Edit: ngansieunhann
Beta: Yết Vạn Dương
Nụ cười hiền hòa quanh năm trên mặt Diệp Hề biến mất, gương mặt nặng nề,
chân mày nhíu chặt nhìn Ám Dạ, lại nhìn đệ tử đang ngã trên đất nhà
mình. Trong đầu lập tức thoáng qua nhiều mối quan hệ phức tạp. Mặc dù
đây là đệ tử luôn dựa vào gia tộc mà huênh hoang, mình cũng hết sức chán ghét, nhưng tên vừa bị thương cũng là người của gia tộc, mình còn là
trưởng lão dẫn bọn họ đi ra ngoài, nên có trách nhiệm bảo vệ bọn họ. Suy xét kỹ cũng vì đệ tử của mình vũ nhục người ta trước, thân là trưởng
lão lại không nói gì, bọn họ đắc chí thực lực cái gì hả? Thật là hư việc nhiều hơn là thành công. Diệp Hề càng nghĩ càng giận, hận không thể tự
mình cho họ mấy cái bạt tai, để cho bọn họ thông đầu óc. Không hổ người
ta nói bọn họ là phế vật, ngay cả mắt nhìn cũng không có. Nhìn cũng biết gia thế đối phương không đơn giản, dù bản thân người ta không có thực
lực, nhưng nhìn người bên cạnh người ta xem, có thể thấy vị này là tiểu
thiếu chủ, nói mắt bọn họ dùng để trang trí, căn bản cũng không có ủy
khuất. Theo ý hắn, còn không bằng đồ trang trí đấy.
Diệp Hề
nhanh chóng phân tích trong đầu, khẽ thở dài. Hung ác trợn mắt nhìn đệ
tử nhà mình. Một đám ngu ngốc chỉ cho hắn thêm phiền toái. Dọa bọn họ
rối rít cúi đầu, thở mạnh cũng không dám. Diệp Hề là hạng người gì, bọn
họ đều là người Diệp gia, người ngoài nghĩ như thế nào họ không biết,
nhưng bọn họ có thể bảo đảm, trình độ kinh khủng hoàn toàn có thể hù dọa những đứa trẻ cứng đầu, bởi vì bọn họ chính là lớn lên trong nỗi sợ
này.
Người Diệp gia luôn thống nhất lí do thoái thác: “Không
nghe lời, lập tức đem ngươi vào trong sân Diệp trưởng lão.” Một câu này
đôi với đám nhỏ Diệp gia là hữu hiệu nhất.
Nhìn nỗi sợ hãi trong
mắt chúng, Diệp Hề vừa giận trừng mắt liếc, rồi không để ý tới đám đệ tử làm cho hắn vừa nhìn đã tức giận. Xoay người hướng về phía Băng Huyết,
tay nâng cao ôm quyền, gương mặt chân thành: “Tứ Trưởng lão Diệp gia
Diệp Hề, lúc này xin bày tỏ áy náy với tiểu hữu, đệ tử Diệp gia vô lễ,
mong tiểu hiểu rộng lượng tha thứ.” Trong lòng Diệp Hề cũng có cái khổ,
hắn sống từng tuổi như vậy rồi, ở Diệp gia cho dù ngang ngược cũng không việc gì, trừ Diệp gia chủ để hắn e ngại ba phần bên ngoài, có ai không
phải nhìn thấy hắn liền lượn quanh đi xa. Bây giờ lại vì bọn nhóc gây
họa ở chỗ này, lại phải nói xin lỗi với người đáng tuổi cháu mình, rõ
là…. Thật là con mẹ nó mắc cỡ chết người. Sau khi trở về lão tử mà để
cho các ngươi sống dễ chịu, lão tử lập tức ngày ngày khóc.
Sau lưng đệ tử Diệp gia có một luồng gió lạnh thổi qua, bọn họ….. Hình như sẽ thảm nha.
Hỏa Viêm Trần thấy gương mặt tròn vo của bạn tốt lộ ra biểu cảm như táo
bón, thầm dễ chịu một chút. Bước lên trước, sảng khoái cười ra tiếng,
cùng một dạng như Diệp Hề, hai tay ôm quyền hướng về phía Băng Huyết,
chỉ là tùy ý rất nhiều: “Ha ha, tại hạ là người Hỏa gia Hỏa Viêm Trần,
thứ lỗi thứ lỗi, đệ tử trong gia tộc vừa nãy nói năng lỗ mãng, chọc giận tiểu hữu, mong rằng tiểu hữu bao dung, chớ cùng bọn nhóc con này chấp
nhặt.”
“Đúng vậy a, Đúng vậy a. Tiểu hữu tuổi còn trẻ mà rất
thông mình, tính tình trầm ổn, không phải bọn họ có thể so sánh được.”
Hàn Vu mượn cơ hội này, tay gầy chống gậy, hướng về phía Băng Huyết khẽ
mỉm cười, âm thanh khàn khàn lại ít đi âm trầm của ngày thường.
“Đúng vậy a, thật sự không ngờ người bên cạnh tiểu hữu đều là cao thủ thâm
tàng bất lộ.” Lạc trưởng lão cũng cười nhìn về phía Băng Huyết, lời nói
ra lại cất dấu một loại ý vị khác.
“Mấy vị khách khí.” Băng Huyết chậm rãi đứng lên, chắp tay ra sau lưng, hai mắt trấn tĩnh, nụ cười
ngọt ngào ít đi vẻ yếu ớt của tiểu cô nương, thêm nét ngây thơ của nam
hài hiển nhiên là một nam hài đáng yêu rồi, cả người lại tản ra hơi thở
cao quý bẩm sinh. Giờ khắc này không có ai hoài nghi, sau lưng Băng
Huyết tuyệt đối có một gia tộc thần bí cực kỳ khổng lồ.
“Không
biết phía trước có chuyện gì? Dẫn theo nhiều người như vậy, không phải
là tới thăm doanh trại Băng Huyết chứ?” Băng Huyết trước sau duy trì nụ
cười đáng yêu khiến người khác hài lòng, đơn thuần, nháy đôi mắt to
trong suốt sáng ngời, tò mò hỏi. Biểu hiện rõ ràng là của một tiểu chính thái đáng yêu, làm tất cả mọi người nhìn đến nỗi quên đi mục đích ban
đầu, thật sự cho rằng bản thân chỉ tới thăm viếng.
Không biết từ khi nào, người đang đứng ở giữa đã đi ra sau lưng Băng Huyết, như hình với bóng, bảo vệ chủ nhân của mình.
Bốn vị trưởng lão thấy Băng Huyết như vậy, lập tức cảm thấy thật xấu hổ.
Chẳng lẽ muốn bọn họ nói ‘chúng ta tới chủ trì công đạo cho nhóm người
bị ngươi đánh’, lại càng muốn thăm dò lai lịch của các ngươi, xem thử
rốt cuộc cùng thiếu chủ Lôi Minh của Công hội lính đánh thuê có quan hệ
gì, sau đó mượn cơ hội dùng Tứ Đại gia tộc chèn ép Công hội lính đánh
thuê.
Huống hồ, hiện tại bọn họ đã vô cùng kinh ngạc khi Ám Dạ ra tay, họ hoàn toàn không biết thế lực thần bí kia có bao nhiêu đáng sợ.
Thật sự là không biết phải nói như thế nào.
Lúc này trong mắt Hàn Vu thoáng qua một tia sáng, khuôn mặt gầy nhom nở nụ cười tự cho là
thân thiện hướng về phía Băng Huyết, cười đến Băng Huyết toàn thân chấn
động nhìn hắn. Bởi vì nụ cười đó thật sự là. . . . . . Quá dữ tợn, quá
kinh khủng, thật là ác tâm.
“Ha ha, khiến Huyết tiểu chủ chê
cười, bởi vì tối hôm qua ta ở doanh địa nghe nói bên này có một đội ngũ
thần bí, hơn nữa có người cực kỳ giống như Lôi Minh thiếu chủ cùng đi.
Dù sao lần hành động này là Tứ Đại Gia Tộc chúng ta phát khởi đầu tiên,
cho nên bốn người chúng ta thương lượng cùng đi xem một chút, nếu quả
thật là Lôi Minh thiếu chủ, vậy chúng ta sẽ mời Lôi Minh thiếu chủ và
bằng hữu thiếu chủ đến doanh địa phía trước. Thân phận và địa vị Lôi
Minh thiếu chủ, sao có thể đi ở phía sao đây. Hơn nữa nghe nói doanh
trại kết cấu hết sức kỳ lạ, thuận tiện mang những đệ tử có thiên phú
tương đối khá trong gia tộc đến mở mang kiến thức.” Hàn Vu mang theo nụ
cười tươi kỳ quái hướng về phía đám người Băng Huyết giải thích. Âm
thanh khàn khàn chói tai, khó nghe và khó có thể tiếp nhận, giọng lại
vang, trung khí mười phần. Hoàn toàn có thể làm cho đối phương biết
được, người này mặc dù vóc người nhỏ thấp gầy yếu, nhưng tu vi không
thấp, là thiên giai cao thủ.
Lời Hàn Vu vừa dứt, ngay sau đó Lạc
trưởng lão cười nói: “Đúng là vậy! Không ngờ chúng ta tới thật đúng lúc, thật sự là Lôi Minh Thiếu chủ, nếu không chúng ta đã chậm trễ.” Nói
xong, hoàn toàn không cho người bên cạnh cơ hội lên tiếng, lập tức
chuyển sang Băng Huyết, nụ cười đột nhiên thân thiện, hoàn toàn không có thái độ lúc mới tới, có thể thấy, người này ngoài mặt không hẳn là lỗ
mãn, thời điểm cần thông minh, hắn rất thông minh, Khải Minh biết, gia
tộc muốn thu những người có lợi vào tay, không thể để rơi vào tay những
gia tộc khác.
Xem ra rất nhiều người trong ngoài không đồng nhất. Chỉ là thực lực… Cần phải tăng thêm, tối thiểu trước mặt của Băng Huyết - một người chuyên giả heo ăn thịt hổ, hoàn toàn không đủ nhìn.