Tại phương bắc của Đế quốc Roland có hai mươi vạn quân đang đóng! Quân đoàn Bạo Phong được liệt vào bốn đại quân đoàn chủ chiến của đế quốc, không chỉ trang bị hoàn mỹ mà còn có lực chiến đấu mạnh mẽ, rất nổi tiếng trong quân đội đế quốc! Hai mươi vạn cường binh đóng ở rìa phía nam Băng Phong rừng rậm, mặc dù vẫn nói là vì phòng ngừa ma thú trong rừng rậm, đồng thời ngăn chặn chuyện buôn lậu bằng đường rừng… Thực ra là còn có một tác dụng quan trọng khác, đó chính là luyện binh!
Chỉ có ở trong hoàn cảnh gian khổ như vậy, mới có thể rèn luyện ra cường binh.
Đỗ Duy không phải chưa từng gặp qua quân đoàn Bạo Phong. Trước đây, khi hắn bị Gandalf áo trắng mang vào Băng Phong rừng rậm, đã từng đi qua chốt canh gác bên ngoài rừng, tận mắt thấy sự mạnh mẽ của binh lính thuộc quân đoàn Bạo Phong. Trong lúc trời đông tuyết phủ giá lạnh như vậy, họ cởi trần, đứng ở trong tuyết, vốc tuyết lên lau rửa thân thể…
Hình ảnh đó đã khiến cho Đỗ Duy lưu lại ấn tượng rất sâu.
Có được những dũng sĩ dũng mãnh như thế, sức chiến đấu của Bạo Phong quân đoàn, có thể coi là số một! Mà trên đường xuống phía nam ra khỏi Băng Phong rừng rậm, vị tướng quân Andre này đã lãnh đạo kị binh đến tìm mình, đội hình uy vũ chặt chẽ, đích xác có thể nói là cường binh hạng nhất của đế quốc!
Bạo Phong quân đoàn mạnh mẽ như vậy… không ngờ…
Không ngờ muốn cầu thêm viện quân?
“Ở phương bắc rốt cuộc là có đại loạn gì?" Đỗ Duy trầm giọng nói: “Bằng thực lực quân đoàn Bạo Phong cũng không thể áp chế được? Chẳng lẽ là… Băng Phong rừng rậm. Có chuyện gì…”
Tướng quân Andre biến sắc. Lắc đầu nói: “Thưa công tước, thật xin lỗi. Tôi không có quyền nói cho ngài chuyện này. Việc này, tôi chỉ có thể đến đế đô, báo cáo trực tiếp cho bộ thống lĩnh, còn có thể phải diện trình nhiếp chính vương điện hạ…”
Trong lòng Đỗ Duy lo lắng, con ngươi xoay chuyển. Cười cười. Không chút hoang mang lấy bình nước trên bàn tới. Rót cho Tướng quân Andre một ly. Cười nói: “Tướng quân Andre. Ta đương nhiên hiểu rõ quân kỷ. Ta dù sao cũng là sinh ra từ gia tộc Rowling. Yên tâm, ta sẽ không làm khó ngươi đâu. Chỉ có điều… chuyện này có quan hệ trọng đại, không chỉ là chuyện của quân đoàn Bạo Phong của các ngươi. Bây giờ ta cũng trở về đế đô. Ta nghĩ, có một số việc, có lẽ ta có thể giúp đỡ một chút.”
Andre đang muốn nói gì lại nghe phía sau có một giọng nói ôn hòa vừa cười vừa nói: “Tướng quân Andre. Đức ngài Công tước nhà chúng ta tuyệt đối không có ý thăm dò quân cơ. Huống chi, với thận phận địa vị của đức ngài công tước chúng ta hiện tại, chuyện quan trọng như vậy. Nhiếp chính vương tất nhiên cũng sẽ tìm người để thương lượng. Huống chi, ngươi dù sao cũng ở ngoài thống quân, đối với hoàn cảnh đế đô cũng không biết rõ lắm. Có một số việc, cũng không thể thuần túy trông cậy vào cơ quan nhà nước, nếu như có đức ngài Công tước giúp đỡ, chuyện này cũng sẽ dễ dàng rất nhiều.”
Andre vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Rodriguez đứng ở đằng sau. Hắn biến sắc. Mà thần sắc của những kị binh tbên cạnh hắn nhất thời trở nên gấp gáp. Hóa ra Rodriguez không một tiếng động đi đến đằng sau hắn. Nhiều người như vậy, lại không một ai phát giác ra.
Andre hít một hơi thật sâu. Chậm rãi nói: “Ra là ‘Ngân tiêu kiếm thánh’ các hạ! Rodriguez các hạ, ngài đã đầu quân cho đức ngài Công tước Tulip rồi sao?”
Đỗ Duy lại sửng sốt một chút: “Ngân tiêu kiếm thánh?”
Rodriguez lại cười khổ: “Cái ngoại hiệu cổ quái này, cũng không biết là ai đã đặt cho ta.”
Nguyên lai lúc trước khi chính biến, Rodriguez lấy thực lực thánh giai, sau khi giết chết thủ tịch võ giả cung đình, hàn quang màu bạc của băng sương đấu khí tung hoành. Đồng thời Rodriguez cầm Nguyệt hạ mĩ nhân trong tay. Phong thái ngạo nghễ thiên hạ, đã truyền khắp đại lục.
Hắn thực lực thánh giai, tự nhiên có thể có được danh hiệu “Kiếm thánh”, mà “Ngân tiêu” cũng là ám chỉ băng sương đấu khí của hắn khi thi triển dáng vẻ hoa lệ.
Rodriguez chuyển tới trước bàn, đứng ở bên cạnh Đỗ Duy, mỉm cười nói: “Tướng quân Andre, lâu rồi không gặp. So với lần gặp mặt trước, trông ngươi mỏi mệt hơn rất nhiều đó.” Dừng lại một chút, hắn lại cười nói: “Nhưng tu vi của ngươi đã tăng lên một tầng rồi. Lúc trước, ngươi mới chỉ là một kỵ sĩ cấp sáu nhỉ?”
Lúc này huân chương kị sĩ trước ngực của Tướng quân Andre, cũng đã biến thành cấp bảy.
Andre hừ một tiếng, lại chán nản nói: “Nhờ sự chỉ điểm của ‘Ngân tiêu kiếm thánh’ ngài, ta mới có thể có đột phá.”
Nghe lời này, hai người tựa hồ là nhận ra nhau. Hơn nữa, e rằng còn động thủ qua.
Đỗ Duy liếc mắt nhìn Rodriguez. Rodriguez cười nói: “Đức ngài Công tước, chắc ngài còn nhớ, sau khi chính biến xảy ra ta đã từng đi qua Băng Phong rừng rậm phương bắc chứ? Lúc đó một mình ta đi vào phía trước rừng rậm. Đã từng gặp qua đội kị binh tuần tra của quân đoàn Bạo Phong , cũng là trùng hợp, lần đó dẫn đầu không ngờ lại là tướng quân Andre. Tướng quân Andre muốn ngăn cản ta tiến vào rừng rậm, đáng tiếc ta lại không nghe…”
Andre tức giận hừ một tiếng: “Ngươi cũng không cần nói khách khí như thế, lúc đó là ta động thủ với ngươi muốn ngăn cản ngươi, kết quả không phải là đối thủ của ngươi, bị ngươi vài cái đã đánh cho đại bại. Ngươi là vũ giả thánh giai, vô địch đại lục, ta chỉ là một tên kỵ sĩ cấp sáu nhỏ bé, bên cạnh chỉ là vài trăm kỵ binh, thì tuyệt đối không thể ngăn cản được ngươi. Ngươi coi như đã khách khí, không làm tổn thương đến người của ta, ta cũng rất cảm kích ngươi.”
Đỗ Duy gật gật đầu, lại nghe Rodriguez nói: “Tướng quân Andre, ta là vì thấy ngươi tốt. Lại nói, ta đối với tướng sĩ Bạo Phong quân đoàn, còn giữ một chút kính ý ở trong lòng. Các ngươi vì đế quốc trấn thủ biên cương, quả thật nếm không ít khổ cực, hơn nữa tướng sĩ Bạo Phong quân đoàn, người người đều tốt. Ta cùng ngươi nói…”
Rodriguez thần sắc nghiêm nghị, tiếp tục nói: “Tướng quân Andre, ngươi không ở đế đô, không biết tình huống của đế quốc hiện giờ. Ta trước tiên không hỏi ngươi phía bắc rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ nói ngươi muốn cầu viện binh… nhưng viện binh, đâu đơn giản như vậy? Ngươi chắc là không biết, với tình huống của đế quốc hiện giờ, muốn cầu trung ương phát viện binh, e rằng là rất khó!”
Andre trừng mắt: “Nhưng thế cục phương bắc....”
Rodriguez ngắt lời hắn, nói: “Phương bắc có chuyện, nơi khác lại thái bình sao? Không nói đâu, chỉ nói ở Tây Bắc này! Ngươi cũng biết Tây Bắc năm trước xảy ra chuyện gì chứ? Người thảo nguyên xâm nhập. Hai vạn kị binh vây khốn thành Gilear. Nói thật, lúc đó tỉnh Desa chúng ta đúng là nếm phải cay đắng? Còn không phải là đàm phán qua loa cho xong, dẹp chuyện đặng yên thân!”
Andre gật gật đầu: “Chuyện này ta cũng biết. Trên công báo hằng tháng của quân phương có viết qua.”
Rodriguez cười cười: “Nhưng ở trên đó viết là quân Tây Bắc đánh lui người thảo nguyên? Hừm ngài mặc dù không ở đế đô, nhưng quân Tây Bắc như thế nào. Chẳng lẽ ngươi không biết sao?”
Andre biến sắc, đột nhiên ánh mắt chợt hiện lên một tia quái dị.
“Hoàn cảnh lúc đó, kỳ thật là quân Tây Bắc cấu kết với người thảo nguyên, để người thảo nguyên nhập quan. Làm cho chúng ta trở tay không kịp! Hơn nữa cái đám quân Tây Bắc này, còn lấy danh nghĩa là thao diễn mùa xuân, mấy vạn đại quân vây khốn thủ phủ chúng ta, cắt đứt tin tức của chúng ta. Cũng không để cho chúng ta có cơ hội phát viện binh! Nếu như không phải là đức ngài công tước Tulip thông minh cơ trí, kế sách xảo diệu, phá vỡ cục diện , chỉ e trận chiến đó, chúng ta sớm đã bại! Quân Tây Bắc dã tâm lang sói, người thảo nguyên rục rịch muốn ngóc dậy! Thời điểm đó, cục diện Tây Bắc đã rất thối nát, cục diện như vậy cũng không thấy đế đô phát một binh một tốt tới! Ngươi muốn viện quân, Tây Bắc chúng ta còn không muốn viện quân sao! Nhưng viện quân từ đâu ra chứ?”
Câu hỏi cuối cùng của Rodriguez đã khiến cho tướng quân Andre cứng họng không nói một lời.
“Quân đoàn chủ chiến của đế quốc. Quân Tây Bắc thì không nhắc đến, đã trở thành quân phiệt cát cứ, bọn chúng không làm phản, cũng đã là hiếm có rồi. Ngoài ra, còn có thể trông cậy vào nơi nào? Quân đoàn phía nam kia, ở ao đầm phương nam trấn thủ biên cương ngoài ngàn dặm xa xôi, hơn nữa , nói thật, từ khi đế quốc thành lập hải quân đến nay. Hải quân mỗi lần mở rộng, đều từ nam phương quân đoàn rút một phần nhân thủ binh sĩ. Chỉ vì người phương nam giỏi bơi lội, người phương bắc không giỏi bơi lội. Khi đương kim hoàng đế bệ hạ tại vị, hải quân đã mở rộng bao nhiêu lần? Nam phương quân đoàn bị rút đi bao nhiêu tinh binh cường tướng? Sau đó, chi phí quân đội của đế quốc không được duy trì, nên việc chiêu mộ binh sĩ của nam phương quân đoàn vì thế mà trì hoãn. Nam phương quân đoàn hiện tại, còn có thể có mấy thành lực chiến đấu? Ta thấy, đại khái chỉ còn lại chỉ còn lại cái vỏ bên ngoài!”
Andre lặng thinh không nói gì, rất lâu sau, mới thở một hơi: “Nói đến quân phí, ai chẳng như thế! Ngay cả Bạo Phong quân đoàn chúng ta, quân phí này cũng rất túng thiếu,mỗi năm lại càng tốn nhiều hơn! Khiến cho tướng quân dẫn binh như chúng ta, đều phải đi khắp nơi kiếm tiền!”
Đỗ Duy đột nhiên nghĩ đến cái chốn ăn chơi ở bên ngoài đế đô, chẳng phải là sân sau của quân phương dùng để tích góp quân phí sao?
“Như vậy, nam phương quân đoàn không còn hy vọng, chẳng lẽ hy vọng vào vương thành cận vệ quân đoàn?” Rodriguez cười cười, nói: “Năm trước chính biến, sư đoàn thứ hai của vương thành đã bị thanh lọc triệt để! Toàn bộ hai vạn quân tinh nhuệ, một tên không lưu lại! Mặc dù sau đó có triệu tập quân dự bị bổ sung vào, nhưng tân binh thì có thể có bao nhiêu lực chiến đấu, ta nghĩ cái này cũng không cần ta nói. Càng huống chi, đế đô nằm ở trung bộ đại lục, khoảng cách với địa bàn quân Tây Bắc xa bao nhiêu? Hừ, Nếu như cho khoái mã hành quân, e rằng chỉ cần thời gian vài ngày, liền có thể bày binh dưới cửa thành đế đô! Tình huống như vậy, nhiếp chính vương sao có thể rút vương thành cận vệ quân cho ngươi dùng? Một khi rút đi một lượng lớn quân lực của đế đô, khó bảo đảm trong lòng Ruga của Tây Bắc không nổi lên tâm tư gì! Ngoài ra, trong đế quốc còn có quân đội nào có thể chiến đâu? Cho nên quân dự bị địa phương này… Andre tướng quân, sức chiến đấu của quân dự bị địa phương này trước tiên gác một bên không nói, nhưng đế quốc ngàn năm nay, trên địa bàn của những hào môn quí tộc này, tư quân còn ít sao? Một khi quân dự bị của địa phương rút đi một lượng lớn, khó bảo đảm nhà nào có dã tâm sẽ không nhân cơ hội nổi dậy. Đến lúc đó, lại giống như trạng thái đại lục hỗn chiến lúc thành lập vương triều Agustine hai trăm năm trước!”
Đỗ Duy nghe đến đây, trong lòng không khỏi nổi lên sự tán thưởng… xem ra Rodriguez không chỉ có võ kỹ lợi hại, mà ngay cả kiến thức cùng miệng lưỡi cũng lợi hại như vậy! Không hổ là học trò của Lam Hải!
“ Nói như vậy, chuyện cầu viện quân…” Trên mặt Andre nhất thời tràn đầy âu lo.
“Cho nên ta nói, có một số việc, không phải cứ đi thẳng là tới. Ngươi không ở đế đô, không biết đế đô ra sao. Công tước hoa Tulip chúng ta là trọng thần cực kì tín nhiệm trước mặt nhiếp chính vương đế quốc, rất nhiều chuyện, cũng chỉ có ngài ấy mới có thể ảnh hưởng đến quyết sách của nhiếp chính vương! Nói một câu không khách khí, cho dù là đương kim tể tướng nói mười câu, đều vị tất bì được đức ngài công tước chúng ta nói một câu. Ngươi lần này trở về đế đô có quân vụ, không ngại trước tiên nói cho đức ngài công tước, xem xem ngài ấy có thể giúp gì được cho ngươi hay không… huống chi cái này cũng không phải là tiết lộ quân cơ. Chỉ cần đức ngài công tước về đến đế đô, ngươi báo cáo với quân bộ nội dung gì, không tới một ngày, nhiếp chính vương liền sẽ nói toàn bộ cho đức ngài công tước chúng ta.”
Trong lòng Andre cân nhắc một chút, thứ nhất, cái này cũng không coi là quân vụ cực kì cơ mật gì, dù sao tới đế đô, tin tức cuối cùng cũng sẽ lan ra.
Thứ hai, công tước Tulip này, hai năm nay đích xác là cực kì đắc thế, chính mình ở phương Bắc, cũng đã nghe đến thanh danh của hắn, lúc trước cá nhân mình đã thấy qua thiếu niên nhỏ bé của Băng Phong rừng rậm, nghiễm nhiên hôm nay đã là trọng thần dưới một người trên vạn người. Thậm chí không ít người đều đánh cuộc, vị thiếu niên công tước này, không đến hai mươi lăm tuổi, sẽ trở thành tể tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử đế quốc! (Tể tướng hiện tại, chính là ông già của thời kì Agustine VI, mặc dù nhiếp chính vương không có động tới ông ta, bất quá mọi người đều biết, ông ta đã không còn quyền lực).
Nếu như có một nhân vật lớn như vậy nói giúp mình, không chừng chuyện lần này sẽ…
Andre thở dài, trong ánh mắt lộ vẻ ưu tư, cuối cùng vỗ bàn một cái, sau đó quát lớn: “Phái mấy huynh đệ gác xung quanh, không để người không có phận sự tới gần, đem đại sảnh dọn dẹp sạch sẽ cho ta!”
Lập tức có mười kị binh đứng dậy, đem ông chủ và bồi bàn của lữ điếm đều tống ra hết phía sau. Kiểm tra cẩn thận trong đại sảnh một lượt, rồi lưu lại vài người canh gác ở bên ngoài.
Xong xuôi mọi chuyện, Andre tướng quân mới cắn răng: “Đức ngài công tước, vào sáu ngày trước, nghĩ chắc các ngài cũng cảm thấy được mặt đất chấn động dị thường chứ?”
Sáu ngày trước, Đỗ Duy nhẩm tính ngày, chính là ngày Bạch Hà Sầu và giáo hoàng hai người ở Lãnh Tuyền quan quyết đấu.
Sau đó ngón tay Andre chấm chấm vào nước, vẽ ra trên bàn một bộ đồ án…
Trên mặt bàn đọng nước đầm đìa, đại khái xem ra vị tướng
quân Andre này vẽ không giỏi cho lắm. Nhưng may mắn là dù nét vẽ có thô
lậu nhưng nhìn về ý còn coi như rõ ràng. Chỉ thấy trên mặt bàn đúng là
Đại Viên Hồ thật to, tướng quân Andre chỉ vào viên hồ này nói:
-
Mời hai vị xem, đây là biên giới rìa phía nam của rừng rậm Đóng Băng.
Mặc dù quân đòan Bạo Phong có hai mươi vạn hùng binh nhưng cái rừng rậm
đáng chết này thật sự quá lớn. Đường biên giới phía Nam này, dài tương
đương một tỉnh. Dù chúng tôi có đội quân hai mươi vạn nhưng muốn đóng
quân phân bố trên một tuyến dài như thế, thật sự là rất khó khăn. Cho
nên những năm gần đây, chúng tôi đều chọn một nơi đóng quân phòng ngự
trọng điểm, đồng thời với sách lược là tăng thêm kỵ binh tuần tra. Mới
xem như miễn cưỡng hòan thành sứ mệnh.
Hắn thuận tay chỉ vào Đại Viên Hồ vẽ tượng trưng ở biên giới phía nam rừm rậm Đóng Băng, tiện tay vẽ thêm vài cái vòng tròn nhỏ:
- Quân đội chúng ta tính theo đơn vị sư đòan, chia ra đóng ở các địa
phương gần sát phía nam rừng rậm, rồi dùng các đơn vị tiểu đội kỵ binh,
mỗi ngày mỗi đêm không ngừng nghỉ dựa theo lộ tuyến đã vạch sẵn mà tới
lui tuần tra. Các tướng sĩ mặc dù vất vả nhưng mấy năm gần đây không có
xuất hiện đại loạn gì. Còn có một điểm, không giống như các quân đòan
chủ chiến khác, quân đòan Bạo Phong chúng tôi không có đại doanh chủ
lực. Bởi tòan bộ các sư đòan đều phái ra phân bố đóng quân bên ngòai.
Nếu không, một phòng tuyến dài như vậy, căn bản không thể bao quát hết.
Dù là sư đòan thân vệ trực thuộc tướng quân Rostock cũng chỉ có hai vạn
quân, đóng ở một nơi gần sát phía nam này thôi. Việc này sớm đã không
còn là bí mật, nói cho các người biết cũng không ngại gì.
- Trận
động đất lớn vào sáu ngày trước quả thật khiến cho người ta kinh hãi.
Tôi lần này xuống phía nam, trên đường cũng đã hỏi thăm người ta, xem ra tình hình ở đây còn tốt, nhưng ở rừm rậm Đóng Băng phương bắc có thể
không được như vậy! Trận động đất quỷ quái này, cả cổ thụ đều chấn gãy,
núi non đều sụp xuống, đường xá đều nứt tóat ra! Đáng thương hơn chính
là hai kỵ doanh của chúng tôi đang đóng quân trong một sơn cốc, trong
cơn động đất, tuyết trên núi sụp xuống… Đáng thương cho mấy ngàn anh em
chỉ thoát được chưa tới ba trăm người, phần lớn còn lại đều bị chôn sống ở bên dưới! Sau đó, tôi đã đến xem qua hiện trường, trận động đất chết
tiệt này đầu tiên là đem hai cửa ra của sơn cốc chấn sụp, làm người chạy đến không có cách nào thoát ra… Sau đó dãy núi mới đổ sụp xuống…
Nói đến đây, ánh mắt Andre đỏ lên, giọng nói không khỏi có chút nghẹn ngào. Nhưng hắn quả là một quân nhân có bản sắc, dùng sức hít một hơi thật
sâu, tiếp tục vạch mấy mũi tên từ Đại Viên Hồ về phía nam.
-
Trong trận động đất sáu ngày trước, các tướng sĩ trong quân chưa ai từng trải qua tình huống như vậy. Trong nhất thời, lòng người hỏang loạn,
cho dù là tướng quân cũng thế. Mặc dù tất cả đều trấn tĩnh lại được đôi
chút nhưng trong lòng vẫn rất bất an. Quả nhiên đến chiều, chuyện xấu đã xảy ra.
- Lúc ấy không biết rốt cục là từ đâu? Tóm lại sau khi
chúng tôi theo tin tức báo lên trên thì ở nơi này…Chúng tôi thấy: Một
hai ba bốn… sáu. Sáu phương hướng! Cứ như là đồng loạt, có rất nhiều rất nhiều ma thú từ trong rừm rậm Đóng Băng chạy ra, phóng thẳng về phía
nam! Tôi đã đóng ở phương bắc nhiều năm như vậy mà chưa từng thấy nhiều
ma thú như thế trong đời. Tuy trước đây chúng tôi cũng gặp phải một vài
lần ma thú chạy ra khỏi rừng rậm nhưng chỉ cần có kỵ binh tuần tra đi
qua, hét lên vài tiếng, liền có thể hù dọa mấy con súc sinh này chạy trở vào. Mà ở phía nam chỉ có một ít ma thú cấp thấp, những con thực sự lợi hại đều sống ở nơi sâu trong rừng, rất ít khi đi ra. Mấy con ma thú
này, dù là cấp thấp thì phần lớn đều có một chút trí lực. Nên nếu có một con ma thú gặp phải đội tuần tra chúng tôi, thường thường tự biết không địch lại, biết sợ mà rút lui. Trừ khi gặp phải ma thú lợi hại một chút, tướng sĩ chúng tôi mới phải chém giết.
- Nhưng lần này không
phải thế! Nhiều ma thú phóng ra không phải là một hai con, cũng không
phải mười con trăm con, mà là cả ngàn vạn con!
- Khi ấy tôi đang ở trong đại doanh chủ tướng ở phía nam, không có mặt ở phía trước . Nhưng một người anh em tốt của tôi- phó sư đòan trưởng- đã kể với tôi rằng:
đại doanh của hắn vừa lúc đứng mũi chịu sào, có một dòng ma thú khổng lồ xông thẳng đến đại doanh của hắn! Binh sĩ đứng trên tháp canh lúc đó
đều hòan tòan ngây dại, trường diện đó đúng là một cơn ác mộng!
- Nhìn thấy dòng ma thú khổng lồ dày đặc cùng vọt tới, đám binh sĩ sửng
sốt trong chốc lát mới có phản ứng, nhưng lúc phản kháng lại thì tình
huống ấy thật sự khiến cho người ta bủn rủn tay chân! Thưa đức ngài công tước, Rodriguez tiên sinh, trong quân đòan Bạo Phong chúng tôi, tuyệt
đối không có hạng vô năng! Nhưng mà… Tuy chúng tôi được huấn luyện gian
khổ nhưng phần lớn các binh sĩ cũng chỉ là người bình thường. Bọn họ
không biết ma pháp, chỉ biết dùng đao, cung tên, trường mâu thôi!
- Trong ngày thường, nếu như gặp phải một hai ma thú thì tướng sĩ chúng
tôi có thể dũng cảm cố sức ngăn cản được chúng. Nhưng với số lượng ma
thú quá lớn như thế thì…
- Các chủng loại ma thú này càng là
thiên kỳ bách quái, loại nào cũng có! Đám ma thú ấy dường như là bị sợ
hãi do cơn động đất mà chạy ra. May mà doanh trại chúng tôi có xây dựng
pháo đài quân sự, nên hạ lệnh đóng cửa doanh trại, lợi dụng tường thành
của pháo đài mà phòng ngự, tổ chức binh sĩ đứng phía trên bắn tên, ném
đá. Nhưng cái đám này hình như bị điên, rất nhiều con như không thiết
sống liều mạng tông vào tường thành. Các tướng sĩ chỉ còn biết liều mạng cố chống, nhưng chúng thật sự quá đông! Có một ít anh em cam đảm, thậm
chí là quyết tử, tổ chức kỵ binh tấn công lại đám ma thú này, ngoài ra
còn phóng hỏa thành một đường, ý định dọa cho bọn chúng chạy đi. Cách
phóng hỏa này chúng tôi đã dùng qua, rất hiệu nghiệm. Nhưng lần này lại
không linh nghiệm.
- Chỉ trong một buổi chiều hôm đó, chúng tôi
đã tổn thất hơn vạn nhân mã. Hai đại doanh phía tây bị đột phá, đám ma
thú xuyên qua phòng tuyến mà chạy xuống phía nam. Sau khi chuyện xảy ra, tướng quân Rostock rất tức giận, lập tức triệu tập kỵ binh từ hậu
phương đuổi theo, đồng thời hạ tử lệnh: Để đại doanh còn lại tử thủ, trừ phi chết đến người cuối cùng, còn không không được lùi một bước!
- Quân lệnh như sơn! Đêm đó, tôi suy nghĩ mà cũng không biết chuyện gì đã xảy ra! Tối đó, tôi ở trong đại doanh chủ tướng với tướng quân Rostock, mỗi một lúc qua đi, lại có thám báo chạy vào báo cáo tình hình, báo
rằng có nơi này đã bị đột phá, nơi này đã chết bao nhiêu người, tình
huống nơi này nguy ngập, cần tăng viện, nơi kia lại phát hiện tình huống mới của ma thú… Tới sáng ngày thứ hai, ngay cả đội dự bị trong đại
doanh chủ tướng cũng tòan bộ phái ra, tôi cũng mang theo đội thân vệ của tôi trực tiếp xung trận. Lúc trước khi đi, tướng quân Rostock có nói
với tôi: “Nếu như không thể, chúng ta sẽ gặp nhau trên thiên đàng!”
- Chúng tôi hành quân tới tiền tuyến, quang cảnh đại doanh của sư đòan đó e rằng cả đời tôi cũng không cách nào mà quên được! Tường thành pháo
đài phía trước đại doanh bị sập mất một nửa, phần còn lại cũng trong
nguy ngập. Sau đó người anh em đó nói với tôi: Lúc tối có bầy ma thú
khổng lồ xuất hiện, có những con gấu khổng lồ sức lực vô cùng lớn, mà
cung tên rất khó bắn chết bọn chúng. Mấy con súc sinh này luân phiên
húc, suýt chút nữa húc đổ hết cả tường thành pháo đài. Sau đó sư đòan
trưởng hạ lệnh, bất cứ giá nào, phải dùng người lấp vào! Không biết bao
nhiêu binh sĩ đã ôm gỗ đá chặn trước tường thành, hễ chúng húc đổ ở đâu, chúng tôi liền dùng người lấp vào! Nên mới có thể tử thủ được một đêm.
- Dưới tường thành bên ngòai, đủ loại thi thể nằm khắp nơi. Vốn sư đòan
này có hai vạn người, đến chiều thứ hai, chỉ còn lại không đến tám ngàn! Dù là trời tối hay sáng, bên ngòai tòan bộ đều là tiếng gào tru của ma
thú. Âm thanh rất thảm thiết, thậm chí khiến quân tâm bắt đầu xao động,
không chịu nổi cơn ác mộng này. Tuy chúng tôi lúc đó bị tổn thất nặng nề nhưng còn may là đám ma thú xuất hiện phần lớn đều cấp thấp, dưới sự
quyết tử của mọi người còn có thể miễn cưỡng đối phó.
- Nhưng đến sáng sớm ngày thứ ba, diễn biến lại khác thường. Trong dòng ma thú bên
ngoài, xuất hiện vài con con cấp. Chúng tôi gặp phải một con lang vương
thuộc lòai băng tuyết ma lang. Rốt cục truyền thuyết là có thực! Hơn nữa bọn chúng không ngờ có thể thực sự gọi về những ma thú cấp thấp cho
chúng chỉ huy. Khi cao cấp ma thú xuất hiện, vốn đám ma thú cấp thấp
đang hỗn loạn lập tức giảo hoạt hơn rất nhiều, thậm chí bọn chúng con
biết luân phiên tấn công vào đại doanh. Cuối cùng, còn có một vài ma thú sống dưới đất, bắt đầu đào huyệt động dưới đất đi ra.
- Ngày thứ ba đúng là một ngày gia nan nhất, đám ma thú càng giảo hoạt và thông
minh hơn. Bọn chúng không còn mạnh mẽ xông lên bất chấp cung tên của
chúng tôi nữa, mà đã biết cách tránh né! Mà ma pháp công kích của đám ma thú này càng thêm lợi hại. Binh sĩ chúng tôi dưới tình trạng thiếu thốn ma pháp sư, chỉ biết dùng đao, tên liều mạng chống cự lại. Cuối cùng,
cả sư đòan còn sống không đến hai phần. Có ma thú cấp cao xuất hiện,
dòng ma thú vốn hỗn lọan bất kham không ngờ lại trở thành một quân đòan
ma thú!
Nói đến đây, vị tướng quân Andre dũng cảm này chợt cười thảm:
- Không ngờ tôi có thể sống sót! Bây giờ nghĩ lại, đúng là do may mắn!
Ngay tại lúc đó, có rất nhiều binh lính ngay cả đao cũng cầm không vững! Không phải là họ không dũng cảm, chỉ là trường hợp như thế này, ai cũng đều chưa từng thấy qua!
Đỗ Duy không nhịn được hỏi:
-Vậy… Bây giờ đám ma thú đó thế nào…? Ông đã có thể đến đây vậy chẳng lẽ là bọn chúng đã rút lui rồi sao?