Tang Trà
Thanh hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng bước lên lầu, cô không muốn tiếp
tục nghe thấy mẹ của Long Cửu dùng giọng điệu sắc bén và xem thường đó
để nói về cô.
“Nhưng mà con cũng không thể đưa loại phụ nữ đó đến đây được, đây là ở nhà, không giống như những
nơi khác. Lỡ như bị truyền thông phát hiện thì phải giải thích như thế
nào? Sẽ tạo nên ảnh hưởng không tốt với tập đoàn Long thị của chúng ta.” Âu Hàm Đại nhíu mày nói, trên khuôn mặt vẫn còn giữ được vẻ xinh đẹp lộ vẻ uy nghiêm.
“Mẹ, mẹ đừng càm ràm nữa mà, mỗi lần mẹ về nước đều nói những chuyện này, lỗ tai của con sắp đầy thành cái kén rồi đây này.” Khóe môi Long Cửu vẫn luôn để lộ nụ cười ôn hòa rất ít trưng ra trước mặt người khác, buồn cười nhìn Âu Hàm Đại.
“Con còn nói sao…mẹ không càm ràm liệu có được không? Con luôn không đứng đắn như vậy, đã đến lúc con phải ổn định rồi đấy.” Âu Hàm Đại trừng mắt liếc Long Cửu một cái, trong giọng nói lộ vẻ bất đắc dĩ.
Long Cửu
không lên tiếng, đưa hai tay ra sau khoác lên hai bên sofa, giống như là không cảm thấy hứng thú gì đối với tất cả những lời của Âu Hàm Đại
nói.
Thấy thế, đôi mắt đẹp tựa sương đêm của Âu Hàm Đại hiện lên một tia bất đắc dĩ: “Long Cửu, ông nội của Kỳ Nguyệt đã nói với mẹ là rất vừa ý với con, hơn nữa
Kỳ Nguyệt cũng có ấn tượng tốt về con, nên chúng ta đã ấn định hôn ước
của hai con rồi.”
Long Cửu nhíu mày, bên môi nhếch lên một nụ cười lãnh đạm.
“Long Cửu, dù sao thì Kỳ Nguyệt cũng là cháu gái của tập đoàn Kỳ thị, ở khía
cạnh nào cũng rất xứng với tập đoàn Long thị của chúng ta. Con còn có gì không hài lòng chứ?” Âu Hàm Đại nhíu mày, bất mãn nhìn Long Cửu.
“Con không có gì không hài lòng cả, tùy ý mẹ là được rồi, dù sao con cũng không quan tâm đến chuyện này.” Long Cửu đứng lên, dáng vẻ uể oải, duỗi tấm lưng đã mỏi nhừ, thản nhiên nói.
“Mẹ, con mệt rồi, con lên lầu trước đây.” Long Cửu vừa nói xong liền sải chân bước lên lầu.
Để lại Âu Hàm Đại vẫn đang ngồi ở trên ghế sofa, tức giận nhìn theo bóng lưng hắn.
*************************************
Biển cả xanh thẳm rộng mênh mông, từng cơn sóng không ngừng thay phiên nhau vỗ vào bờ.
Trong không khí phiêu đãng một hương vị ướt át.
Tang Trà Thanh bó gối, ngồi nhìn biển lớn mênh mông vô bờ trước mặt, lúc này cô giống như đang ngồi giữa buồn thương vô hạn.
Thời gian tựa như đã bị đồng hồ cát bỏ quên, cảnh vật không ngừng thu hẹp lại quay về trước kia, về buổi tối của năm ấy.
Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ, đêm đó Long Cửu đã ngồi ở đây nhìn về nơi biển trời
giao hòa. Dưới ánh trăng, ngũ quan thâm thúy tựa điêu khắc của hắn dường như cũng đã khắc sâu vào trong lòng cô.
Cô thở dài một hơi, kéo suy nghĩ trở về hiện tại.
Tối hôm qua, hắn điên cuồng đòi hỏi suốt một đêm, suýt chút nữa đã vét sạch khí lực cả người cô.
Nhớ tới dáng vẻ xem thường của mẹ Long Cửu cùng giọng điệu lãnh đạm trào phúng của hắn, bên môi cô lại bật ra ý cười ảm đạm.
Sắp kết thúc rồi….
Rầm….
Một tiếng
sấm chợt rền vang trên bầu trời rồi giáng xuống, mây đen giăng đầy, chỉ
trong chốc lát sau, mưa phùn tựa như những sợi tóc mảnh rơi xuống.
Tang Trà Thanh đứng dậy, dùng hai tay che lên đỉnh đầu rồi chạy về phía biệt thự.
“Tang tiểu thư, cô có ổn không?” Người hầu vừa nhìn thấy Tang Trà Thanh toàn thân ướt đẫm chạy vào biệt thự liền vội vàng bước đến ân cần hỏi thăm.
“Không sao.” Tang Trà Thanh cười nhẹ rồi lắc lắc đầu.
Lúc Tang
Trà Thanh đi qua phòng khách liền thoáng nhìn về phía Âu Hàm Đại đang
ngồi trên ghế sofa, nhưng vừa chạm đến ánh mắt sắc bén của bà liền cuống quýt cúi đầu chạy lên lầu.
Có lẽ cô nên thử nói một câu với Long Cửu, hỏi hắn xem có thể quay về căn nhà trước kia không? Hẳn là chưa bán đi chứ?
Nếu cứ ở đây, mỗi ngày đều đối diện với người mẹ sắc bén của hắn, cô sẽ bị ánh mắt khiến người ta sợ hãi của bà giết chết mất.
Sau cơn mưa trời lại sáng, bầu trời hôm sau luôn như vậy, trong sáng thanh thuần
khiến người ta nhìn thấy rồi, trong lòng sẽ thoải mái hơn nhiều.
Tang Trà Thanh đứng ở bên cửa sổ, dùng khăn mặt lau tóc, hít thở không khí tươi mát sau cơn mưa.
Vừa rồi, lúc cô đang ở bờ biển thì mưa rơi xối xả như vậy, nhưng vừa mới chạy về biệt thự thì mưa lại ngừng rơi.
Thời tiết thật đáng giận….
Hừm….
Tang Trà
Thanh xoa nhẹ cái mũi mẫn cảm, cảm thấy đầu hơi choáng vàng, vốn định đi tắm nước nóng nhưng nghĩ lại thôi, trực tiếp nằm xuống chiếc giường lớn rồi chìm vào trong giấc ngủ nặng nề.
****************************************
Mãi đến lúc mặt trời chiều ngã về Tây, Tang Trà Thanh mới dần dần tỉnh lại.
Cô cố gắng chống thân mình ngồi dậy, cả đầu mơ mơ màng màng, dạ dày không ngừng co rút.
Cô nhấc tay đặt lên trên trán, đầu ngón tay truyền đến cảm giác nóng rực khiến Tang Trà Thanh không khỏi nhíu mày.
“Cô cùng Long Cửu có quan hệ gì?” Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng mà uy nghiêm, già dặn bỗng nhiên vang lên trong phòng ngủ.
Thân thể mềm mại của Tang Trà Thanh cứng đờ, cô quay đầu nhìn về phía giọng nói phát ra.
Âu Hàm Đại đứng ở cửa phòng ngủ, hai tay khoanh trước ngực, khẽ nhếch cằm, nhìn xuống cô từ trên cao.
“Tôi….” Tang Trà Thanh gục đầu xuống, ngón tay bất an nắm chặt lại, thần sắc cũng trở nên trắng bệch.
“Thật không lễ phép. Sao? Chẳng lẽ cô định cứ ngồi như vậy mà nói chuyện với tôi sao?” Âu Hàm Đại lạnh lùng nói.
“A…thật xin lỗi.” Tang Trà Thanh xốc chăn lên, bối rối xuống giường. Cô đứng ở bên giường, hạ mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào bà ta.
Trong giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Âu Hàm Đại có một loại khí chất cao quý và kiêu ngạo trời sinh khiến Tang Trà Thanh không tự giác ý thức được
sự hèn mọn của mình.
“Tôi hi vọng cô có thể có tự mình hiểu lấy, đây không phải là nơi những người phụ nữ tùy tùy tiện tiện có thể ở.” Âu Hàm Đại đi đến bên ghế sofa rồi ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tang Trà Thanh.
“Là Cửu thiếu để cho tôi ở đây.” Tang Trà Thanh nhẹ nhàng nói. Dạ dày của cô bắt đầu co thắt lại, hai
chân cũng đã bắt đầu mềm nhũn, dường như sắp đứng không vững. Cô chỉ có
thể dựa vào bên giường mới miễn cưỡng đứng thẳng được.
“Tôi nghĩ cô cũng biết đối với loại phụ nữ như các cô, con tôi chắc chắn sẽ
không thật lòng. Hơn nữa nó cũng sắp đính hôn rồi, tôi không hi vọng nó
vẫn bị oanh oanh yến yến vây quanh.” Âu Hàm Đại nhìn Tang Trà Thanh, trong mắt lộ ra hàn ý khiếp người.
Bà cũng
không biết vì sao mình lại đến đây cảnh cáo cô, nhưng từ trước tới nay
Long Cửu chưa bao giờ đem phụ nữ đến ở biệt thự này. Đây là lần đầu tiên bà thấy được. Hơn nữa nghe quản gia nói người phụ nữ này đã ở đây hơn
bốn năm rồi. Vậy mà bà lại không hề hay biết.
Để tránh
xảy ra những chuyện ngoài ý, cuối cùng bà vẫn quyết định tự mình đến nói rõ cho cô hiểu tất cả mọi chuyện, đừng nên có mơ mộng hão huyền gả vào Long thị.
Tang Trà
Thanh nhìn Âu Hàm Đại đang ngồi trên ghế sofa từ hàng lông mi dài đã hạ
xuống. Quả thật bà rất đẹp, năm tháng cơ hồ cũng không để lại dấu vết
trên khuôn mặt bà.
Bà ngồi
thẳng lưng trên ghế sofa, trong lúc vô tình, trên vầng trán lộ ra tư thế hãnh diện, trang nghiêm giống hệt Long Cửu, cả người lộ ra hơi thở cao
quý giống như quý tộc trong Vương thất.
“Cô có nghe lời tôi nói không đấy? Hay là cô cho rằng con tôi thật sự xem trọng cô?” Âu Hàm Đại vẫn ngồi ở đó, tư thế tao nhã nhìn Tang Trà Thanh, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo.
Sự trầm mặc của Tang Trà Thanh khiến đôi lông mày xinh đẹp của Âu Hàm Đại nhíu
chặt hơn, sự ghét bỏ trong lòng đối với cô lại càng sâu hơn.
Trong không khí ẩn chứa điềm báo khiến người khác tâm thần không yên.
“Tôi không hề nghĩ như vậy.” Tang Trà Thanh nắm chặt hai tay, sắc mặt dần dần tái nhợt, giọng nói cũng có vẻ yếu ớt như sợi tơ.
“Nghe quản gia nói cô vẫn luôn ở đây.” Giữa lông mày của Âu Hàm Đại hiện lên vẻ không kiên nhẫn, trong ánh mắt cũng hiện ra vẻ không vui.
“Phải.” Thái dương của Tang Trà Thanh lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Tôi hi vọng cô có thể tự hiểu lấy, sớm rời khỏi Long Cửu. Tôi không hi vọng khiến con dâu tương lai của tôi hiểu lầm.” Âu Hàm Đại liếc xéo Tang Trà Thanh một cái, bộ dạng đó tựa hồ như vốn không thèm để Tang Trà Thanh vào mắt.
Tang Trà
Thanh theo bản năng nắm chặt góc áo, chậm rãi tiêu hóa những lời nói của Âu Hàm Đại. Một lúc sau, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười
nhợt nhạt.
“Phu nhân, bà quá lo lắng rồi. Tôi chỉ là tình nhân của Cửu Thiếu mà thôi, hơn nữa giữa chúng tôi cũng sắp kết thúc rồi.”
Tang Trà
Thanh ngước mắt lên, con ngươi trong veo có thể nhìn thấy đáy nhìn thẳng vào Âu Hàm Đại, đôi mắt đẹp tựa sương đêm liều mạng đè nén trận ho khan muốn trào ra khỏi cổ họng.
Bây giờ cô
chỉ cần Âu Hàm Đại nhanh chóng rời khỏi, đầu của cô đã xuất hiện từng
đợt choáng váng, tầm mắt cũng trở nên hư ảo, biến thành màu đen.
Bị Tang Trà Thanh nhìn như vậy, Âu Hàm Đại bị chấn động rõ rệt.
Trong đầu của bà chớp lên một cảnh tượng vừa mơ hồ lại vừa rõ ràng.
“Cô….” Âu Hàm Đại đột nhiên đứng lên, nhanh chóng bước đến trước mặt Tang Trà
Thanh, rồi bất chợt túm tay cô lên, trong đôi mắt đẹp tràn đầy sự kinh
ngạc.
Âu Hàm Đại nhìn Trà Thanh rất kỹ, giống như muốn nhìn thấu cô vậy.
Vài giây
sau, Âu Hàm Đại liền bình tĩnh trở lại sau chốc lát kinh ngạc, giống như cảnh tượng vừa nãy chưa từng xuất hiện. Bà ta lạnh lùng hất cánh tay
của Tang Trà Thanh ra, giọng điệu cao ngạo nói: “Tôi không hi vọng có phụ nữ không đứng đắn ở trong biệt thự này, tôi nghĩ cô đã biết nên làm sao.” Nói xong liền nghiêng người liếc xéo Tang Trà Thanh, đáy mắt hiện lên một tia hận ý chớp nhoáng.
“Nhưng nếu không có lệnh của Cửu Thiếu, tôi không thể rời đi.” Thân mình Tang Trà Thanh khẽ run rẩy, lúc nãy bị Hàm Đại dùng sức đẩy,
cô đã phải cố gắng lắm mới giữ chân đứng vững, không để cho mình ngã
xuống.”
“Cô cư nhiên dùng con tôi để dọa tôi. Là tự cô không muốn rời đi thôi.” Âu Hàm Đại nghe Tang Trà Thanh nói như vậy, tiếng nói liền trở nên lớn hơn.
“Tôi không có….” Sắc mặt Tang Trà Thanh tái nhợt như tờ giấy, chỉ có xương gò má hơi ửng hồng do bị bệnh.
Quả thật cô không có mà, quan hệ giữa cô và Long Cửu là dựa trên giao dịch, mà bây
giờ khế ước vẫn chưa chấm dứt, cho dù cô có muốn đi cũng đi không được
Âu Hàm Đại lạnh lùng nhìn Tang Trà Thanh, dung nhan xinh đẹp hơi cứng ngắc.
“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?” Tiếng nói trầm thấp của Long Cửu vang lên, hắn nhìn thoáng qua Tang Trà Thanh lúc này khuôn mặt đang tái nhợt, trong mắt lóe ra vẻ mặt không
thể bỏ qua.
“Long Cửu, vì sao người đàn bà này lại ở đây chưa đi? Con sắp đính hôn rồi,
vậy mà trong nhà còn chứa chấp một người đàn bà là sao? Nếu để cho Kỳ
Nguyệt biết thì chúng ta phải giải thích với người ta sao đây?” Âu Hàm Đại thấy Long Cửu đang che chở Tang Trà Thanh nên sự tức giận
trong đôi mắt đẹp lại càng sâu hơn, giọng điệu nghiêm khắc.
“Mẹ, con biết rồi, mẹ cũng mệt rồi, cứ về phòng nghỉ trước đi đã.” Long Cửu nhíu mày, vươn tay đẩy Âu Hàm Đại ra khỏi cửa phòng ngủ.
“Long Cửu, con….đứa nhỏ này….Con….” Âu Hàm không chống lại được sức mạnh của Long Cửu nên đành phải để hắn nửa đẩy nửa kéo ra ngoài.
Rầm….
Cửa phòng
ngủ bị Long Cửu đóng lại, hai tròng mắt sâu không thấy đáy mang theo
một tia lo lắng nhìn Tang Trà Thanh đang đứng ở bên giường.
Nhìn thấy
Âu Hàm Đại rời khỏi phòng ngủ, trái tim thắt chặt của Tang Trà Thanh
cũng dần dần thả lỏng, sức lực trên người cũng dần dần biến mất, linh
hồn tựa như cũng theo đó mà rời khỏi thân thể của chính mình.
Rốt cuộc không kịp suy nghĩ điều gì nữa thì đã ngã về phía sau.