Ác Ma Pháp Tắc

Chương 239: Chương 239: rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!






Không khí Trong đại sảnh đột nhiên lạnh lẽo, Đỗ Duy bưng chén rượu trong tay đứng trước mặt vị tướng quân này mà đối phương không để ý đến sự có mặt của hắn khiến Đỗ Duy lâm vào thế bí. Nhưng Đỗ Duy cũng không để lộ ra chút vẻ căm tức nào, không hoảng hốt không vội vàng liếc mắt nhìn Ruga đang ngồi phía trên.

Quả nhiên, Ruga lập tức giả làm bộ dạng giận dữ nói:

-Shreck, đức ngài công tước mời ngươi rượu, sao lại không uống?

Shreck sao?

Tên rất hay, tên rất hay! Đỗ Duy nhìn tên khốn râu ria xồm xoàng trước mặt này không khỏi thầm thở dài:

- Tại sao hắn không phải da xanh? Nếu da xanh thì có phải tuyệt vời hơn không?

Shreck hừ lạnh một tiếng, hắn ngang nhiên ngẩng cao đầu nhìn lên Ruga, rất khẳng khái nói:

-Thưa ngài, uống rượu không cần phải vội vàng, trong lòng ta có nhiều thắc mắc với đại danh của công tước Hoa Tuilip …nếu không thể giải tỏa những thắc mắc này, thì uống rượu cũng mất ngon!

Nói xong, tên đại hồ tử Shreck nhìn chằm chằm Đỗ Duy, nói ồm ồm:

-Công tước Hoa Tuilip, ta có nghe Quattro Bajeena nói, hôm đó ngài tại thành Lâu Lan bắn một mũi tên xa mười dặm? Ta cả đời bắn cung nhưng trước giờ cũng chưa rưng nghe ai có thể bắn được mười dặm! Chỉ sợ là có người đã lén sử dụng ma pháp mà không có ai nhận ra để lừa người thôi!

Tới rồi! Đỗ Duy cười thầm trong lòng, nhưng hắn cũng không nói gì mà cứ nhìn tên râu ria xồm xoàm trước mặt. Hắn cũng nhìn qua những người ở đây, quả nhiên trên mặt của những người này đều nở nụ cười châm biếm, mà ngay cả Ruga phía trên ánh mắt cũng có vẻ kỳ dị.

Ài ... Muốn ra oai phủ đầu đó mà, chỉ có điều ... Nhất định phải dùng cái trò đùa cũ rích này sao?

Đỗ Duy thở dài:

-Tướng quân Shreck, ngài có ý gì đây?

-Ta không tin rằng có thể bắn một mũi tên xa mười dặm.

Shreck lớn tiếng nói:

-Ta chỉ sợ có người giở trò bịp bợm thôi. Công tước Hoa Tuilip, một mũi tên của ngài ngày đó làm cho quân Tây Bắc chúng ta lui mười dặm. Nếu chuyện này lộ ra ngoài, chỉ sợ người không biết cho rằng thần tiễn của công tước Hoa Tuilip ngài bắn lui mấy vạn quân Tây Bắc! Trong lòng ta không phục, thật sự rất muốn lãnh giáo tiễn thuật của ngài!

Đỗ Duy cười cười, hắn nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống:

-Ồ? Ngài muốn lãnh giáo như thế nào đây?

Shreck cười ha hả, sau đó hắn hét lớn tiếng nói:

-Mang cung tên của ta lên đây!

Tiếng hét ra lệnh vừa truyền đi cánh cửa hông ngoài đại sảnh đã liềm mở ra, lập tức hai binh lính đầu ngẩng ngực ưỡn hai tay dâng cao đi đến. Người đi phía trước hai tay đang cầm một cây trường cung. Cây trường cung toàn than đen nhánh vừa nhìn đã biết đây là một cây cung cứng. Mà phía trên cây cung lại có lấp lóe ánh sáng màu đỏ, không biết là dùng tài liệu gì luyện chế thành.

Nhìn bộ dạng, có vẻ như tên binh lính hùng tráng kia đang cố hết sức, thì hiển nhiên cây cung này trọng lượng cũng không nhẹ.

Mà tên binh lính phía sau hai tay ôm một hộp tên làm từ da, mà bên trong chỉ có mười mũi tên. Nhưng những mũi tên này và mũi tên bình thường màu sắc hoàn toàn khác.

Mũi tên bình thường phần lớn đều là làm từ gỗ, phần mũi làm từ kim loại, còn phần đuôi dùng lông chim. Nhưng mười mũi tên này, mỗi một cái đều có vẻ như làm từ kim loại, phần thân tên sơn đen sáng bóng và to gấp đôi so với tên bình thường. Mà phần mũi tên lại là màu vàng.

Mũi tên như thế này, sợ rằng cũng phải có trọng lượng gấp đôi so với tên thường.

Lúc này Ruga cầm chén rượu đứng lên, hắn giả vờ cười:

-Đỗ Duy … tướng quân Shreck là xạ thủ đệ nhất của quân Tây Bắc chúng ta. Bộ ‘cung cứng vàng đen” của hắn ở Tây Bắc rất nổi danh. Đã từng có lần ngoài chiến trường chỉ với hai mũi đã bắn gãy cột cờ của quân địch. Nếu chỉ nói về bắn cung mà nói, hắn là người đứng đầu của quân Tây Bắc chúng ta.

Nói xong hắn quay sang Shreck nói:

-Tướng quân Shreck, công tước Hoa Tuilip thân phận như thế nào mà có thể cùng ngươi so tài bắn cung? Mau ngồi xuống, đây là yến hội không được nói những chuyện khác.

Đỗ Duy cười thầm trong lòng, màn kịch này diễn hơi quá. Shreck vừa ra lệnh, lập tức có binh lính mang cung lên, đây rõ ràng là sớm có chuẩn bị rồi sao.

Lúc này Hắn mới cười nói:

-Tướng quân Ruga, ta thật sự rất muốn được xem một chút tài bắn cung của tướng quân Shreck. Hãy coi như là tiết mục trợ hứng cho yến tiệc đi nhé.

Nói xong, hắn nhìn sang gã râu xồm:

-Tướng quân Shreck, ngài muốn so tài như thế nào đây?

Shreck nắm chặt tay, cầm ‘cung cứng vàng đen” để trong tay, hắn ngang nhiên nói:

-Cây cung của ta được coi như là cây cung mạnh nhất trong quân đội, nhưng bắn xa nhất cũng chỉ có nghìn thước mà thôi. Nhưng đối với cung, dây cung càng mạnh bắn lại càng xa. Cây cung của ta mặc dù không phải thần khí, nhưng về sức mạnh mà nói thì cả đại lục cũng là khó tìm được. Trong toàn quân Tây Bắc, người có thể kéo được cây cung này, nhiều nhất cũng không vượt quá năm người. Shreck ta không tin có cây cung có thể bắn xa mười dặm được. Nếu có cây cung mạnh như vậy, ta thật là rất muốn được xem thử!

Hóa ra là trước khi Đỗ Duy đến, chuyện Quattro Bajeena mang quân đến bao vây thành Lâu Lan bị một mũi tên ra oai của Đỗ Duy làm cho không những không tiến được mà còn phải lui mười dặm, đây là chuyện mà Quattro Bajeena coi là chuyện xấu hổ rất lớn. Đặc biệt là sau khi trở lại Tây Bắc, hắn có mang chuyện này thông báo cấp trên, thì không chỉ Ruga mà những người khác cũng đều không tin.

Có thể bắn xa xa dặm…có cây cụng mạn như vậy sao? Có lực tay mạnh như vậy sao? Trên đời chắc chắn không có chuyện này! Hay chính như tướng quân Shreck được xưng là đệ nhất xạ thủ đã từng ở trong quân bắn hai phát tên làm gãy cột cờ đối phương, cây cung này không mạnh sao? Nhưng chính ‘cung cứng vàng đen’ của Shreck nhiều nhất cũng chỉ bắn xa được nghìn thước mà thôi!

Mọi người lập tức nghĩ đến đó là Đỗ Duy chính là ma pháp sư, đã âm thầm sử dụng phương thức ma pháp mới có thể làm được như vậy!

Nếu đã nghĩ như vậy, mọi người nghĩ đến tại đây cung tên bắn ra để cho công tước Hoa Tuilip này mất mặt.

Lúc này, Shreck cầm cung đi đến, hắn sai người mở cổng đại sảnh, bước đến ngoài cửa, nhìn ra xa, lớn tiếng nói:

-Công tước Hoa Tuilip, ngài với ta so tài thuật bắn cung!

Đỗ Duy cười nói:

-So tài như thế nào đây?

Shreck chỉ ngón tay ra ngoài cửa, hắn quay về Ruga thỉnh cầu:

-Thống soái, không bằng chuyển yến hội đến giáo trường, để cho ta và công tước Hoa Tuilip so tài cho thoải mái!

Ruga thoáng liếc mắt nhìn Đỗ Duy, hắn lập tức cười vang nói:

-Được! Chúng ta đều là quân nhân, cũng không cần để ý đến những lễ nghi nhỏ này. Các vị, chúng ta lập tức chuyển yến hội qua giáo trường, vừa coi so tài bắn cung, vừa uống rượu!

Bọn thủ hạ đều đã chuẩn bị sẵn, lúc này đương nhiên vỗ tay hoan nghênh ầm ầm. Đỗ Duy cũng không có phản đối, chỉ mỉm cười gật đầu.

Sau đó, một ít binh lính đi lên đại sảnh mang bàn và các loại rượu, thức ăn toàn bộ ra ngoài. Mọi người cùng nhau đi tới giáo trường của phủ thống soái.

Ruga là quân đoàn trưởng Tây Bắc, nên đương nhiên giáo trường trong phủ có quy mô và kích thước không nhỏ, chiều rộng khoảng một trăm mười thước, thậm chí so với sân vận động mà Đỗ Duy thấy ở tiền thế còn lớn hơn vài phần. Khi mọi người đến giáo trường, một lúc sau yến tiệc đã được bày lên đài.

Sau đó, Shreck lập tức ra lệnh, rất nhiều binh lính lập tức bày ra một loạt mục tiêu bắn tên. Những mục tiêu này đều để ở rất xa. Có gần có xa, cái gần nhất cũng năm mươi thước, còn được phân bố rộng rãi ra.

Shreck sau đó cười dài, dưới ánh mắt của mọi người, hắn đột nhiên cầm lấy ‘cung cứng vàng đen. Hắn xoay người từ đại sảnh nhảy xuống lưng chiến mã bên dưới. Tên tướng quân râu xồm này quả nhiên cũng có chút bản lĩnh, thân hắn vừa hạ xuống lập tức chiến mã hí dài đứng lên chạy quanh giáo trường. Shreck trên thân ngựa rất phiêu hốt, động tác căng cung rất linh mẫn, ngồi trên lưng ngựa, ngón tay chuyển động, ngón tay như múa. Từng đạo âm thanh vù vù vù phát ra, từng mũi tên được bắn đi, bên ngoài đã thấy ba mục tiêu rung bần bật, đều trúng tâm không trượt phát nào.

Hắn một hơi bắn liền chín mũi tên, nhưng đến mũ tên cuối cùng, đột nhiên hắn đang ở trên lưng ngựa lại oằn người ra, kéo dây cung về phía sau, cứ để tư thế kéo cung như vậy….

Một tiếng vù phát ra, mũi tên cuối cùng được phóng đi bay xuyên qua hai mục tiêu, giống như quả hồ lô, bắn bay cả hai mục tiêu rơi xuống đất.

Trên giáo trường, mọi người nhất loạt đứng lên vỗ tay hoan hô, ngay cả Đỗ Duy cũng phải tấm tắc khen. Tên tướng quân Shreck này, kỹ thuật bắn tên đúng là rất lợi hại.

Đúng lúc này, trên bầu trời phía bắc xuất hiện một con chim ưng đang bay lượn. Tên râu xồm cười lạnh, hắn đột nhiên phóng ngựa vọt tới chỗ để mũi tên, lấy một mũi ngay phía trước, ngay lập tức vung cung bắn tới. ‘Cung cứng vàng đen” bị hắn kéo căng như mặt trăng….sau đó chỉ nghe thấy một âm thanh chấn động không khí…quay về phía chim ưng đang bay trên bầu trời mà bắn.

Vù! Tiếng mũi tên phá không bay đi, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, con ưng bị bắn trúng lập tức thân thể rơi thẳng xuống đất.

Nhìn một chiêu giương cung bắn ưng này, lại càng khiến cho mọi người hoan hô vang dội.

Shreck mười tiễn bắn trúng mười một mục tiêu, đặc biệt hắn mũi cuối cùng còn bắn rụng chim ưng đang bay trên trời, đích xác là tuyệt vời.

Hussein phía sau lưng Đỗ Duy chứng kiến cũng không khỏi động dung.

Nếu nói về võ thuật, cả mười tên Shreck cũng chưa chắc đã là đối thủ của Hussein. Trên đại lục này, có thể so tài với Hussein e rằng chỉ có Rodriguez mới có tư cách. Nhưng về kỹ thuật bắn cung, không phải cứ đấu khí hùng mạnh là có thể làm được.

Shreck sau khi đợi tràng vỗ tay trùng xuống, hắn xoay người xuống ngựa, nhảy lên đài, ngạo nghễ nhìn Đõ Duy:

-Công tước Hoa Tulip, đến lượt ngài rồi.

Đỗ Duy cảm giác được dám quân Tây Bắc đều đang cười mỉa hắn hắn. Hắn thở dài, sau đó nói:

-Xạ thuật của tướng quân Shreck quả nhiên lợi hại, không hổ là người đứng đầu Tây Bắc! Sợ rằng cho dù là trong đội thiện xạ giỏi nhất ngoài thảo nguyên cũng không tìm được người nào bắn giỏi như ngài.

Dừng một chút, Đỗ Duy nhìn mọi người, hắn nghĩ thầm: không chứng tỏ lợi hại, nhất định bị sẽ bị bọn người này xem thường.

Dù sao trong đầu Đỗ Duy cũng xác định, đối phương…nhất định cũng để lại cho mình chút mặt mũi, không dám làm gì hắn. Quân Tây Bắc bây giờ không dám làm phản, nên sự an toàn của hắn cũng không đáng lo.

Nghĩ như vậy, Đỗ Duy cười nói:

-Tướng quân Shreck, có thể cho ta xem qua cây cung của ngài được không?

Shreck cười ngạo nghễ, phóng khoáng đưa cây cung tới, cười nói:

-Công tước Hoa Tulip cũng muốn xem qua cây cung của ta sao? Hắc hắc!

Quattro Bajeena ở bên cạnh cũng cười nói:

-Công tước Hoa Tulip, ‘cung cứng vàng đen’ của tướng quân Shreck là vật quý nổi danh của quân Tây Bắc chúng ta. Ngoại trừ bản thân hắn và tướng quân Ruga, còn có một vài tướng quân ở bên ngoài thì người ngoài đừng nói là bắn mà cho dù kéo được, đã rất là tuyệt vời rồi!

Đỗ Duy mỉm cười tiếp lấy ‘cung cứng vàng đen’ đặt ở cánh tay, hắn quả nhiên cảm thấy tay trịu xuống, chính xác là lít lượng không nhẹ chút nào. Hắn một tay cầm cung, một tay nhẹ nhàng vuốt ve, yên lặng nghe xong Quattro Bajeena nói. Sau đó hắn mỉm cười nói:

-Thật sao, tướng quân Quattro Bajeena ngài cũng kéo không được cây cung này sao?

Sắc mặt Quattro Bajeena nhất thời đỏ ửng, hắn tại trong quân đội Tây Bắc vốn nổi tiếng làm việc trầm ổn cẩn thận. Về võ thuật, cũng thuộc hang ngũ đứng đầu. Lúc này hắn cũng lớn tiếng nói:

-Cây cung này ta miễn cưỡng có thể kéo nhưng nếu muốn bắn thì tuyệt đối không chính xác. Công tước Hoa Tulip, xin nói thật một câu cho ngài biết, cây ‘cung cứng vàng đen’ này là đồ vật cấp cao. Kể cả võ sĩ, nếu không phải là cấp bốn cấp năm thì đừng nghĩ đến chuyện kéo được. Nếu có thể liên lục kéo cung mười lần mà không hết sức, thì có thể được coi là mãnh tướng khó thấy!”

Đỗ Duy nghe xong, hắn một mặt nhẹ nhàng vuốt ve thân cung, một mặt nhẹ nhàng nói:

-Thật sao, kéo mười lần hả..

Nói xong, hắn một tay nhẹ nhàng cầm chắc thân cung, sau đó âm thầm thử một chút, quả nhiên rất cứng rắn. Đừng nói là kéo hoàn toàn, với sức mạnh của hắn mới miễn cưỡng kéo được một phần ba, đã cố gắng rất nhiều rồi.

Thấy Đỗ Duy không biết tự lượng sức mình kéo thử cung, mọi người không người nào là không cười to.

Vị công tước Hoa Tulip này tuổi còn trẻ, và nhìn cũng không có tráng kiện, có thể có được bao nhiêu sức lực chứ? Mọi người đều nhận định rằng, hắn lúc trước tại thành Lâu Lan đã sử dụng ma pháp vào mũi tên, vậy bây giờ sao có thể kéo một cây trường cung cứng rắn được? Huống chi đây lại là ‘cung cứng vàng đen’ của tướng quân Shreck, ở đây có không ít tướng quân đều đích thân thử qua, đều công nhận cứng rắn vô cùng không ít người đều kéo không được. Tướng quân Shreck trời cho hơn người mới có thể sử dụng được thứ như thế này, còn người ngoài đều rất khó sử dụng! Loại sử dụng thuần túy sức mạnh, ma pháp xảo thủ nhất định không được!

Mắt thấy Đỗ Duy kéo không có ra, khóe miệng mỗi người đều có nụ cười hả hê, tựa như là chỉ chờ đợi Đỗ Duy bị như vậy.

-Quả nhiên là cung tốt.

Đỗ Duy cười nhìn mọi người xung quanh, nhưng đột nhiên trong mắt hắn hiện lên một tia quỷ dị ánh mắt:

-Tướng quân Shreck, cây cung của ngươi mặc dù rất tốt…nhưng ta thấy chỉ coi như cây cung bình thường, nếu gọi là trường cung thì thật là buồn cười, buồn cười!

Shreck nghe xong, hắn giận dữ kêu lên:

-Ngài nói cái gì! Công tước Hoa Tulip, nếu ngài có thể kéo hoàn toàn cây cung này được mười lần thì ngài thắng!

Đỗ Duy cười cười, hắn phảng phất chuẩn bị đáp ứng, rồi lại cố ý lắc đầu nói:

-Hay bỏ qua đi nhé, ta là khách sao có thể không có ý thắng tướng quân Shreck được.

Mặt Shreck tức giận đến đỏ ửng:

-Đừng có mạnh mồm! Công tước Hoa Tulip, nếu ngài có thể thắng, ta đây…ta đây…

Hắn là một người lỗ mãng, đang muốn nói ra chuyện gì thì đột nhiên Ruga ho khan một tiếng, mở miệng. Với tâm cơ của Ruga, có thể thấy được công tước Hoa Tulip này không phải là sử dụng ma pháp kỹ xảo. Nếu chẳng may Hoa Tulip thật sự thắng thì Shreck trong lúc giận dữ nói ra hết thì hỏng bét.

Chính là cẩn thận một chút vẫn tốt.

Vì vậy hắn nhanh chóng nói:

-Shreck! Nếu quả như công tước Hoa Tulip thắng thì ngươi tự phạt rượu đi nha! Ha ha ha ha…

Phạt rượu à?

Đỗ Duy cười lạnh một tiếng, hắn chỉ vào chính giữa bình đựng rượu. Đây là chỗ đựng rượu chiêu đãi của Tây Bắc, cao trên một thước, bên trong chứa ít nhất hơn trăm lít rượu. Lúc bên trong cũng còn có một nửa, xem ra cũng phải được tầm năm chục lít.

-Nếu ta thắng, xin mời tướng quân ngài uống hết chỗ này!

Nói xong, Đỗ Duy nhìn Shreck gật đầu, hắn cười lạnh một tiếng, hay tay cầm cung, chỉ thấy hai tay của hắn nhẹ nhàng sử dụng một chút lực…

Crắc!

Một tiếng như vậy, cây ‘cung cứng vàng đen’ trong tay hắn nổi tiếng toàn quân Tây Bắc, thậm chí ngay cả không ít tướng quân cũng kéo không ra nhưng trong tay Đỗ Duy thì lại như là gỗ mục. Nhẹ nhàng kéo, dây cung đứt đoạn, mà ngay cả thân cung cũng dễ dàng gãy rời.

Nhìn cảnh này, tất cả mọi người đều chấn động.

Đỗ Duy tiện tay vứt cây bảo cung gãy trên mặt đất, hắn quay về phía tướng quân Ruga cười:

-Thật xin lỗi…ta dụng lực hơi mạnh, cây cung này chịu không nổi, đã hủy mất cây bảo cung của tướng quân Shreck, sau này ta nhất định bồi thường cho hắn một cây tốt.

Shreck nhưng lại nhìn chằm chằm cây bảo cung bị bẻ gãy trên mặt đất, mặt sững sờ không nói được chữ nào.

Đây là ‘cung cứng vàng đen’! Là ‘cung cứng vàng đen’ của hắn! Toàn quân Tây Bắc, người có thể kéo được đã coi như là đàn ông đích thực rồi! Mãnh tướng có thể kéo được mười lần, không ai không phải là những mãnh tướng đứng đầu.

Nhưng tại trong tay vị thiếu niên nhỏ nhắn này, thì chỉ như là giấy, vừa kéo đã gãy?

Ảo giác! Đây nhất định là ảo giác!

Shreck dùng sức dụi mắt, nhưng vẫn thấy bảo cung đã gãy nát nằm trên mặt đất.

Đỗ Duy lại cười lạnh, hắn nhìn Shreck, giọng nói lạnh lùng truyền đến:

-Tướng quân Shreck, ngài muốn xù nợ sao?

Nhất thời mặt Shreck đỏ ửng, bộ dáng xấu hổ, rồi đột nhiên hắn giận dữ hét lên, quay người đi tới bên bình rượu. Hắn hai tay ôm lấy bình rượu, từng ngụm từng ngụm đổ xuống miệng.

-Hừ! Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.

Đỗ Duy hừ lạnh một tiếng, vừa như lầu bầu, vừa như cố ý mang những lời này đến tai mọi người một cách rõ ràng.

Shreck đáng thương, hắn ra sức ôm bình rượu lớn như vậy, sau hơn mười lần đã có vẻ không đứng được nữa!

Một cái bình rượu lớn như vậy, bên trong dù chỉ còn một nửa nhưng cũng ước chừng năm chục lít. Mà lại là rượu Tây Bắc, tìm đâu ra một người có thể uống hết?

Cho dù chỉ là năm chục lít nước, cũng đủ dọa người chết khiếp, huống hổ đây là rượu mạnh.

Shreck sau khi cố gắng uống hơn mười ngụm, hắn đứng cũng không vững nữa, một chân hắn khụy xuống, rượu rơi đầy trên mặt đất. Bản thân hắn đã nằm trên đống rượu, đứng lên cũng không nổi.

Ở bên cạnh vài vị tướng quân muốn đứng lên giúp hắn, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt âm trầm và trong mắt đầy lửa giận của Ruga thì đã không có một ai dám tiến đến.

-Người đâu!

Ruga cố gắng hít thật sâu, hắn chỉ vào Shreck đã say túy lúy:

-Mang hắn đi xuống, lấy nước lay hắn tỉnh dậy. Khách quý ở đây, không thể để hắn phá hỏng được. Shreck phá rối trên yên tiệc, ta phạt hắn đi tắm cho ngựa trong 1 tháng coi như là trừng phạt.

Mấy tên binh lính khỏe mạnh tiến tới, người nâng đầu người nâng chân mang Shreck đã say mềm khiêng xuống.

Đỗ Duy nhưng lại tự mình cầm lấy chén rượu, đi tới trước mặt vị tướng quân thứ hai, vẻ mặt hắn thong dong mỉm cười:

-Vị tướng quân này, chén thứ hai này ta chính là mời ngài…ấy…ngài cũng không phải là muốn cá cược với ta trước rồi mới uống chứ?

Vị tướng quân thứ hai này không ai khác chính là Quattro Bajeena. Quattro Bajeena vừa nghe Đỗ Duy nói, hắn sắc mặt không khỏi biến đổi, ho khan một tiếng, nhanh tay cầm chén và Đỗ Duy cụng ly một chút rồi uống xuống.

Đỗ Duy mỉm cười, hắn rót đầy chén rượu. Lần này không đợi hắn đi đến thì vị tướng quân thứ ba trước mặt đã tự mình chủ động cầm chén rượu đứng lên.

Nhưng Đỗ Duy lại xem như không thấy hắn, hắn xoay người trở về bàn của mình để mặc vị kia đứng tại chỗ. Vị tướng quân đứng đằng kia nhất thời sắc mặt giận giữ, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn vẻ mặt của tướng quân Ruga đầy âm trầm. Hắn chỉ còn cách cắn răng, phẫn nộ ngồi xuống.

-Tướng quân Ruga.

Đỗ Duy bưng chén rượu ở phía xa, mỉm cười nói:

-Mười mấy đại lão gia ngồi ở chỗ này uống rượu, cũng thật không hay, không lẽ không có tiết mục trợ hứng nào sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.