“Băng Huyết các hạ,
hoan nghênh trở về bình an. Tối hôm qua sau khi Thiếu chủ của dong binh
đoàn Ô Nhĩ trở về, đã được thầy thuốc điều trị khẩn cấp, coi như đã nhặt lại được một cái mạng, chẳng qua đời này cũng chỉ có thể làm người tàn
tật. Mặt khác bởi vì bọn họ có người nhận ra thiếu chủ Lôi Minh, vì vậy
tối hôm qua mới không lập tức tìm đến. Có tin đồn nói đội trưởng của
đoàn lính đánh thuê này có một chút liên hệ với gia tộc nào đó trong Tứ
đại gia tộc, vốn dĩ chỉ là tin đồn, cũng không được xác nhận, tuy nhiên
căn cứ vào chuyện tối ngày hôm qua, bọn họ đã đi đến dựng trại trong
phạm vi doanh trại của Tứ đại gia tộc, như vậy tin đồn này có thể là
thật. Hơn nữa sáng nay một số người đã tụ tập cùng đi về phía này, trong đó có bốn người của Tứ đại gia tộc, Ô Nhĩ muốn mượn những người này đến đòi lại công bằng từ Lôi thiếu chủ, nhưng mà về phần Tứ đại gia tộc vì
sao đồng ý giúp đỡ, Cát Kiệt ngu dốt, quả thật không nghĩ ra được. Nhưng bởi vì một giờ trước, ngoài rừng rậm xuất hiện uy áp rất mạnh mẽ, những người đó đều vội vàng chạy tới đó, cho nên hiện tại còn chưa kịp đến
đây.” Cát Kiệt cúi người cung kính nói với Băng Huyết.
“Ô Nhĩ(1). . . . . Ha ha, thật đúng là có một Dong binh đoàn tự nhận thức được rõ
ràng nha, biết mình Nhị(2), cho nên lấy tên là Ô Nhĩ. . . . . Mà không
phải là Ngã Nhị(3). ”
(1) Ô Nhĩ được phiên âm từ ‘乌尔 ’, có lẽ ý ở đây chỉ là con quạ đen;
(2) Nhị được phiên âm từ ‘二’;
(3) Ngã Nhị được phiên âm từ ‘我二’;
Đoạn này cho ta xin phép để tên Hán Việt vì quả thật ta không hiểu tại sao Băng Huyết lại cười. Hoang mang quá. @@
“Ha ha. . . . . Về phần Tứ đại gia tộc, Lôi Minh ở đây, đơn giản chỉ là
muốn mượn cơ hội lần này chèn ép để có thể ngồi ngang hàng với Công hội
Dong Binh, hoặc muốn lấy chỗ tốt từ Lôi Minh mà thôi.”
Lời nói
của Băng Huyết khiến Cát Kiệt sững sốt, sau đó đứng lên rồi cười: “Băng
Huyết các hạ thật sự thông minh hơn người, gián tiếp làm rõ ràng hết
thảy. . . . . Bọn họ quả thật rất ‘Nhị’, còn Tứ đại gia tộc lại càng
thêm mơ tưởng, muốn chiếm tiện nghi của thiếu chủ Lôi Minh, không bằng
đi cướp thức ăn của ma thú còn dễ dàng hơn.”
Băng Huyết mỉm cười, nụ cười ngọt ngào động lọng người, lại làm cho những
người khác cả người run lên, bởi vì hắn nhớ ngày hôm qua thời điểm nụ
cười này xuất hiện, là thời điểm bọn họ được lệnh chém người lấy máu.
“Tiểu Huyết, đệ vừa mới trở lại cũng đã nghĩ ra chủ ý rồi.” May mắn lúc Băng
Huyết trở lại không bị thương chút nào. Cứ nghĩ lại Lôi Minh đều cảm
thấy sợ, ma thú ở bên ngoài rất ít khi xuất hiện uy áp mạnh mẽ như vậy,
nhất định là phát ra từ thánh thú, hơn nữa còn là thánh thú cấp cao,
không phải người bình thường có thể đối phó.
“Đúng vậy! Đúng vậy! Huyết Huyết, mới vừa nãy chúng ta thật lo lắng cho đệ, nếu như không
phải Cát Kiệt nhắc nhở nói tốc độ của đệ và Ám Dạ đều rất nhanh, nhất
định sẽ không có chuyện gì, chúng ta đã sớm đi tìm hai người rồi. Còn
có, trong lòng đệ là gì vậy?” Hàn Khải Minh đi tới theo Lôi Minh, nhìn
một quả cầu lông màu đỏ rực trong lòng Băng Huyết, tò mò hỏi.
“Ha ha, nó là Tiểu Quai, ma thú đồng bạn của ta. Uy áp kia mọi người không
cần lo lắng, sẽ không uy hiếp được chúng ta, còn những người khác, quan
tâm bọn hắn đi tìm chết làm gì.” Băng Huyết vui vẻ cười một tiếng, nụ
cười ngây thơ đơn thuần, lời nói lại lạnh lùng vô tình nhưng vô cùng
chân thật.
Lôi Minh nhìn con mèo nhỏ màu đỏ ngủ say trong lòng Băng
Huyết, khẽ mỉm cười, được biết đến là thiên tài đệ nhất trong giới Dong
binh, tuyệt đối không phải chỉ là hư danh bên ngoài, dựa vào thái độ hời hợt của Băng Huyết đối với uy áp đó, hơn nữa đột nhiên xuất hiện con
mèo nhỏ màu đỏ. Lôi Minh có thể khẳng định, uy áp đó cùng với con mèo
nhỏ nhìn như đáng yêu vô hại nhất định có quan hệ, nói không chừng uy áp kia chính là do con mèo nhỏ đáng yêu này phát ra, chắc chắn vật hợp
theo loài tuyệt đối sẽ không sai. Băng Huyết am hiểu nhất không phải là
‘phẫn trư ăn lão hổ’ (giả heo ăn thịt hổ) à, mang khuôn mặt ngây thơ vô
hại, bụng dạ lại đen tối làm những chuyện vô nhân tính sao!?
Băng Huyết quay đầu nhìn thấy Lôi Minh cười, đáy lòng đã biết, huynh ấy nhất định là đoán được, hiểu ý cười một tiếng.
“Cát Kiệt, ngươi bảo các huynh đệ chuẩn bị một chút, thu lại mọi thứ kể cả
những vật vô dụng, đoán chừng hôm nay lên đường tiến về phía trước được
rồi. Có điều, hàng rào và lều cũng không cần thu, lát nữa có thể có
người ‘tài giỏi’ tới.” Băng Huyết mỉm cười nhìn Cát Kiệt, một lần nữa nụ cười kia khiến Cát Kiệt đổ mồ hôi lạnh, vì vậy mặc niệm một giây cho
mấy vị khách sắp tới tự tìm xui xẻo, hơi cúi nhẹ xuống trước Băng Huyết, xoay người đi về phía hắc y thị vệ.
Băng Huyết im lặng nhìn một đám hắc y thị vệ bận rộn, sau một phút suy ngẫm, xoay người nhìn Hàn
Khải Minh: “Khải Minh, có lẽ một lúc nữa sẽ có người trong gia tộc huynh cùng tới đây, bọn họ hẳn là cùng với một nhóm Cát Kiệt rồi.”
Hàn Khải Minh nhíu mày, gật đầu trả lời: “Đúng, có điều đội Cát Kiệt là đội bảo vệ hoàn toàn thuộc về huynh, không thuộc về Hàn gia, đây là yêu cầu duy nhất để huynh đồng ý trở thành thiếu chủ Hàn gia. Bọn họ là một đội ngũ đặc biệt, nhưng huynh không thích để cho bọn họ trở thành ám vệ,
cuộc sống vĩnh viễn ở trong bóng tối, vì vậy thời điểm huynh đi ra ngoài thường xuyên mang theo bên người, những người Hàn gia đó đều biết Cát
Kiệt.”
Lời nói của Hàn Khải Minh khiến Băng Huyết lắc đầu, cười
nói: “Ai nói ám vệ phải nhất định sống cả ngày trong bóng tối, ám vệ là
để hành động khi người ta không đề phòng nhằm bảo vệ chủ nhân của mình,
không để cho người ngoài phát hiện, nhưng bọn họ vẫn có thể có cuộc sống bình thường, có ánh mặt trời của mình. Miễn là thực sự thực hiện được
chỉ có người một nhà mới có thể gặp được, có thể học được cách đánh bất
ngờ khiến đối phương không đề phòng, có thể thể ‘đen’ có thể ‘trắng’ là
tốt.”
Băng Huyết nhẹ nhàng nói một câu, khiến mấy người bên cạnh
ngẩn ra, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe được ám vệ có thể có cuộc sống
bình thường, có thể tự nhiên thấy được ánh mặt trời, lời nói khác lạ như thế, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy có thể tin.
Đúng vậy
nha. . . . . Từ xưa tới nay chưa từng có ai quy định, ám vệ nhất định
phải sống trong bóng tối. Chỉ cần khiến người ngoài không có cách nào
tìm đến người, không cách nào phát hiện ra ngươi, không phải là một ám
vệ thành công rồi sao. Đánh bất ngờ mới là điều quan trọng nhất.
“Được rồi, chuyện này chúng ta có thể bàn luận sau, đến lúc đó đệ cũng có thể dạy cho bọn Cát Kiệt. Coi như là học phí, trong khoảng thời gian này để bọn Cát Kiệt cho đệ sử dụng đi, mà huynh là lão đại của bọn họ, cũng
nên đi theo, được rồi. . . . . Quyết định như vậy đi, đệ đi thay đổi bề
ngoài một chút cho bọn họ.” Lời nói của Băng Huyết, một lần nữa khiến
Hàn Khải Minh ngây ngẩn cả người.
Sử. . . . . Sử dụng.
Ngẩn ngơ nhìn Băng Huyết, nhìn Băng Huyết xoay người đi về phía Cát Kiệt,
Nhìn Băng Huyết lấy ra từng cái mặt nạ che nửa mặt bằng bạc từ trong
giới chỉ, nhìn Băng Huyết lấy ra từng bộ từng bộ áo choàng màu xanh đậm
cho bọn hắn.
“Tốt lắm, sững sờ ở đây làm gì, còn không đi giúp
một tay, đám người kia sắp đến rồi.” Lôi Minh buồn cười vỗ vỗ bả vai Hàn Khải Minh.
“Đệ ấy. . . . .” Hàn Khải Minh cứng ngắc quay đầu nhìn Lôi Minh.
“Đây chính là Tiểu Huyết, đệ ấy đối xử với bằng hữu rất tốt, luôn âm thầm,
không nói nhiều, nhưng rất chân thành. Mặc dù không biết rốt cuộc thế
lực sau lưng của đệ ấy như thế nào, nhưng có thể thấy được, căn bản là
đệ ấy cũng không đặt những đại gia tộc kia ở trong mắt, bởi vì muốn tự
mình nỗ lực từng bước trở nên mạnh mẽ hơn, vì vậy chỉ mang theo Ám Dạ ra ngoài lịch lãm thôi. Đừng nói đệ không hiểu, lý do đệ ấy làm như thế
chỉ vì đệ ấy sợ liên lụy đệ bị Hàn gia khiển trách, sợ đệ vì đệ ấy mà
khó xử.”
“Đệ tuyệt đối sẽ không vì gia tộc
mà từ bỏ Huyết Huyết, càng sẽ không vì gia tộc mà đối phó với Huyết
Huyết.” Hàn Khải Minh nhìn Lôi Minh, giọng điệu kiên định, chân thật
đáng tin.
Đây mới Hàn Khải Minh chân chính, bình thường thì ngây ngô bị Hàn gia cho là bù nhìn có thể tùy ý đùa cợt.