Cảm nhận được sự cô đơn phát ra từ thân thể của Ám Dạ, Băng Huyết có chút
rung động. Cũng làm cho Băng Huyết đau lòng đối với người trước mặt,
không vì lí do nào khác, chỉ vì bọn họ cùng một kiểu người, có cùng khát vọng được ấm áp, lại sợ bị tổn thương. Cùng sống ở trong bóng tối, rồi
lại hướng tới nơi có ánh sáng.
Bước chậm đến trước mặt Ám Dạ, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu chỉ xuất hiện đối với người mà nàng tiếp nhận.
Hiện tại nàng có Tử Minh toàn tâm toàn ý làm bạn, có người trong gia đình
Mặc đảo yêu thương nuông chiều, đó đều người mang đến sự ấm áp cho
nàng.
Mà Ám Dạ...., hãy để ta mang đến sự ấm áp cho ngươi đi, cho ngươi sự ôn nhu của người nhà, sự ấm áp của gia đình, sẽ
không còn có nỗi cô đơn làm người ta đau lòng đến như vậy.
”Ám Dạ, ta không thích có người đứng ở chỗ tối nhìn chằm chằm mình, ngươi từ nay
liền đi theo bên cạnh ta đi, không cần sống trong bóng tối, theo ta cùng nhau sống dưới ánh mặt trời. Nhưng ta phải nói trước với ngươi nha,
dưới ánh mặt trời cũng sẽ thường xuyên xuất hiện bão tố, vừa kích thích
cũng không an toàn, phải luôn luôn chuẩn bị chiến đấu thật tốt nha.”
Nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ, nghe thấy lời nói làm cho tim mình đập nhanh,
huyến mạch sôi trào, từ khi chào đời tới nay đây là lần đầu tiên Ám Dạ
kích động như vậy.
“Ta Ám Dạ tại đây thề, đối với người trước
mặt, ta sẽ dùng tính mạng để bảo vệ, không rời không phản bội. Chân trời góc biển, sinh tử đều tùy thuộc vào người. Cái này gọi là lời thề, trời đất chứng giám. Khế...” Ám Dạ vừa nói xong, quy tắc thiên địa buông
xuống, ngân quang chợt lóe, khế ước thành.
Băng
Huyết khẽ nhíu mày nhìn thệ ước, không nghĩ lại khiến cho Ám Dạ thề,
Băng Huyết đối với sự trung thành của Ám Dạ, tuyệt đối yên tâm. Nhưng
nghe lời thề, trong lòng không tránh khỏi rung động. Hắn là đồng bọn đầu tiên từ khi mình đến thế giới này, đồng bọn không rời không phản bội.
”Ha ha, được rồi đứng lên đi.” Băng Huyết kéo Ám Dạ đứng dậy, đi đến ghế
dài bên cạnh ngồi xuống, hỏi: “Đúng rồi, mấy ngày nay nơi này có ai đến
không?”
”Không có.” Giọng nói Ám Dạ vẫn lạnh như băng, nhưng nhìn vào đôi mắt sắc bén kia có thể thấy được so với thường ngày có chút
khác biệt, trong đó có sự ấm áp và ôn nhu.
”Ca ca thế nhưng chưa
đến, xem ra đã xảy ra chuyện rồi.” Băng Huyết nói nhỏ, sáu năm trước
nàng cùng Diệp Băng Thành ước hẹn ba năm sau gặp mặt, nàng tin tưởng
Diệp Băng Thành sẽ không quên. Chắn chắn huynh ấy đã xảy ra chuyện gì
nên mới chưa đến. Nghĩ đến đây, trong lòng Băng Huyết thấy lo lắng.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Băng Huyết lạnh dần, Ám Dạ vội vàng nói. “Thiếu
chủ lo lắng cho Diệp gia tam thiếu gia sao? Nếu là như vậy thì thiếu chủ không cần lo lắng, sáu năm trước Diệp Băng Thành được người trong gia
tộc gọi đi, tiến vào tháp luyện thử của gia tộc, nhưng sáu năm trước gia chủ Diệp gia đột nhiên cưỡng chế đề cao yêu cầu đi ra tháp luyện thử
đối với Diệp Băng Thành, cho tới bây giờ cũng chưa đi ra.
“Vậy à. Huynh ấy không có việc gì là tốt rồi. Gia tộc Diệp gia ở đế đô của Nam Diệp quốc phải không?”
”Đúng vậy, nơi này chính là một bộ phận thuộc Diệp gia ở Bách Trần trấn.” Đối với Băng Huyết, trước đây Ám Dạ đã điều tra, từ khi sinh ra liền đến
nơi này, sau đó chưa từng rời khỏi Diệp gia, đối với chuyện bên ngoài,
không biết cũng là chuyện đương nhiên.
“Chúng ta bây giờ rời đi.
Ngươi thông báo cho nghĩa phụ, nói ta muốn đi, ta sẽ chậm rãi đi, vừa
lịch lãm vừa đến Mặc đảo, không cần sốt ruột.” Băng Huyết nghĩ từ nơi
này đến Mặc đảo sẽ có cơ hội đi qua một số địa phương, trong đó có một
nơi ma thú lộng hành khá phức tạp là Ma Thú Sâm Lâm, nếu không đi dạo
chơi thì thật có lỗi với bản thân, dù sao thì cũng là thuận đường.
“Vâng.” Nhìn sự hưng phấn chợt xuất hiện trong hai mắt của Băng Huyết, Ám Dạ
cũng không phát hiện dưới hai con mắt lạnh như băng của mình xuất hiện
một chút cưng chiều.