Ngày kế tiếp, Băng
Huyết vẫn kiên trì rèn luyện thể năng, thái cực quyền, cổ võ nội công,
mỗi ngày chuẩn bị nhiệm vụ và chương trình học. Trong lúc đó Băng Thành đã tới một lần vội vàng nói cho nàng biết hắn muốn đến tháp thử luyện
của gia tộc để huấn luyện. Không biết khi nào mới trở về, nàng cũng
không lo lắng sẽ bị người khác khi dễ, dù sao hiện tại chỉ có Diệp Băng
Thành nhớ rõ nàng, như vậy cũng tốt, đỡ phiền phức. Nhưng mà Diệp Băng
Thành vẫn lo lắng, nàng không chăm sóc chính mình.
Băng Huyết khuyên can và cam đoan rất nhiều lần, rốt cuộc Diệp Băng
Thành không tiếp tục lải nhải, hứa hẹn ba năm sau khi đạt được mục tiêu, sẽ trở về thăm nàng. Diệp Băng Huyết nói, nếu hắn trở về không đi tìm
nàng, nàng cũng nhất định đi tìm hắn, hắn vĩnh viễn là ca ca của nàng.
Chính là hai người không thể ngờ được, lần từ biệt này, gặp lại là lúc
đã nhiều năm sau. Nhưng mà hai người bọn họ đều hiểu được, có rất nhiều
chuyện thay đổi từng ngày, nhưng chắc chắn phần tình nghĩa kia vĩnh viễn không bao giờ đổi thay.
Băng Huyết cứ huấn luyện
gian khổ như vậy, bình bình thản thản trôi qua một năm. Trải qua một năm không ngừng kiên trì, cố gắng rèn luyện, thân thể nàng có biến hóa rất
lớn, bề ngoài không còn xanh xao vàng vọt như trước. Liên tục luyện thái cực quyền một năm, làm cho nàng nguyên bản tinh thần lực biến thái nay
càng thêm tràn đầy, một đôi mắt tím trong suốt tà mị, vĩnh viễn đều là
thần thái rạng rỡ. Phối hợp với huấn luyện thể năng mỗi ngày với đá
nặng, theo thời gian trôi qua, khối lượng của mỗi tảng đá ngày càng tăng lên. Khiến cho nàng không còn mãnh mai nhỏ bé, cốt cách so với lúc vừa
đến đại lục này cứng rắn hơn rất nhiều, hơn nửa mỗi đêm nàng đều luyện
cổ võ nội công. Hiện tại cho dù trong cơ thể không có đấu khí và linh
lực, nàng cũng có thể ở trong rừng cây lướt đi như bay, xuyên qua rừng
cây trong chớp mắt.
Mỗi ngày nàng đều không ngừng
lập lại những kỹ xảo ám sát, một ít kiếm pháp đơn giản, đối phó một ít
linh thú cấp thấp hẳn là không thành vấn đề (linh thú cấp thấp= đê
giai linh thú).
Cảm nhận được biến hóa của cơ
thể, tuy rằng Băng Huyết không thật sự hài lòng, nhưng lại có thêm tự
tin, ít nhất cố gắng của nàng không vô ích. Vụng trộm từ vách tường ở
sau viện nhảy ra khỏi Diệp gia, đi vào chợ, mua một ít quần áo đơn giản
và lương khô, tìm nơi không có người bỏ tất cả vào không gian giới chỉ.
Đi vào phía sau núi, bắt đầu lữ trình.
Nàng không
thể dừng lại, tuy rằng nằng không ngừng kiên trì rèn luyện, nhưng là vẫn chưa đạt được hiệu quả mong muốn, hiện tại dù nàng cũng chỉ mới sáu
tuổi, nhưng vì thể chế của nàng đặc thù, cho nên nàng cần cố gắng hơn
gấp trăm ngàn lần so với người khác. Vì vậy nàng quyết định tiến vào
phía sau núi, ở bên ngoài tìm một ý linh thú cấp thấp, chỉ có khi ở sát bên sinh tử, mới có thể kích phát ra tiềm lực con người, như vậy tiến
độ sẽ nhanh hơn. Đây là đạo lý ở kiếp trước nàng học được trong tổ chức.
Dùng một sợi dây đem Huyết sát cố định ở tay bên phải, dù sao nội lực
của nàng vẫn rất ít, càng không có đấu khí và linh lực, không thể cất
dấu chủy thủ. Chỉ có như vậy, mới có thể cam đoan sẽ không mất chủy thủ
khi chiến đấu. Một chiến sĩ, nếu mất đi vũ khí trong tay, như vậy thì
nhất định cái chết cách hắn không xa, chuyện ngu xuẩn đó, Băng Huyết
chưa bao giờ làm. Nàng vĩnh viễn đều đem vũ khí đặt ở vị trí có lợi nhất với mình, cũng là đều quan trọng nhất của sát thủ, những đặc tính của
sát thủ đã dung nhập vào xương tủy của nàng, sớm trở thành bản năng.
Sau khi đứng ở bên ngoài ngọn núi, mỗi bước đi của nàng đều đã được
tính toán tốt, tùy thời đối mặt nguy cơ. Tình huống bốn phía, Băng
Huyết luôn cẩn thận quan sát, không buông tha dù là một góc chết. Ít ra
nàng có tinh thần lực biến thái, bằng không chỉ dựa vào nàng không có
đấu khí và linh lực, nội lực ít đến đáng thương, thời thời khắc khắc đề
cao độ cảnh giác, không phiền não đến quỳ rạp trên mặt đất mới là lạ.
Nàng đã ở bên ngoài ngọn núi hai ngày, chỉ gặp một ít cực vì bình
thường, con thỏ nhỏ, hoặc gà sức chiến đấu rất ít.
Vận dụng bộ pháp thất tinh phiêu miễu, giơ tay chém xuống, nháy mắt làm cho linh thú cấp thấp mới vừa vui vẻ nháy mắt trở thành thi thể lạnh
như băng. Nhất tinh linh thú căn bản chính là không có tinh hạch, giết
xong nàng lập tức rời đi, ở trong rừng mùi máu tươi sẽ kéo đến một đống
linh thú, lúc đó cho dù mình có bi ai cũng không ai giúp. Nàng hiển
nhiên là biết đều đó, thi thể cũng lưu lại tại chỗ, tuy rằng nàng rất
muốn ăn thịt nướng, nhưng mà không nhắc tới không có lửa, dù là có thì
mùi thịt nướng nhất định sẽ kéo tới một đám linh thú, đến lúc đó chẳng
những không có thịt để ăn, ngược lại mạng cũng mất luôn, liền hoàn toàn
bi ai.
Lộ trình hai ngày, rốt cuộc trận chiến đầu tiên của Băng Huyết ở thế giới này đã bắt đầu..
Hai chân mở ra, thân thể hơi cong, tay phải nắm chặt chủy thủ, nâng tay phía trước, cảnh giác cảm nhận động tĩnh bốn phía, trực giác nói cho
nàng biết, nàng bị theo dõi, hơn nửa không phải một cái. Bên tai truyền
đến âm thanh sàn sạt, đó là thanh âm cử động của vật thể, khứu giác sâu
sắc ngửi thấy mùi tanh trong làn gió, không giống như mùi của rắn, ngược lại giống ……
Lợn rừng…..
“ Ta dựa vào…. Ni mã đản”. nhìn từ xa, hướng nàng cấp tốc chạy đến, hai
con lợn rừng so với nàng còn lớn hơn, Băng Huyết rốt cục nhịn không được chửi bậy.
Vận khí của nàng có phải hay không quá….. lúc thì một con cũng không gặp được, lúc thì lập tức đến hai
con….. Ta lau….
Bất quá đây không phải thời
điểm để hối hận, thân thể có chút khom xuống, hai tròng mắt màu tím gắt
gao nhìn chằm chằm hai con lợn rừng đang đến gần, trong đầu nhanh chóng
bày ra kế hoạch tác chiến, bao gồm biện pháp tránh né và đường lui, đây
là bản năng hình thành từ kiếp trước của nàng.
Nếu
hoảng sợ, quay đầu bỏ chạy, như vậy kiếp trước Băng Huyết phỏng chừng đã đến đây từ rất sớm, hoặc là không biết đã chết mấy trăm ngàn lần? Càng
đến thời khác nguy cơ, thì nàng càng bình tĩnh phân tích những điểm có
lợi cho chính mình, này mới chân chính là nàng.