Thân hình Băng Huyết vừa động, liền biến mất ngay tại chỗ. Trong rừng cây
rậm rạp rất nhanh hiện lên một bóng đen, linh thú đang kiếm ăn hơi ngẩng đầu, cảnh giác nhìn bốn phía, nhưng không phát hiện điều gì khác
thường, tất cả đều cho là mình nhìn lầm.
Băng
huyết đi vào tiểu viện mà sáu năm trước từng sống, vẫn là cỏ dại mọc um
tùm, không có sự thay đổi, cái bài vẫn giống y đúc khi nàng vừa xuyên
qua đến không có nơi nào không có tro bụi. Đột nhiên cảm giác sâu sắc
được quanh bốn phía có một hơi thở xa lạ, tuy rằng che dấu rất tốt,
nhưng đối với một sát thủ thiên tài như nàng mà nói, vẫn bị phát hiện .
Băng huyết ngẩng đầu nhìn đằng trước phía bên trái 45°, quát khẽ: “Đi ra.”
Hơi thở kia khẽ run lên, rõ ràng tỏ vẻ kinh ngạc. Theo sau là một bóng
dáng màu đen hiện ra, đi đến trước mặt Băng Huyết. Nam tử một thân trang phục màu đen, dáng người cao gầy cường tráng, nhưng không tục tằng.
Trên mặt đeo một mặt nạ màu bạc mang theo hỏa diễm màu đen, bao trùm
phân nửa khuôn mặt, nhưng không thể che dấu da thịt trắng nõn lộ ra
ngoài chứng tỏ dưới chiếc mặt nạ là một gương mặt anh tuấn. Toàn thân
tản ra một cỗ sát khí lạnh như băng, chứng minh đây là một người có cuộc sống trong bóng đêm.
Băng huyết nhìn chiếc mặt nạ tràn đầy
vẻ cuồng ngạo kia, cặp mắt lạnh lẽo chỉ cần lướt nhẹ qua cũng làm cho
người ta kinh diễm, không thể bắt lấy, trong lòng Băng Huyết đối với
người này âm thầm bội phục. Mỉm cười, nhẹ giọng nói: “ Người Mặc đảo,
nghĩa phụ phái ngươi tới .”
Hắc y nhân nghe được lời nói của băng huyết, có chút kinh ngạc, sau đó lập tức đem sát khí thu hồi, chân sau
quỳ xuống đất, hai tay đặt trước ngực, đối với băng huyết cung kính nói: “Thuộc hạ Ám Dạ, gặp qua Thất thiếu chủ.”
”Thiếu chủ?” Nhìn hắc y nhân hai mắt lạnh như băng, bên trong chứa sự cung kính, băng huyết xác nhận ý nghĩ trong lòng, nhưng mà là thiếu chủ, xác thực làm cho Băng
Huyết khó hiểu.
”Đúng vậy, sáu năm trước Tam gia trở lại mặc đảo, hướng gia chủ bẩm báo Huyết thiếu chủ đang ở bên ngoài, không đầy một
năm, gia chủ liền tuyên cáo với người Mặc đảo và các chi nhánh phía
dưới, Thiếu chủ chính là đứa cháu thất lạc ở bên ngoài của ngài ấy.. Ở
nhà chủ tam thuộc vai giữa, Thất thiếu chủ đứng hàng thứ bảy, bởi vì ở
tam bối giữa vẫn không định tuyển ra đảo chủ thừa kế, cho nên mấy vị
thiếu gia gọi chung là thiếu chủ, là Thiếu chủ nhân Mặc đảo.” Trong
giọng nói của hắc y nhân không mang theo một tia cảm giác, lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi, nhưng mà vẫn đang cẩn thận hướng băng huyết
giải thích .
”Nguyên lai là như vậy nga.” Băng
huyết sáng tỏ gật gật đầu. “Ngươi đến đây lúc nào?” Sau khi nàng đi ra còn chưa liên hệ với Mặc đảo, gia gia cùng nghĩa phụ hẳn cùng là sẽ
không có bậc thầy tướng số đi.
” Thuộc hạ năm năm trước vâng mệnh đến đây chờ thất thiếu chủ xuất quan, hơn nữa ở lại bên người thiếu chủ thủ hộ cho người.” Theo lời nói của Ám Dạ, Băng Huyết không nghe được
một tia bất mãn nào, có thể thấy được hắn đối với Mặc đảo tuyệt đối
trung tâm, hơn nữa, một người thế nhưng có thể ở nơi này năm năm, sự
chịu đựng này càng làm cho Băng Huyết bội phục. Điều này làm cho phòng
bị của băng huyết đối với hắn đều mất hết.
”Vất vả ngươi, còn có... Cảm ơn.” Băng huyết rất keo kiệt mỉm cười, chính mình chân thành cảm tạ.
Thân thể Ám Dạ khẽ run lên, hai con mắt lạnh như băng lộ ra kinh ngạc. Hắn
tuy rằng chưa từng oán giận nhiệm vụ này, hắn đối với mặc đảo là cảm
kích cùng trung thành phát ra từ nội tâm, Chủ nhân Mặc đảo không chỉ là
cứu hắn, còn cho hắn dũng khí sống sót cùng tín niệm. Nhưng những năm
gần đây nội tâm của hắn vẫn lạnh như băng, không có dấu hiệu sống.
Hôm nay tiểu chủ nhân vừa mới gặp mặt nhẹ nhàng nói một câu, thế nhưng làm
cho lòng nhiều năm đóng băng của hắn rung động, chỉ là ôn nhu cười,
nhưng lại như có dòng nước ấm chảy vào lòng hắn. Ôn nhu như vậy làm cho
hắn không biết làm sao, một chút cũng không phản cảm. Thì ra đây chính
là cảm giác ấm áp mà mọi người thường nói, từ khi sinh ra tới giờ đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được.