Editor: Ngansieunhann
Beta: Yết Vạn Dương (Mặc Doanh)
Mặc dù trong mắt người ngoài Lạc trưởng lão là người dễ kích động, tự đại
kiêu ngạo, làm việc không dùng đầu óc, không nghĩ hậu quả. Những thứ này dù đúng thật, nhưng mà chuyện không dùng đầu óc là không có khả năng,
có thể ở Đại Gia Tộc sinh tồn đến nay, còn làm trưởng lão, sao có thể là người không có đầu óc. Trong ngoài không đồng nhất thực lực dù có thể
yếu, nhưng tối thiểu còn biết mình là người gia tộc và biết suy xét đến
lợi ích của gia tộc, nhất định phải giành lại tiên cơ. Đối với người có
lợi cho gia tộc, tuyệt đối không thể để người của gia tộc khác đoạt
trước, mặc dù không thể xác định chính xác sau lưng Băng Huyết có thế
lực cường đại thần bí hay không, nhưng cho dù không có, dựa vào tài năng và thiên phú công lược bậc này cũng đáng giá để bọn họ khai thác rồi,
huống hồ còn có một hộ vệ thực lực mạnh như vậy, nếu như có thể mang
thân pháp mạnh mẽ đó tới gia tộc của mình, sao có thể ngăn được sự lớn
mạnh của gia tộc, trở thành gia tộc đứng đầu trong Tứ Đại Gia Tộc. Có lẽ suy nghĩ của bốn người này đều là như vậy, chỉ là. . . . . . Ý tưởng
thì tốt, nhưng thực tế luôn luôn tàn khốc.
Lôi Minh quay đầu nhìn một Băng Huyết, trong mắt có bất đắc dĩ, sau đó quay đầu nhìn về phía
bốn vị trưởng lão lần nữa, trong nháy mắt khôi phục khí thế vân đạm
phong khinh trước nay: “Thì ra các vị trưởng lão tới đây là vì nguyên
nhân này, Lôi Minh thật áy náy, thế nhưng phiền toái các Trưởng lão tự
mình chạy đi một chuyến.” Trên mặt Lôi Minh là nụ cười chân thành không
giả tạo, nhưng trong lòng thử chi dĩ tị(*), thật coi tiểu Huyết là đứa
bé dễ gạt hay sao?!
(*)thử chi dĩ tị: mắng nhiếc, quở trách
Nhìn thái độ Lôi Minh thành thật và Băng Huyết hai mắt luôn mỉm cười, trong
lòng bốn vị trưởng lão thoáng nhẹ xuống, cho là đám người Băng Huyết đối với nguyên nhân bọn hắn tới trước có thể lấp liếm bỏ qua, chỉ là không ngờ, cái đó ở trong mắt bọn họ thật sự không có tý linh lực, chỉ có
thân phận địa vị thần bí cường đại của Băng Huyết, lúc này dùng giọng
nói non nớt vui vẻ lần nữa phát ra làm cho bọn họ không phản bác được.
“Nói như vậy những người này cũng là người của Nam Diệp Tứ Đại Gia Tộc sao?
Nhưng ta nghe nói, chỉ có dong binh đoàn trong Công hội dong binh mới có thể đeo huy chương Dong Binh, như vậy bọn họ là ai?”
“Chuyện này…” Lạc trưởng lão lúng túng đứng tại chỗ, quay đầu nhìn Hàn Vu, nháy mắt, ý bảo đối phương giới thiệu nhanh lên.
Hàn Vu như không thấy được ám hiệu của Lạc trưởng lão, không coi ai ra gì
đứng tại chỗ, thẳng tắp nhìn về phía Băng Huyết, hắn luôn có cảm giác,
thiếu niên nhỏ tuổi nhất kia không đơn giản. Nhưng không thể giải thích
được. Dựa vào kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của hắn, có đầu óc hơn
người, nhưng hắn lại không thể nhìn thấu thiếu niên nhỏ tuổi này.
Mà lúc này bị điểm tên đoàn trưởng dong binh đoàn Ô Nhĩ tức giận đi ra,
hoàn toàn quên bốn vị trưởng lão Tứ Đại Gia Tộc vẫn đứng bên cạnh, không che đậy chỉ vào Băng Huyết giận dữ hét: “Hừ. . . . . . Ngươi còn giả bộ tới khi nào. Ta cho ngươi biết, các Trưởng lão bị ngươi lừa gạt, nhưng
ta không sẽ không bị vài lời hồ lộng của ngươi lừa. Ngày hôm qua các
ngươi đối với dong binh đoàn Ô Nhĩ chúng ta thế nào, trong lòng các
ngươi rõ ràng. Bây giờ còn giả ngu với lão tử.”
Băng Huyết đối
với sự chỉ trích mắng nhiết của dong binh đoàn Ô Nhĩ thủy chung duy trì
nụ cười thản nhiên, hai mắt Thanh Minh không có một chút tạp niệm. Nghe
đoàn trưởng dong binh đoàn Ô Nhĩ nói xong câu nói cuối cùng thì Băng
Huyết bĩu môi, mặt tò mò nhìn về phía Hàn Khải Minh, vô tội hỏi: “Tiểu
Khải, chúng ta quen biết, dong binh đoàn Ô Nhĩ sao?”
Hàn Khải
Minh phong cách y hệt ánh mặt trời, cười híp mắt khuôn mặt đáng yêu tràn đầy vô tội, dịu dàng nói: “Huyết Huyết, chúng ta từ trước tới giờ chưa
từng biết dong binh đoàn Ô Nhĩ.”
“Như vậy à!” Băng Huyết nghiêng
đầu như rất nghiêm túc tự hỏi, nhàn nhạt nhìn lướt qua vẻ mặt khác nhau
của bốn vị trưởng lão, nhìn về phía Lôi Minh hỏi: “A Minh, mới vừa rồi
vị đại thúc này nói có ý là, hắn so với bốn vị trưởng lão trong tứ đại
gia tộc còn lợi hại hơn, còn thông minh hơn. Nói Tiểu Huyết lừa gạt
trưởng lão, không thể lừa gạt vị đại thúc này. Nhưng Tiểu Huyết có gạt
người sao? Lại nói A Minh không phải đã nói, ở trong quốc gia này, Tứ
Đại Gia Tộc rất lợi hại, như vậy trưởng lão bọn họ sao không lợi hại
bằng dong binh đoàn Ô Nhĩ, chẳng lẽ dong binh đoàn Ô Nhĩ này vô cùng lợi hại sao?”
Lôi Minh cười lắc đầu, cưng chiều vuốt vuốt mái tóc
đen nhánh mềm mại của Băng Huyết. Sau đó nhìn về phía bốn vị trưởng lão
Tứ Đại Gia Tộc, giọng nói bình thản khí thế mười phần: “Bốn vị trưởng
lão cho là thế nào?”
“Ha ha, Huyết tiểu hữu nói đùa, sao ngươi có thể gạt chúng ta đây.” Diệp Hề hiền hòa, cười hì hì hướng về phía Băng Huyết nói.
Khi Diệp trưởng lão vừa dứt lời, Lạc trưởng lão tính khí nóng nảy lập tức
chạy đến trước mặt đoàn trưởng dong binh đoàn Ô Nhĩ. Lạc trưởng lão hoàn toàn không cho đoàn trưởng dong binh đoàn Ô Nhĩ cơ hội trả lời. Tay
phải vung lên, linh lực màu đỏ trong nháy mắt đánh về phía đoàn trưởng
dong binh đoàn Ô Nhĩ, một tiếng hét thảm qua đi, Lạc trưởng lão chỉ
thẳng vào đoàn trưởng dong binh đoàn Ô Nhĩ bị đánh bay ra ngoài.
“Ô Nhĩ, ngươi thật to gan. Lại còn dám cưỡi lên đầu bốn trưởng lão, ta
thấy dong binh đoàn Ô Nhĩ các ngươi không muốn lăn lộn trong thế giới
lính đánh thuê nữa.”
“Hừ. . . . . . Tam đẳng dong binh đoàn nho
nhỏ, lại dám lớn lốí như thế.” Hỏa Viêm Trần hung hăng nhìn chằm chằm
khuôn mặt hoảng sợ của đoàn trưởng dong binh đoàn Ô Nhĩ, buông thả uy
nghiêm, nhẫn tâm đánh úp về phía đoàn trưởng dong binh đoàn Ô Nhĩ.
Hàn Vu không nói thêm một câu, chỉ hơi cúi đầu, đôi mắt âm lãnh nhìn đoàn
trưởng dong binh đoàn Ô Nhĩ, ánh mắt kia giống như đang nhìn một thi
thể.
Người trong dong binh đoàn Ô Nhĩ lúc này không dám thở mạnh, nói chi tới chuyện đi đỡ đoàn trưởng.
Đoàn trưởng dong binh đoàn Ô Nhĩ khó khăn giơ cánh tay lên, trên mặt không
có chút huyết sắc, hai mắt mở to, hoảng sợ nhìn trưởng lão Tứ Đại Gia
Tộc, không hiểu vì sao lúc cùng bọn họ thương lượng xong kế sách. Đủ để
nhìn ra đầu óc người này có thể sánh cùng động vật mập mạp.
Đoàn
trưởng dong binh đoàn Ô Nhĩ run rẩy đôi môi, miễn cưỡng mở miệng nói:
“Tiểu nhân. . . . . . Tiểu nhân không dám. Có cho. . . . . tiểu nhân
gan lớn như trời, tiểu nhân cũng không dám. . . . . . Bất kính với các
vị trưởng lão a.” Sau đó chuyển sang Hàn Vu từ đầu đến cuối không có mở
miệng, có lẽ là bản năng cầu sinh kích thích, đoàn trưởng dong binh đoàn Ô Nhĩ cơ trí xoay người, hướng về Hàn Vu quỳ, bộ mặt ăn mày nói: “Hàn
Vu trưởng lão. . . . . . Hàn Vu trưởng lão, ngài hãy nói giúp tiểu nhân. Tiểu nhân tuyệt đối không có ý bất kính đối với mấy vị trưởng lão, ngài không thể bỏ mặc tiểu nhân, đây đều là. . . . . .”
Đoàn trường
dong binh đoàn Ô Nhĩ còn chưa nói hết lời, chỉ thấy một ánh sáng màu nâu bay tới trước mặt, cổ chợt lạnh, một vết máu đột nhiên xuất hiện ở trên cổ. Khuôn mặt đoàn trưởng dong binh đoàn Ô Nhĩ kinh ngạc hoảng sợ,
không dám tin nhìn Hàn Vu trưởng lão đột nhiên ra tay với mình, một tay
che cổ chảy máu không ngừng, một tay run rẩy chỉ vào Hàn Vu trưởng lão,
chậm rãi ngã xuống, hai mắt trợn ngược.