“Đợi chút, Lạc
trưởng lão. . . . .” Một vị nam tử trung niên cầm đầu khác mặc trường
bào ma pháp màu xanh dương đậm giơ tay lên ngăn cản Lạc trưởng lão công
kích. Tiếp theo là âm thanh trầm thấp hùng hậu nói: “Đừng quên, bên
trong có thể có Lôi Minh của Công hội Dong Binh, nếu những người này
thật sự là người của hắn, như vậy hắn nhất định sẽ nắm lấy cớ này mà
không buông tha, đến lúc đó. . . . . Chúng ta sẽ gặp khó khăn.” Thân
hình người này cao lớn, gương mặt chính nghĩa, ở giữa lộ ra anh khí
(kiểu tinh thần anh hùng ấy), người này là Nhị trưởng lão Hỏa Viêm Trần
của gia tộc Hỏa thị thuộc một trong tứ đại gia tộc.
“Hừ. . . .
.” Bộ mặt Lạc trưởng lão đầy tức giận vung tay áo, nhìn Hỏa Viêm Trần
tức giận nói: “Những người này thật sự không đặt Tứ đại gia tộc chúng ta ở trong mắt, coi như hắn là Lôi Minh, thiếu chủ Công hội Dong Binh thì
thế nào, cho dù là hội trưởng Công hội Dong Binh đến đây, nhìn thấy bốn
vị trưởng lão của Tứ đại gia tộc chúng ta cũng phải lấy lễ đón tiếp, sao có thể láo xược như vậy.”
Lúc này âm thanh khàn khàn của Trần
trưởng lão bên kia vang lên: “Ha ha, Lạc trưởng lão chớ quên, Lôi Minh
này cũng không chỉ đơn giản là Thiếu chủ của Công hội Dong Binh.” Người
nói là nam tử có chiều cao chưa đến 1 thước 7, vừa đen vừa gầy, đôi mắt
ti hí lộ ra sắc bén ác độc, người mặc một bộ trường bào ma pháp màu đen
rộng thùng thình, gầy yếu đến mức dường như một cơn gió thoảng qua cũng
có thể bị thổi bay. Tay phải cầm pháp trượng Khô Mộc còn cao hơn chính
mình, trên đỉnh cây pháp trượng là một quả cầu thủy tinh lớn tầm quả
bóng cao su nhỏ tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt, tổng thể làm cho người ta cảm giác thấy hơi thở u ám, người này là Tam trưởng lão của gia tộc Hàn thị, Hàn Vu, là một người hung tàn nham hiểm mà người người đều biết.
“Được rồi, được rồi. Chuyện nhỏ như vậy cần gì phải tức giận. Theo ta thấy
hai tên thị vệ này vừa lạnh lùng lại cao ngạo, tu vi có thể cao hơn so
với thị vệ giữ cửa bình thường, có thể chủ nhân sau lưng bọn họ chưa
chắc là tiểu tử Lôi Minh kia. Nếu như là Ẩn tộc thần bí nào đó. . . . .
Ta nghĩ tốt nhất chúng ta vẫn nên cẩn thận.” Nam tử mặc trường bào ma
pháp màu trắng cười hì hì đứng một bên nhắc nhở, người này là là Tứ
trưởng lão Diệp Hề của gia tộc Diệp thị mà mọi người vẫn thường gọi là
Tiếu Diện Hổ (Mặt hổ cười). Thật ra thì mọi người đều âm thầm gọi hắn là Tiếu Diện Trư (Mặt heo cười), không có cách nào, với chiều cao 1m75 lại có cân nặng 170kg, trông giống như quả bóng, nhưng lại không cho người
ta thấy cảm giác về một người mập mạp vụng về. Gương mặt tròn trịa trong sáng, làn da hồng hào như da em bé. Cả ngày bày ra gương mặt tròn tròn
cười híp cả mắt, cực kỳ đáng yêu. Tuy nhiên tuyệt đối không nên bị lừa
dối bởi những biểu hiện giả dối này, nếu không kết quả nhất định sẽ rất
thê thảm.
“Ha
ha ha, Diệp trưởng lão quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh, thật làm cho tại hạ bội phục. . . . .bội phục.” Thanh âm êm ái cởi mở của Lôi Minh vang
lên, mọi người ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra từ bên trong rào
chắn, chỉ thấy Lôi Minh đi ra từ bên trong lều vải, trường bào màu đỏ
tung bay trong gió, mái tóc đen nhẹ nhàng được tùy ý cột ở sau ót, vẻ
mặt nở nụ cười như gió xuân ấm áp, làm cho người ta dường như tiến vào
trong thế giới dào dạt sắc xuân, trong lòng ấm áp, khiến một số nữ tử tu luyện trong đám người chưa từng thấy Lôi Minh rối rít gửi đi trái tim
của mình, ngượng ngùng cười duyên không dứt, nếu như không có Trưởng lão của Tứ đại gia tộc đang đứng phía trước, đoán chừng lúc này các nàng đã xông lên phía trước cùng Lôi Minh diễn cảnh ‘số phận tốt đẹp đưa đẩy
chúng ta tình cờ gặp nhau’, dĩ nhiên đó chỉ là ý nghĩ của họ. Có điều
nếu là người có một chút hiểu rõ Lôi Minh, nhìn thấy Lôi Minh như vậy
thì toàn thân sẽ tự động nâng cao cảnh giác, còn trên mặt thì vẫn duy
trì nụ cười thân thiện như trước.
“Thật đúng là tiểu tử Lôi Minh
a, chúng ta rất lâu rồi không gặp nhỉ. Mấy ngày trước thấy Hạo trưởng
lão của Công hội Dong Binh các ngươi, còn hỏi ngươi có tới không. Chúng
ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không tới đây, thế nhưng không ngờ ngươi đã
tự tới đây rồi.” Diệp Hề thấy Lôi Minh, bàn tay mập mạp vỗ vỗ cái bụng
tròn vo, cười híp mắt nhìn Lôi Minh, trong vòm mắt tản ra một chút khôn
khéo.
Lôi Minh đứng lại ở bên cạnh rào chắn, một tay để sau
lưng, cười một cách tao nhã lịch sự, trong đó mơ hồ mang theo hơi thở
cao quý và nét uy nghiêm của vương giả không cho phép phản kháng.
“Ha ha, đúng là lâu rồi không gặp, chúc mừng Diệp trưởng lão, hơi thở lại
hùng hậu hơn rất nhiều.” Nụ cười của Lôi Minh không thay đổi, mặc dù
giọng nói cung kính, nhưng trên mặt lại không có một chút biểu hiện của
vãn bối. Ngược lại khí chất so với mấy vị đối diện còn tỏ ra cao quý
hơn. Tuy nhiên Diệp Hề lại không có một chút bất mãn nào, vẫn cười híp
mắt gật gật đầu, khuôn mặt ra vẻ tán thưởng. Hắn vẫn luôn là như vậy,
chưa bao giờ bị quấy nhiễu bởi ánh mắt thế tục, mọi chuyện đều tùy ý mà
làm. Mặc dù bản thân cũng có cao ngạo, thế nhưng chỉ là tự hào bởi vì
tất cả có được là từ sự cố gắng của chính mình, mà không phải là trưởng
bối của gia tộc cho, vì vậy hắn cũng không hề có cảm giác thân phận
trưởng lão Tứ đại gia tộc thì rất ghê gớm.
“Hừ. . . . . Thể diện
của Lôi thiếu chủ thật lớn, không chỉ để cho trưởng lão Tứ đại gia tộc
tự mình đến đây, còn làm chúng ta đứng ở cửa chờ lâu như vậy, không biết Lôi thiếu chủ cho ta một lời giải thích như thế nào.” Lạc trưởng lão
trừng mắt nhìn Lôi Minh, hừ lạnh nói.
Tròng mắt sâu thẳm của Lôi
Minh đảo qua mọi người, ở trong lòng ghi nhớ từng vẻ mặt của bọn họ, khẽ mỉm cười: “Ồ! Thì ra là dẫn đội của gia tộc Lạc thị là Tam trưởng lão.” Lôi Minh nhíu mày, nhìn về phía Lạc trưởng lão vẫn đứng ở chính giữa,
cười một tiếng. Sự kinh ngạc trong giọng nói rất rõ ràng, đôi mắt chớp
chớp điềm đạm, thật giống như có ý nói: Cái người này lớn như vậy đứng ở đó, hết lần này đến lần khác ta không thấy. Lôi Minh như vậy càng khiến Lạc trưởng lão đen mặt tức tối hơn, tức giận đến mức người có chút run
lên. Sau khi Lôi minh thấy đã đạt được hiệu quả, tiếp tục chậm rãi nói:
“Lạc trưởng lão, xin lỗi xin lỗi. . . . .Lôi Minh muốn hỏi một chút tình huống này rốt cuộc là như thế nào.” Vẻ mặt Lôi Minh cười áy náy nói,
sau đó không để ý đến ánh mắt mê mang của Lạc trưởng lão, quay sang nhìn về phía hai người gác cổng nói: “Vừa rồi vì sao các ngươi không đi
thông báo, tại sao có thể để khách đứng ở bên ngoài chờ lâu như vậy.”
Sau khi một tên thị vệ gác cổng trong đó quay đầu nhìn ngoài cửa một chút,
rồi cung kính nhìn Lôi Minh nói: “Bẩm Lôi thiếu chủ, những người phía
trước cũng không có ai nói muốn gặp tiểu chủ nhà tại hạ.”
“Ồ. . . . . Vậy bọn họ?” Mặt Lôi Minh tràn đầy kinh ngạc chỉ vào Lạc trưởng lão mà hỏi.
“Bẩm
Lôi thiếu chủ, tiểu chủ dạy thuộc hạ, đối với những người tới khiêu
khích, có thể lựa chọn hoàn toàn không để ý. Mệt mỏi tự nhiên sẽ đi,
không cần lãng phí thời gian để ý tới.” Âm thanh lãnh lẽo không hề dao
động của thị vệ giữ cửa, làm cho cả người những thanh niên có tu vi hơi
thấp đứng phía sau bốn vị trưởng lão run lên.
Biểu hiện trên mặt
bốn vị trưởng lão không giống nhau, đương nhiên Lạc trưởng lão càng thêm tức giận, nếu như không phải Hỏa Viêm Trần đứng bên cạnh kéo lại, đoán
chừng lúc này đã bạo phát bởi những lời nói của thị vệ giữ cửa.
Mặc dù sắc mặt Hỏa Viêm Trần không thay đổi, nhưng trong mắt cũng thoáng qua một phần sắc bén, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Khuôn mặt gầy yếu như xương của Hàn Vu đầy căng thẳng, trong đôi mắt nhỏ thoáng qua một chút âm hiểm.
Nếu như nói có người không giống với những người này thì chính là Diệp Hề,
ngược lại hắn lại sinh ra hứng thú vô cùng đối với những lời nói của thị vệ gác cổng, mà nụ cười trên gương mặt tròn vo mập mạp càng thêm sáng
chói.