:
-Đức ngài công tước, vị này là con trai của tướng quân Ruga chúng ta…
-Tên ta là Cybaster.
Kỵ sỹ trẻ tự giới thiệu tê mình, hắn giương mắt nhìn Đỗ Duy, khóe miệng
nhếch lên, nụ cười quỷ dị giống như lúc hắn chặt đầu của Đầu Sói Vàng,
hắn hơi cúi người trong lúc ngồi trên lưng ngựa:
-Đức ngài công
tước, tha lỗi tôi có quân lệnh trên người, không thể xuống ngựa hành lễ. Tôi ngưỡng mộ đức ngài đã lâu, ngài được coi là cường giả trẻ nhất, sau khi tới Tây Bắc còn sang tạo kỳ tích. Tôi ngưỡng mộ ngài đã lâu rồi,
không giây phút nào không mong được ngài chỉ bảo.
Đỗ Duy nói khách sáo vào câu, kỵ sỹ trẻ tuổi này bỗng nhiên cười nói:
-Lần này ngài tới pháo đài Watt, nhất định phải ở thêm mấy ngày để tôi có cơ hội học hỏi, kỳ thật…… tôi cũng cực kỳ hứng thú với ma pháp thần kỳ,
nay được gặp ngài, một ma pháp sư thanh danh vang lừng đại lục tới đây,
làm sao tôi có thể bỏ lỡ cơ hội hiếm có này chứ?, Mong ngài đừng ném ta
ra khỏi cửa nhé.
Đỗ Duy cười cười không nói, Cybaster ngồi trên ngựa lám một lễ của kỵ sỹ với Đỗ Duy, sau đó xoay người nói:
-Tiếp tục tiến lên. Trước khi trời tối phải tới được thành Hạ Lan, ai không theo kịp, chém.
Nói xong, hắn dẫn người vượt qua xe đội Đỗ Duy lao nhanh đi.
Tatara lau mồ hôi, cười khổ:
-Xin Đức ngài công tước đừng trách, tính tình của vị thiếu tướng quân này
của chúng tôi luôn luôn như thế, kể cả khi gặp tướng quân Ruga cũng có
thái độ như vậy……
Đỗ Duy cũng khách sáo một hai câu.
Sau
đó Tatara đưa Đỗ Duy tới Soái phủ trong thành. Soái phủ này được thiết
kế cực kỳ khí thế. Nhưng không phải là dạng xa hoa mà là tràn ngập một
dáng vẻ cổ kính và hùng tráng. Không có họa tiết điêu khắc cầu kỳ, tất
cả kiến trúc chỉ dùng đá tảng tạo thành tạo bộ dạng thô kệch.
Tatara rất nhanh phái người đi vào bẩm báo, thấy Tatara rời đi, Đỗ Duy thấp giọng nói với một thị vệ kỵ binh:
-Này, nghe ta nói, tên phạm nhân kia….. Cái tên nhóc kia còn kiêu ngạo hơn cả ngươi lúc mới gặp ta.
Kỵ sỹ phía sau này có màu da rám nắng, tóc hơi xoăn, trên mặt đeo tấm băng che đi một mắt, chính là Hussein giả trang. Hắn nghe Đỗ Duy nói vậy
liền hừ khẽ một tiếng
-Ngươi không phục sao? Ta nghe nói rằng
thực lực của hắn chí ít cũng đã cấp tám rồi! Năm đó, khi ngươi đạt tới
cấp tám cũng không trẻ như hắn. Danh hiệu kỵ sỹ đứng đầu đại lục của
ngươi có lẽ cũng không vững nữa đâu.
Hussein cũng không tức giận, chỉ nhạt giọng:
-Cái gì mà danh hiệu đứng đàu. Cho tới giờ ta chưa từng để ý tới…… Tuy
nhiên, nghe nói thằng nhóc này có tuyệt kỹ Rodriguez, ta thực sự rất
muốn thử xem thế nào.
Hai người nói tới đây, trong soái phủ truyền tới một âm thanh vang rền
_Đức ngài công tước hoa Tulip đến chơi, làm cho Ruga ta thật sự vinh hạnh.
Dứt lời, một bóng người đã đi ra mang theo tiếng cười hào sảng.
Đỗ Duy đang xoay người xuống ngựa, đang muốn khác sáo một hai câu, người
kia đã tới nơi ôm choàng lấy hắn, nhiệt tình vỗ lưng Đỗ Duy, đồng thời
lớn tiếng cười:
-Năm xưa, ta cùng cha ngài là bạn tốt, hơn hai
mươi năm trước khi xảy ra chiến tranh Tây Bắc, lão Raymond và ta đã quen nhau đã lâu rồi. Vẫn nghe nói hắn có một đứa con xuất sắc, rốt cuộc hôm nay cũng gặp được ngài.
Nói xong, người kia mới buông Đỗ Duy, đẩy ra nửa bước, cẩn thận nhìn hắn, trên mặt tràn đầy nụ cười:
-Tốt lắm, tên nhóc thực là anh tuấn, không hổ là người của nhà Rowling.
Đỗ Duy ngầm đánh giá lại lão quân phiệt đã từng gây họa hại tại Tây Bắc hơn hai mươi năm này.
Xét tướng mạo Ruga, thật sự nhìn không ra nửa điểm gian trá, mặt mày đừng
đường. tràn đầy chính khí. Hơn nữa khi hắn nói chuyện âm thanh vang dội, một thân khí chất lỗ mãng, người không biết có lẽ thật sự coi hắn là
loại quân nhân thô lỗ.
Chỉ có điều, nhìn hắn càng vô hại thì lại càng nguy hiểm.
Đỗ Duy biết rất rõ điểm này.
Đương nhiên vị tướng quân Ruga này còn có chút đặc biệt
Bởi vì, khi hắn đứng còn kém Đỗ Duy nửa cái đầu, mặc dù Đỗ Duy mới có mười lăm tuổi.
Lão quân phiệt danh vang Tây Bắc, giết người không cần tính toán, mưu mô
khó lường lại còn cấu kết dị tộc làm cho đế đô không thể chịu đựng nổi
lại là một người thấp hơn Đỗ Duy, giống như là …… người lùn
Chỉ có điều, tại vùng Tây Bắc này, có lẽ không có ai đủ dũng khí xem thường gã lùn này.
Đỗ Duy mặc dù chưa từng gặp mặt vị Ruga tướng quân này nhưng tướng mạo
cũng có nghe nói qua, lúc này thật sự gặp mặt, trong lòng thở dài, người này còn lùn hơn so với tưởng tượng của mình.
Đỗ Duy còn chưa
chính thức trưởng thành, dáng người theo như tính toán của kiếp trước,
cũng chỉ hơn một mét sáu mươi mà thôi. Mà đầu Ruga chỉ chạm tới mũi hắn.
Trên mặt gã lùn này còn có cái mũi giống như mũi chim ưng lớn, khiến cho
khuôn mặt chính trực lẫm liệt của hắn còn có them vài phần uy nghiêm
cùng lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi.
-Tướng quân Ruga.
Đỗ Duy nhẹ nhàng cười nói:
-Cha ta cũng thường xuyên nhắc tới ngài. Ta tới Tây Bắc hơn một năm, hôm nay mới có dịp bái kiến, thật sự là thất lễ.
-Không cần khách sáo thế! Ruga hào sảng vung tay:
-Ta và cha ngươi cùng nhau đánh giặc, coi như là anh em cùgn sống cùng
chết. Chúng ta là người một nhà, vào đi vào đi, mau cùng ta đi vào nhà
nói chuyện
Vừa nói vừa kéo Đỗ Duy đi vào trong.
Trong đầu
Đỗ Duy thầm nghĩ: Là người một nhà với tên trộm cấu kết với dị tộc, bán
nước nhà ngươi thì ông đây mới là người đen đủi đó!
Theo Ruga vào soái phủ, tới đại sảnh, đã thấy các vị tướng quân toàn thân mặc áo giáp kỵ sỹ đứng chờ trong sảnh, trong đó có người đã từng dẫn quân vây thành Lâu Lan, chính là tướng quân Quattro Bajeena.
Các vị kỵ sỹ khác
đều khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, người nào người nấy đều có đầy vẻ
dũng mãnh, ngực đeo huân chương kỵ sỹ, ít nhất cũng ngoài cấp sáu.
Chỉ có điều, người nào cũng nhìn Đỗ Duy bằng ánh mắt hằn học không thèm che giấu.
Trong đại sảnh đã bày sẵn tiệc ruợu nhưng không phải là bàn tiệc theo truyền thống của đế quốc Roland.
Mà là dường như dựa theo tập tục của người thảo nguyên, là tiệc phân chia.
Có rất nhiều bàn nhỏ, tạo thành một vòng tròn, Ruga liền kéo Đỗ Duy theo
mình ngồi ở phía trên. Những người theo Đỗ Duy tới đương nhiên đã được
Tatara chăm lo dẫn đi nghỉ ngơi, chỉ còn một mình Hussein đi theo Đỗ Duy vào đại sảnh.
Đỗ Duy bị Ruga lôi kéo, liền ngồi vào cái bàn cạnh hắn, bàn này làm theo hình dáng của người thảo nguyên, không có ghế
dựa, chỉ là một khối đặt trên mặt đất, tất cả mọi người ngồi trên chiếu.
-Lại đây lại đây, ta giới thiệu với mọi người một chút, vị này chính là
thiếu niên thiên tài nổi tiếng đế quốc chúng ta. Đức ngài công tước hoa
Tulip, ha ha, Rowling gia tộc – con trai của bá tước Raymond. Câu giới
thiệu của Ruga đến tai Đỗ Duy, trong lòng liền cảm thấy không vui.
Hắn nói vậy là cố ý châm chọc ta sao? Con của nhà Rowling nhưng lại biến
thành công tước hoa Tulip…… đây không phải châm chọc thì là gì?
Nhưng khi nhìn vẻ mặt tươi cười của Ruga…… Đỗ Duy thở dài, người kia thực sự có tài vờ vịt!
-Đỗ Duy, ngài xem, ở đây hết thảy đều là dũng tướng của quân Tây Bắc! Ngài
đã từng gặp tướng quân Quattro Bajeena, ta giới thiệu cho ngài một chút
nhé! Tới đây tới đây, các anh em, chúng ta là quân nhân không cần bộ
dáng quý tộc đó, mang rượu lại đây, tự mình giới thiệu với vị khách quý
đi. Hôm nay ai không uống say, ông đây sẽ đá đít hắn.
Nghe tướng quân Ruga ra sức “phóng khoáng” làm cho Đỗ Duy trong lòng suy tư.
Tên Ruga ày, rốt cục hắn là loại người nào?
Ngô Tam Quế? Thạch Kính Đường? hay là…… An Lộc Sơn?
Nghĩ tới đây, Đỗ Duy ha hả cười, chủ động bưng chén ruợu đứng lên:
- Tướng quân Ruga khách sáo rồi, ta chỉ là một thằng nhóc vừa mới trưởng
thành, nào dám được các vị tướng quân mời rượu? Để ta tới mời các vị
nhé!
Nói xong, hắn cầm chén, hướng tới người ngồi ngay dưới mình
đi tới. Tướng quân này râu ria xồm xoàm, nhìn như cắm mấy lá cờ trên
mặt, xem ra có vài phần giống Ron Barton.
Đỗ Duy đối với hắn giơ chén, cười nói:
-Chén ruợu này là của ta Đỗ Duy Rudolf kính các vị hào kiệt quân Tây Bắc.
Nói xong, Đỗ Duy giơ chén nhìn người kia. Nào ngờ, vị tướng quân lại lạnh
lùng cười, hừ một tiến, ánh mắt nhìn chén ruợu trước mặt nhưng cũng
không thèm nhấc tay.