Sát khí lạnh băng
giống như địa ngục ác ma nháy mắt phát ra, làm cho hai con lợn rừng đối
diện sửng sốt, trước lúc lợn rừng sửng sốt, Băng Huyết liền động… Cổ sát khí sớm đã cùng nàng hòa làm một, âm trầm, thị huyết, yêu dị. Ma thú
luôn mẫn cảm với sát khí uy nghiêm, nhưng mà lợn rừng là loài linh thú
cấp thấp nhất, không có linh trí, vẫn đang e ngại. Băng Huyết nhân cơ
hội chế trụ lợn rừng, tiên hạ thủ vi cường, bị động chờ đợi, cuối cùng
nhận lấy kết cục thảm hại, đó không phải là tác phong của nàng.
Vận khinh công, nhảy tới trên thân một con lợn rừng, gắt gao bắt lấy lợn
rừng bằng một cái răng cưa, tay phải cầm Huyết sát nhanh chóng đâm một
cái trên đầu lợn rừng, bởi vì đau nhứt nó hét lớn một tiếng, quật ngã
nàng xuống. Đồng thời lúc đó Băng Huyết cũng nhanh chóng rời khỏi người
lợn rừng, hướng tới cây đại thụ bên cạnh bay đi, đôi chân hữu lực đứng
trên cây, nhìn xuống.
Giống như dùng rất nhiều thời gian, kỳ thật một loạt động tác này, chỉ trong một cái chớp mắt đã hoàn thành.
Lợn rừng tức giận, mãnh mẽ chạy về phía đại thụ, lúc này Băng Huyết nhảy
xuống, huyết sát trong tay hung hang cắm vào cổ lợn rừng, dừng sức đâm
mạnh vào rồi rút ra, một cỗ máu tươi nóng hổi phun ra, tiếng kêu thảm
thiết lại vang lên.
Chính là đây cũng không phải lợn rừng của
hiện đại, mà là đê giai linh thú, tuy nói là linh thú cấp thấp nhất,
nhưng cũng không dễ dàng xử lý như vậy. Dưới tàng cây lợn rừng đã bị
Băng Huyết cho một kích trí mạng vẫn không chết, giống như hồi quang
phản chiếu, hai chân khụy xuống mặt đất, mạnh mẽ lùi về phía sau, mạnh
mẽ đem Băng Huyết đánh bay ra ngoài, đồng thời răng cưa sắc bén không hề báo trước đâm vào vai phải của nàng, lại nhanh chống rút ra. (Dương: ta tình nghi con hợi này thù dai :3)
Dưới tình cảnh này,
mặt Băng Huyết vẫn không chút thay đổi, một đôi mắt tím lạnh như băng
sương, như trên người không hề đau đớn, điểm vài huyệt trên vai phải,
máu tươi tạm thời ngừng chảy. Nhảy về phía trước, vung chủy thủ, đâm vào vết thương lúc trước của lợn rừng, thân thể nhanh chóng bắt lấy miệng
vết thương của lợn rừng, hung hăng bươi bới. Một tiếng gầm rú vô cùng
thê thảm vang vọng cả cánh rừng, làm cho người nghe dựng tóc gáy. Chủy
thủ trong tay nháy mắt đâm một nhát vào vị trí vết thương, dùng sức nhấn xuống, máu chảy thẳng đường, lợn rừng ầm ầm ngã xuống đất, tiếng kêu
thảm thiết bị đình chỉ, lợn rừng nằm đó không thể nào phát ra bất cứ âm
thanh nào được nửa.
Băng Huyết nhanh chóng điều chỉnh lại thân
thể, nhìn về phía con còn lại, có ý định chờ phân phó. Lợn rừng hung
hăng nhìn băng huyết, trên lưng cũng có một vết thương thật dài đang
nhiễm máu đỏ tươi.
“ Rống…” Lợn rừng hét lớn một tiếng, mạnh mẽ
chạy đến chỗ Băng Huyết, nàng nhanh chóng bay lên trên người lợn rừng.
Tay trái vẫn đang gắt gao cầm lấy răng cưa, cho dù lợn rừng dùng sức đập vào đại thụ, muốn đánh ngã Băng Huyết, cũng không dễ dàng gì, một đao
lại một đao hung hăng đâm vào mắt, cổ lợn rừng, tiếng kêu thảm thiết
vang vọng khắp không gian, làm cho các linh thú nhỏ bé xung quanh đều lo sợ, bỏ chạy. Rốt cuộc trước khi Băng Huyết choáng váng, tứ chi sắp vô
lực là lúc lợn rừng dưới chân chấm dứt sinh mệnh.
Băng
Huyết nằm trong vũng máu, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, đợi đầu không còn choáng váng, cứng ngắt nâng tay chân, đứng lên. Nàng phải nhanh
chóng rời đi chổ này, bằng không mùi máu tươi nhất định sẽ dẫn đến rất
nhiều linh thú, lúc này nàng thật sự là không còn khả năng chiến đấu.
Quá yếu!!! Ngay cả nàng cũng khinh bỉ chính mình.
Phải mạnh mẽ, nàng nhất định phải trở nên mạnh mẽ.
Kéo thân thể bị thương, đi về phía trước, dù vậy nàng cũng không buông lơi
cảnh giác bốn phía. Nếu phát hiện, nàng sẽ dùng tốc độ nhanh nhất, cho
đối phương một kích mất mạng.
Nhưng mà thân thể này thật sự quá yếu, mất bao nhiêu đó máu, đánh một trận liền đi đứng bất tiện,
đầu óc choáng váng, dù nàng đã rèn luyện một năm, vẫn không được. Có lẽ Băng Huyết đã quên thân thể này mới có sáu tuổi, hơn nửa linh mạch
không có, linh căn không thể mở, khí lực nhỏ là bình thường.
Lúc này trong gió truyền đến một cỗ thản nhiên tươi mát, làm cho hai mắt
Băng Huyết sáng ngời, đó là mùi hương của nước, dù không nghe tiếng nước chảy, nhưng là dựa vào khứu giác nhạy bén của nàng nhất định sẽ không
sai. Quả thật nàng đang rất cần nước, nàng hiện tại một thân đầy máu, có thể kêu gọi linh thú bất cứ lúc nào. Nếu lọt vào vay công, thật sự chỉ
còn con đường chết, cho nên nàng phải đem máu tươi tẩy rửa thật sạch.
Hít một hơi thật sâu, càng thêm nhanh chóng đi về phía trước. Cho dù thân
thể mệt mỏi không chịu nổi, trên vai còn có một vết thương thật sâu,
khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệt, nàng vẫn lạnh lùng hướng về phía trước cấp tốc đi tới.
Dưới ánh mặt trời nơi rừng rậm, một tiểu cô nương cả người đây máu, sắc mặt trắng bệt, bước đi nhìn như hổn độn,
lại là bộ pháp rất ổn định đang tiến về phía trước. Nếu lúc này có người nhìn thấy, nhất định sẽ rất chấn động.
Dù sao thương thế
nặng như vậy, mất rất nhiều máu, cho dù là người trưởng thành, bước đi
cũng không thể nào ổn định như vậy. Nhưng mà tiểu cô nương vẫn mặt không đổi sắc, thân thể thắng đứng, cước bộ vững vàng, coi đó như ảo mộng,
không hề có cảm giác. Bất quá nếu cẩn thận quan sát, trên trán trắng nõn đã điểm nhiều mồ hôi, cùng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệt, chứng minh vết thương rất nặng.
Nghị lực mạnh mẽ như thế nào? Nàng mới có thể bình tĩnh đến vậy………