Lôi Minh mỉm cười,
giống như đại ca, vỗ vỗ bả vai Hàn Khải Minh: “Đi thôi, chúng ta cũng đi qua bên đó, xem Tiểu Huyết cho bọn họ mặc trang phục ra hình dáng gì.”
“Trời ạ, Cát Kiệt, thật sự là các ngươi?” Hàn Khải Minh nhìn một nhóm người
trước mặt mình, kinh ngạc hô lên. Mặc dù chỉ là mang thêm một tấm mặt
nạ, đổi một bộ quần áo. Thế nhưng hắn lại cảm thấy ngay cả hơi thở và
khí chất của bọn họ đã hoàn toàn khác trước.
Thần bí, tráng lệ, cao quý. . . . .
Nếu như không phải Hàn Khải Minh với bọn họ cùng nhau lớn lên, luôn ở cùng
nhau, nếu như không phải biết ở nơi này trừ bọn họ ra sẽ không thể xuất
hiện những người khác, Hàn Khải Minh nghĩ, có thể ngay cả hắn cũng không nhận ra.
Quá thần kỳ. . . . . Trên mặt Cát Kiệt mang theo mặt nạ màu bạc hình dáng kỳ quái, nói mặt nạ kỳ quái là bởi vì, mặt nạ màu bạc che hết phần lớn mặt của Cát Kiệt, chỉ để lại một phần từ mắt trái trở
lên. Ký hiệu đặc biệt từ trán bên phải cũng giống như bên trái. Dọc theo mặt nạ xuống phía dưới mắt trái là một đồ văn(1) màu xanh lá cây, giống như cây Thanh Đằng(2)xanh tươi.
(1)Đồ văn: Đường vân, giống như đường vằn trên gấm vóc.
(2)Thanh Đằng: Loài thực vật mọc thành bụi quấn quýt.
Mặt nạ cao quý thần bí như vậy lại càng làm tăng thêm sức sống thanh xuân.
Chỉ là mặt nạ của Cát Kiệt so với những hắc y nhân có thêm một mảnh tinh thạch màu bạc, mảnh tinh thạch có kích thước nhỏ chừng đầu ngón tay út, được khảm ở dưới cằm, chói sáng bắt mắt. Trang phục vốn dĩ là trường
bào võ sĩ màu đen đã đổi thành trang phục màu xanh đậm, càng hiện rõ vóc người cường tráng của Cát Kiệt bởi vì hàng năm luyện võ mà thành.
“Thiếu chủ. . . . .
.” Cát Kiệt mỉm cười phía sau mặt nạ, thật hiếm thấy Thiếu chủ nhà mình
bởi vì Băng Huyết các hạ mà không bình tĩnh, mặc dù đây đúng là kiệt tác của Băng Huyết các hạ.
“A. . . . . Huyết Huyết, Cát Kiết nhà ta đổi giọng.” Hàn Khải Minh đột nhiên quay đầu nhìn vẻ mặt đắc ý của Băng Huyết.
“Như thế nào, không tệ chứ. Biến đổi giọng của Cát Kiệt là do tinh thạch màu bạc trên mặt nạ. Mảnh tinh thạch này là ma hạch của ma thú hệ không
gian, lợi dụng nguyên tố ma pháp không gian mà biến đổi âm thanh phát
ra, như vậy thì không có ai biết Cát Kiệt là ai.”
Băng Huyết nói
xong, lại lấy ra một cái mặt nạ tương tự, chỉ là mặt nạ này màu vàng
kim, giống như sắc thái sáng ngời của ánh sáng mặt trời, bên dưới mắt là một đóa hoa hướng dương ngày hè. Khẽ mỉm cười, bàn tay nhỏ bé vung lên
quăng sang cho Hàn Khải Minh, mặt nạ này thích hợp với hắn nhất rồi.
“Đưa. . . . . Đưa cho ta.” Hàn Khải Minh hưng phấn nhìn mặt nạ trên tay, cặp mắt mở thật to nhìn Băng Huyết.
“Hôm nay đệ đưa cho huynh mặt nạ này, nhưng đệ tin tưởng, sẽ có một ngày
huynh tháo mặt nạ xuống, lúc đó huynh vẫn sẽ là chính huynh.” Băng Huyết cười một tiếng dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng, âm thanh tuy nhẹ, lại đủ
đểHàn Khải Minh trọn đời không quên.
“Tốt.” Tay trái Hàn Khải
Minh cầm mặt nạ mang lên mặt, ngay sau đó nâng tau phải lên, nắm chặt
thành quyền, phần ngón cái hướng vào trong, phần ngón út hướng ra ngoài
đập vào tim. Đây là cam kết của nam nhân, cam kết hắn sẽ vì lời thề hôm
nay mà không ngừng nỗ lực. (Bạn nào không nhớ hôm nay HKM thề cái gì thì vui lòng đọc lại những chương trước nhé, ahihi)
Sau đó Hàn Khải
Minh xoay người, dứt khoát đi về phía lều, vốn dĩ luôn cảm thấy bóng
lưng kia rất mỏng manh yếu ớt, giống như một đứa bé ốm yếu, nhưng hôm
nay nhìn lại Hàn Khải Minh, khiến Băng Huyết cảm thấy sao mà bền bỉ hiên ngang đến vậy. Đối với Hàn Khải Minh như vậy, Băng Huyết mỉm cười, cười vui mừng, cười hài lòng.
“Băng Huyết các hạ, đội tiên phong báo
lại, Dong binh đoàn Ô Nhĩ cùng với những người chủ trì các gia tộc đang
đi tới hướng này.” Vốn dĩ giọng nói của Cát Kiệt không có sức hút gì bây giờ đã có thêm chút lạnh lẽo, Băng Huyết muốn chính là âm thanh khiến
người sợ hãi này.
Băng Huyết nghe vậy, vui vẻ cười một tiếng, đôi mắt to trong suốt sáng ngời chớp chớp nhìn Lôi Minh. Sau đó vung tay
trái, ba cái ghế thật to màu đen xuất hiện bên cạnh, lười biếng hà hơi
một cái, ngồi tựa vào ghế, nhẹ nhàng đặt Tiểu Quai lên chân, tai trái
vuốt ve bộ lông màu đỏ mềm mại êm ái của nó, tay phải nhìn như không có
sức lực chống đầu, hơi nheo mắt lại, giống như muốn ngủ, hoàn toàn không nhìn ra một chút lo lắng nào.
Ngay cả bọn người Cát Kiệt dường như bị ảnh hưởng bởi
thái độ ung dung tự nhiên của Băng Huyết nên cũng giống vậy, hoàn toàn
là dáng vẻ đứng ở vị trí của mình xem kịch vui, tuy nhiên ở trong lòng
cũng không quên phòng bị cao nhất, để tránh cho những người không có mắt kia thương tổn Băng Huyết các hạ của bọn họ.
Ám Dạ vẫn âm thầm
đứng phía sau Băng Huyết, nếu như không phải mọi người đều biết rõ có
một người như thế tồn tại, bằng không tuyệt đối sẽ hoàn toàn bỏ qua ám
vệ này. Cho dù hắn vẫn luôn lấy thân phận là Thủ Hộ Giả đứng sau lưng
Băng Huyết, thế nhưng hơi thở như có như không, sẽ làm những người khác
hoàn toàn quên đi sự tồn tại của hắn.
Hàn Khải Minh ngồi trên ghế bên phải Băng Huyết, nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế ngồi, ngẩng đầu nhìn
bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời sáng rỡ, cặp mắt hơi nheo lại, có thể
tưởng tượng được nụ cười phía sau mặt nạ kia rực rỡ cỡ nào, toàn thân
dào dạt nhu hòa ấm áp như ánh mặt trời, chỉ là cẩn thận. . . . . Mặc dù
mặt trời sáng ngời chói lóa, nhưng chỉ có thể đứng xa mà nhìn, đụng vào
sẽ bị ngọn lửa nóng bỏng kia đốt thành tro tàn. Hàn Khải Minh chân chính là một người như vậy. Nhưng bởi vì ở tại một gia tộc phức tạp như vậy,
buộc phải giả ngây giả dại, giả trang thành tình trạng bệnh tật nhu
nhược.
Lôi Minh cũng giống Băng Huyết, cả người tỏa ra hơi thở
lười biếng, mềm nhũn ngồi ở ghế bên trái, gió nhẹ thổi qua, mang theo
vài sợi tóc nhẹ nhàng bay lượn. Khóe miệng hơi nhếch lên, gương mặt
khoan khoái nhu hòa, như gió xuân trong ngày mùa hè.
Không tới
một khắc đồng hồ, cách đó không xa một nhóm người đang hùng dũng đi về
phía doanh trại của bọn Băng Huyết bên này, cầm đầu là bốn gã trung niên mặc trường bào cao cấp pháp sư, bốn người này đều tỏ ra vênh váo hống
hách, trên mặt còn có chút khinh thường, cả người cường thế uy nghiêm
khẽ phóng ra ngoài, hơi thở hùng hậu, bước chân nhẹ nhàng, có thể dễ
dàng nhìn ra bốn người này đều là cao thủ thiên giai ma pháp sư. Đi theo phía sau là một ít thanh niên tuổi tác không giống nhau, có đấu sĩ tay
cầm đại đao, có ma pháp sư mặc ma pháp bào. Trên mang đều có nhiều hay
ít khinh thường, hoàn toàn là dáng vẻ con em nhà giàu phách lối kiêu
ngạo.
Đám người kia vừa mới đi tới rào chắn bên ngoài doanh trại, đều có suy nghĩ thị vệ mang mặt nạ kỳ quái bảo vệ hai bên rào chắn nhất định sẽ cung kính mở rào chắn ra, nhưng không ngờ, hai người này cũng
không để ý đến địa vị cao quý của bọn hắn, với hậu trường cường đại phía sau, bọn hắn đi lại trên giang hồ mấy chục năm, tới chỗ nào mà không
trở thành thượng khách được chiêu đãi nồng hậu, nếu không phải nhiệm vụ
lần này vô cùng quan trọng, căn bản gia tộc sẽ không chịu phái bọn hắn
những cao thủ thiên giai ra ngoài, hôm nay đến nơi này, thế nhưng cứ như vậy bị người gác cổng không thèm đếm xỉa, thật là. . . . . Thật là quá
không biết sống chết.
Lúc này một lão giả mặc trường bào ma pháp màu xám tro, vẻ mặt coi thường
hừ lạnh nói: “Thế nào? Gia chủ của các ngươi dạy dỗ các ngươi như vậy?
Hừ. . . . . Không hổ là tiểu môn tiểu hộ (Gia tộc nhỏ) không có danh
tiếng gì, ngay cả người gác cổng cũng không có năng lực phân tích đánh
giá cái gì.”
“. . . . . .” Không nhìn!
“Các ngươi. . . . . Các ngươi thật là to gan, chẳng lẽ không biết chúng ta là ai?” Lão giả
nổi giận đùng đùng bước lên trước, vung tay đánh tới phía rào chắn.