Ác Ma Pháp Tắc

Chương 325: Chương 325: Sứ Giả Bạo phong






- Ồ, đây là huy chương thần thánh kỵ sĩ của Thần điện mà! Làm sao ngươi lại có được loại đồ vật này chứ?

Joanna nhìn thấy Đỗ Duy giấu gì đó trong tay, lại thấy được vẻ mặt khẩn trương của hắn thì không nhịn được hỏi:

- Người ngoài tuyệt đối không có khả năng có được huy chương thần thánh kỵ sĩ! Ngươi… Cái huy chương của ngươi quá nửa là đồ giả rồi! Ngươi ngụy tạo huy chương thần thánh kỵ sĩ… Lẽ nào là muốn đối phó với Thần điện ư?... A, không chừng là ngươi lấy trộm cũng nên!

Đỗ Duy cười khổ:

- Thứ này... Hắc hắc, thật sự đúng là của “ta” đấy!

Joanna không tin, lắc đầu nói:

- Việc này ngươi không lừa ta được đâu! Huy chương thần thánh kỵ sĩ đều có ấn ký thánh lực. Hơn nữa, trên bề mặt mỗi huy chương đều có khắc tên của chủ nhân. Vật đã được thánh lực gia trì, cho dù là ma pháp sư cũng không có cách nào làm giả được. Ngươi nói huy chương đó là của ngươi thì quay mặt sau ra cho ta xem!

Chỉ thấy Joanna đoạt được huy chương, vừa nhìn thấy mặt sau, tức thì bưng kín miệng, “A!” lên một tiếng rồi quay lại nhìn Đỗ Duy, ánh mắt kì quái không thốt nên lời.

Đỗ Duy thở dài, đang không biết làm thế nào giải thích thì Joanna lại kỳ quái hỏi:

-Cái… Cái này đúng là của ngươi ư? Ta có thể nhìn ra huy chương này không phải đồ giả. Nhưng…Nhưng thần điện sao lại có thể cấp cho ngươi loại huy chương này chứ? Lẽ nào ngươi đã nương nhờ Thần điện rồi?

Tim Đỗ Duy nảy lên một cái, nhận lại huy chương từ tay Joanna. Liếc qua mặt sau, vẻ mặt hắn cũng không khỏi trở nên cổ quái. Những nét chữ trên mặt sau sớm đã không còn là “Aragon Roland” nữa, những nét hoa văn cổ cuối cùng lại trở thành một cái tên hoàn toàn mới!

“Đỗ Duy-Rudolf-Rowling”

Đỗ Duy cũng phải tự há miệng hít một hơi thật sâu, mới cười gượng:

- Ngươi xem! Ta đã chẳng sớm nói là đồ của ta sao. Ngươi lại cứ một mực không chịu tin.

Hắn nhanh tay cất huy chương vào trong ngực.

Joanna nheo mắt:

- Cũng không phải là ta hoài nghi ngươi thực sự nương nhờ Thần điện. Người như ngươi, đối với nữ thần chẳng có đến một chút tôn kính, cho dù cả thế giới này đều tin vào thần, ngươi cũng chẳng thèm tin. Điểm ấy ta hiểu ngươi rất rõ.

Nói xong câu ấy, trên mặt Joanna bỗng lộ ra một nụ cười dịu dàng khó gặp. Đặc biệt mấy từ cuối cùng “Hiểu rõ ngươi”. Trong lòng nàng thấy thấp thỏm nhưng lại mơ hồ có một chút ngọt ngào.

Chừng như nhận ra thần thái mình hơi khác thường, nàng hấp tấp hắng giọng nói:

- Có điều, ngươi có được tấm huy chương này của Thần điện, chẳng lẽ ngươi có chủ ý sau này đánh Thần điện sao? Ta chỉ nhắc nhở ngươi, đám thần côn đó không dễ chọc đâu.

Đỗ Duy cười khan… Nhưng cũng không giải thích. Muốn nói chuyện này thì dài lắm.

“Hừ, cái gì mà Aragon với chả Đỗ Duy1234…”

Nói thì có vẻ phức tạp nhưng nếu muốn giải thích thì cũng đơn giản thôi. Thì cứ coi như một tên ất ơ nào đó chơi game online, đăng ký một cái tài khoản tên là Aragon, sau khi luyện tới cấp một trăm thì quay ra đối phó với BOSS siêu cấp cuối Quang minh nữ thần. Sau khi thất bại rồi lại phát hiện phương hướng luyện cấp của mình đã sai, chỉ có thể làm lại từ đầu, đăng kí một cái tài khoản con “Đỗ Duy1”, sau đó đem toàn bộ trang bị và tiền, còn cả kinh nghiệm v.v… chuyển cả sang cho tài khoản con này. Lại một lần nữa luyện đến cấp một trăm rồi đi khiêu chiến BOSS, đáng tiếc là lại thất bại. Cuối cùng, hắn không thể không một lần nữa phải lập ra “Đỗ Duy2”, lại đem hết cả trang bị và kinh nghiệm gì đó chuyển sang, lại bắt đầu con đường mới chiến BOSS…

“…Chuyện kỵ sĩ cũng chỉ con mẹ nó đơn giản vậy thôi!”

Chỉ là mấy điều đó, Đỗ Duy có thể nói được với ai đây? Những phiền não đó, những gánh nặng đó, Đỗ Duy có thể thổ lộ với ai? Ai có thể hiểu được những gì hắn nói?

Đoàn xe của Đỗ Duy cứ thế tiến về hướng đế đô, đến hoàng hôn thì đến một thành nhỏ. Theo lời dặn của Đỗ Duy, đoàn xe nghỉ lại nơi đó một đêm. Việc này lập tức được những kỵ binh đi theo nhất tề ủng hộ.

Nhìn lại mấy tên quân phòng vệ địa phương phờ phạc, Đỗ Duy không khỏi thở dài trong lòng.

Ở Tây Bắc, hắn đã từng gặp qua quân Tây Bắc tinh nhuệ dưới trướng Ruga, quân dung chỉnh tề, huấn luyện hàng ngày, tiến thoái đều theo trật tự, thật sự là tinh binh hạng nhất.

Mà kỵ binh thảo nguyên thì lại càng không cần phải nói, chiến lực kinh người, thuật cưỡi ngựa hoàn mỹ, cộng thêm tính khí dũng mãnh ngang tàng bạo ngược của người thảo nguyên, càng là kỵ binh mạnh nhất thiên hạ!

Còn tố chất của quân phòng vệ địa phương của đế quốc thì…

Bọn họ mới có đi theo cạnh xe ngựa của Đỗ Duy có hai ngày thôi! Hơn nữa do Rodriguez và Joanna vì muốn chăm sóc hắn sau khi khỏi bệnh nên đã giảm tốc độ đi đường xuống nhiều rồi. Vậy mà những lính hộ vệ kia… Xem bọn họ chỉ mới cưỡi ngựa chưa đến nửa ngày mà vẻ mặt đã uể oải, xương sống đau nhức, lại còn ngáp than khổ. Nếu không vì sợ quân lệnh và sự kính cẩn đối với đại nhân vật như Đỗ Duy thì e rằng đã sớm không cầm cự nổi rồi.

Cái loại binh lính rác rưởi như vậy, nếu là thủ hạ của tướng quân 250_Ron Patton kia thì sớm đã bị đá ra khỏi quân doanh rồi.

Quân đội đế quốc đều tiến hành thao diễn vào mùa xuân hàng năm, truyền thống này được duy trì cả ngàn năm qua, tuy có lãng phí phần lớn chi phí quân sự nhưng chung quy vẫn có thể bảo trì nguyên vẹn lực chiến đấu của quân đội. Nhưng dù sao thì quy định là vật chết, người là vật sống, đối với việc thao diễn này đều làm cho có lệ. Loại việc dưới báo cáo, trên giấu diếm này, Đỗ Duy không phải là không biết. Hơn nữa, nói cho cùng, cho dù thao diễn mùa xuân có được chấp hành nghiêm chỉnh thì một năm cũng chỉ có một lần mà thôi, chiến lực của quân đội không phải là thao diễn một năm một lần mà có thể giải quyết vấn đề được.

Một quán trọ lớn nhất trong thành nhỏ đó hiển nhiên đã được đoàn người Đỗ Duy bao trọn. Trăm tên kỵ binh không chờ Đỗ Duy phân phó, đã sớm có người tiến vào trong quán, hô hô ha ha mang bộ dạng nhân vật quan trọng khiến chủ quán và người hầu nơi đó không ít sợ hãi, vội vàng bưng trà ra.

Mà thậm chí có kỵ binh đến cả áo giáp cũng đã tháo xuống… Khiến ngay cả Rodriguez nhìn thấy cũng lắc đầu liên tục. Hắn không nhịn được quay sang Đỗ Duy nói:

- Mấy kỵ binh phòng vệ này thật sự quá vô dụng! Mặc dù chuyến này chỉ là đi hộ tống ngài, cũng không tính là hành động quân sự chính thức, nhưng dù sao khi hành quân trên đường, không đợi mệnh lệnh mà đã dám tự tháo bỏ áo giáp như thế là đã vi phạm quân quy rồi.

Đỗ Duy lại lắc đầu:

- Đế quốc kiến quốc đã nghìn năm, từ khi đại lục thống nhất, phóng mắt nhìn lại, trên thế giới này đã không còn đối thủ nào, thành ra cũng không có chiến tranh đại quy mô. Hiện tại… ngoài quân đoàn Tây Bắc, quân đoàn Bạo Phong phía Bắc, còn cả quân cận vệ vương thành và quân đoàn tại đầm lầy phía nam là những quân đoàn chủ chiến ra thì quân phòng vệ địa phương đã sớm buông lỏng biên chế và trang bị quân sự rồi, thậm chí một số còn không bằng tư quân trong nhà của một số quý tộc. Không được rèn luyện thì làm sao đánh được… Ai, ngươi xem tố chất quân Tây Bắc, lại nhìn hai vạn kỵ binh từ thảo nguyên rút về xem, dù chỉ có hai vạn nhưng mỗi người đều có tinh thần dũng mãnh như thế đấy!

Nói tới đây, Đỗ Duy liên tục lắc đầu. Hắn cũng chẳng muốn quản chuyện đám kỵ binh phòng vệ đó. Nhưng lại có mấy sĩ quan chạy tới vỗ mông ngựa, đã chuẩn bị sẵn gian phòng thượng hạng, lại còn ra lệnh cho chủ quán mang tới thức ăn và rượu ngon. Nếu không phải Đỗ Duy ngại phiền phức thì có lẽ cả người cai quản của thành nhỏ đó cũng bị gọi tới chào hỏi rồi. Đỗ Duy cũng không có lòng dạ nào thưởng thức thức ăn rượu ngon gì cả, chỉ tùy tiện ăn một chút, rồi viện cớ mỏi mệt, muốn đi nghỉ. Hắn vừa đi khỏi, lập tức đám kỵ binh bên dưới bắt đầu mất quy củ, hò hét này nọ, ăn to uống lớn.

Rodriguez bên cạnh nhìn thấy liên tục cười nhạt…Khi hành quân trên đường, đám kỵ binh này tùy ý uống rượu, lại còn say bí tỉ, nếu là quân đội dưới cờ Hoa Tulip thì đã sớm bị lôi ra chém rồi. Cái đám vô dụng kia lại có vẻ như đã thành thói quen, ngay cả sĩ quan cũng uống đến đỏ ngầu hai mắt… Xem bộ dạng đó khéo còn đang muốn tìm được mấy ca cơ tiếp rượu nữa mới vừa lòng đây. Rodiguez xuất thân kỵ sĩ đúng nghĩa, nhìn thấy loại cảnh tượng này, lập tức cũng rời đi theo Đỗ Duy.

Xẩm tối, Đỗ Duy đang ở trong phòng, vừa mân mê chiếc huy chương vừa trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy phía dưới quán trọ có tiếng vó ngựa. Tiếng vó ngựa đó từ xa đến nhưng nghe rất mực chỉnh tề, ngay cả khi đang chạy trên đường, đội ngũ cũng không hề rối loạn. Hơn nữa, khi tới cửa, tiếng vó ngựa dừng lại rất có trật tự, không có đến một tiếng ngựa hí. Chứng tỏ thuật cưỡi ngựa của những người này rất cao, khống chế được ngựa rất tốt.

“Trong đế quốc còn có quân đội có tố chất như vậy sao?”, Đỗ Duy không nhịn được tò mò, đẩy cửa bước ra.

Từ phòng lớn của quán trọ có thể thấy hơn hai mươi kỵ binh đang đứng ngoài cửa. Những người này mỗi người đều mặc áo giáp toàn thân sáng loáng, bên trong là áo da, trên ngựa còn treo nỏ ngắn mà rõ ràng chỉ có quân đoàn chủ chiến mới được trang bị, phía trên mũ giáp có cắm một chiếc lông vũ dài, trắng muốt, phía sau lưng mỗi kỵ binh đều có áo choàng màu xám.

Chợt nghe thấy một tiếng quát uy nghiêm, sang sảng:

- Tất cả xuống ngựa, chỉnh đốn trang bị. Chúng ta ăn cơm ở chỗ này, tất cả đao không được rời khỏi người! Mặt khác, để lại ba người chịu trách nhiệm chăm sóc chiến mã, không được rời ngựa nửa bước!

Nói xong, người này nhảy xuống ngựa, sau đó hai mươi kỵ binh phía sau mới dám xuống ngựa. Động tác của những người đó rất có trật tự và dũng mãnh, ngay cả tiếng giày tiến vào phòng lớn cũng rất có lực!

Kỵ binh phía sau lạnh lùng cự tuyệt việc người quán trọ đến dắt ngựa, tự động chia ra ba người, để người bồi bàn đi trước dẫn đường rồi dắt ngựa theo sau.

- Hành quân trên đường, quân mã không được giao cho người lung tung chăm sóc. Đó là quy định của quân đội! Một lát nữa ngựa ăn cỏ gì, uống nước gì cũng đều phải do chúng ta tự mình làm mới được!

Sau khi người chỉ huy đó đi vào trong sảnh, chỉ thấy hắn toàn thân mặc áo giáp bạc, thân thể vốn dĩ cực kì khôi ngô, hùng tráng lại càng tôn thêm nét rắn rỏi. Khác với bộ hạ phía sau, trên mình hắn mang áo choàng màu đỏ, chỉ là trên đường gió thổi, áo đã bám không ít bụi đất nhưng như thế lại càng có vẻ dũng mãnh hơn những quân phòng vệ bên trong sảnh!

Những người này cùng bước đến, nhìn thấy cảnh say khướt bên trong như thế, trong mắt hổ không tránh khỏi toát ra sự khinh bỉ, mơ hồ còn lộ ra sự giận dữ. Có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại cắn răng, cười lạnh một tiếng, không thèm để ý đến đám vô dụng đang say bí tỉ kia nữa, đi thẳng đến một góc sáng sủa ngồi xuống. Mà mười mấy kỵ binh phía sau, tư thế đi vẫn duy trì sự cảnh giác, tới đứng cạnh thủ lĩnh ngầm hình thành nên một trận thế phòng ngự.

Đám lính phòng vệ đang say sưa hò hét bên cạnh thấy mười mấy người này tiến đến, tức thì trở nên yên lặng. Bọn họ mặc dù đã uống không ít rượu nhưng dù sao vẫn còn có thể nhận ra trang phục quy định của quân đội đế quốc.

Chỉ thấy trong số gần hai mươi người tiến vào, vị thủ lĩnh mặc áo choàng đỏ ước chừng khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, gương mặt lộ rõ nét cương nghị, mặc dù hiện giờ đúng là hơi có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn không mảy may giảm đi uy vũ chút nào. Hơn nữa…trên ngực áo giáp của hắn còn đeo huy chương, chứng tỏ thân phận hắn là một vị tướng quân chính quy.

Ngoài ra những kỵ binh phía sau hắn, trên người đều là áo choàng màu xám, áo giáp màu bạc, mũ gắn lông vũ trắng… Những đặc điểm này đều khiến mọi người dễ dàng nhận ra đó là một trong những quân đoàn chủ chiến- Quân đoàn Bạo Phong đồn trú tại rừng rậm Đóng Băng phương bắc.

Chủ quán trọ này cũng là người cơ trí từng vào nam ra bắc, nhanh nhẹn chạy tới. Nhưng đã bị hai kỵ binh quân đoàn Bạo Phong chặn lại từ xa, hắn không dám tới gần, chỉ có thể cung kính hỏi:

-Các vị khách quý, xin hỏi các ngài có cần gì không?

- Đồ ăn phải sạch sẽ và nhanh chóng, còn cả nước sạch nữa! Sau đó mang cho người của ta mỗi người một túi da đầy nước. Nhất thiết phải nhanh, chúng ta còn phải lên đường.

Chủ quán lại cười nói:

- Thưa ngài, ở đây chúng tôi có rượu ngon nổi tiếng trong vùng, ngài xem có muốn…

Vị tướng quân đó lập tức trừng mắt, hừ lớn một tiếng, dường như còn chứa đựng uy thế sâu sắc, khiến chủ quán bất giác mềm nhũn cả người, suýt nữa đã ngồi phịch xuống, lại nghe thấy tướng quân đó cười lạnh:

- Uống rượu trong khi hành quân là tội lớn, phải chém đầu!

Những lời này hắn nói rất lớn tiếng, đám quân phòng vệ ngồi gần bên cạnh nghe được, có không ít người lộ vẻ mặt chống đối. Chỉ có điều, nhìn lại đối phương là một vị tướng quân, không ai dám nói lời nào. Nhất thời, cả đại sảnh trở nên yên tĩnh.

Một lát sau, sĩ quan dẫn đầu đám quân phòng vệ mới miễn cưỡng chỉnh lại vẻ mặt, ho khan hai tiếng, thành thành thật thật đi tới cúi chào. Vị tướng quân kia liếc xéo thấy viên sĩ quan kia uống đến đỏ bừng cả mặt, ánh mắt càng thêm lạnh lùng, chỉ lạnh nhạt đáp lễ một cái rồi cũng không để ý đến nữa.

- Thưa tướng quân, chúng tôi là quân phòng vệ tại quân doanh của thành XXX. Tôi là đội trưởng kỵ binh cấp hai, có thể gặp được tướng quân của đế quốc tại nơi này, thật sự là vinh hạnh của chúng tôi!

Vị tướng quân kia lúc này mới cười lạnh một tiếng:

- Các ngươi mà cũng gọi là quân nhân sao? Nếu là binh sĩ của ta thì đã sớm bị chém đầu toàn bộ rồi! Còn không mau biến khỏi mắt ta. Ta còn có việc gấp quan trọng, không muốn so đo với các ngươi, nếu không thì… Hừ!!!

Viên sĩ quan kia người run cầm cập, vội vàng cáo lỗi lui xuống. Nhưng đám kỵ binh phòng vệ đi cùng, sắc mặt ai nấy cũng đều tỏ vẻ không vui. Rượu kia đương nhiên cũng không uống nữa, tất cả đều lần lượt ỉu xìu rời khỏi đại sảnh, cũng còn vài người không cam lòng, cắp theo bầu rượu đi, xem ra là mang về phòng uống tiếp.

Sau khi đại sảnh đã yên tĩnh trở lại, vị tướng quân bỗng nhiên khẽ thở dài:

- Tố chất quân bị như thế… Ai, gặp phải lúc nguy cấp làm sao có thể chiến đấu đây!

Một kỵ binh bên cạnh, xem ra là thân tín của hắn, thấp giọng an ủi:

- Tướng quân, đế quốc không phải không có quân đội mạnh mẽ. Quân cận vệ vương thành đúng là không tệ, còn có hải quân đế quốc nữa…

-Hải quân! - Tướng quân kia vừa nghe thấy, không khỏi cười khổ- Chiến thuyền dù lợi hại cũng làm sao có thể chạy trên đất bằng! Lần này... Ai, không nói nữa! Mọi người đều ngồi xuống ăn chút gì đó đi, sau khi chúng ta ăn xong sẽ nhanh chóng lên đường!

Hắn vừa ra lệnh, những kỵ binh xung quanh mới dám ngồi cả xuống. Mỗi người đều yên lặng, chờ thức ăn được mang lên, lại có người kiểm tra xong, lúc này mới bắt đầu ăn ngấu nghiến, nhưng cũng không ai nói câu nào.

Chốc lát đã ăn uống xong, vị tướng quân này đứng lên, đang định bảo mọi người rời đi thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười từ phía trên vọng xuống.

- A… Nếu ta nhớ không nhầm thì vị này chính là Andre, tướng quân của quân đoàn Bạo Phong đây mà!

Sau đó thì thấy một thiếu niên mặc hoa phục đang từ trên lầu đi xuống. Vị tướng quân Andre này vừa nghe thấy lập tức xoay người lại nhìn thật kỹ đối phương.

Thiếu niên này hiển nhiên là Đỗ Duy rồi. Hắn cười nói:

- Tướng quân Andre, ngài đã quên ta rồi ư? Ta là Đỗ Duy, vốn là Đỗ Duy Rowling, giờ là Đỗ Duy Rudolf. Trước đây sau khi ta rời rừng rậm Đóng Băng, ngài và pháp sư Clark còn dẫn người đi tìm ta. Chúng ta còn cùng đi vài ngày mà.

Tướng quân Andre nghĩ một chút, tức thì nhớ lại, vội bước nhanh đến, hơi cúi người chào theo nghi thức quân đội:

- Là đức ngài công tước Hoa Tulip! Andre của quân đoàn Bạo Phong ra mắt đức ngài!

Đỗ Duy đi xuống, tới trước mặt Andre kéo hắn ngồi xuống. Andre hơi ngần ngừ, đành phải dằn lòng ngồi xuống.

- Tướng quân Andre, ngài ở phương bắc sao lại chạy đến đây thế? Ta nhớ rõ quân pháp đế quốc, quân nhân không được tự ý rời khỏi khu vực đóng quân của mình, chẳng lẽ lần này ngài xuống phía nam là có chuyện khẩn cấp gì ư?

Vừa nghe Đỗ Duy hỏi, sắc mặt tướng quân Andre liền trở nên nghiêm trọng, do dự một chút rồi hạ giọng nói:

- Đức ngài Công tước, không dối ngài…Phương bắc đích thực đã xảy ra hỗn loạn, lần này tôi phụng lệnh quân đoàn trưởng- Tướng quân Rostock, trở về đế đô báo cáo cho thống soái quân đội trung ương, đồng thời…

Hắn thoáng cười khổ:

- Đồng thời cũng để bái kiến Nhiếp chính vương điện hạ, thỉnh cầu… quân cứu viện!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.