Ác ma tổng giám đốc, chớ tới gần.

Chương 8: Chương 8: Người Phụ Nữ Xuất Hiện Ngoài Ý Muốn




Ánh mặt trời buổi sáng chói mắt mà cháng váng xuyên thấu qua cửa sổ, vượt qua tấm rèm tinh tế tiến bên trong phòng khách chiếu rọi sắc vàng sáng lạn.

Tang Trà Thanh giật giật thân mình, mở ánh mắt mỏi mệt phát hiện lúc này chính mình nằm gọn ở trong lòng Long Cửu, hơn nữa hai người như trước vẫn còn ở trên sô pha trong phòng khách

Hai cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ ôm cô thật chặt, lòng bàn tay vừa lúc đặt ở bộ ngực đẫy đà của cô.

Tang Trà Thanh nhíu nhíu mày, đầu nhớ lại tối hôm qua một trận điên cuồng, giữa hai đùi truyền đến cảm giác đau nhức làm cho ấn đường cô càng thêm nhíu chặt.

Tối hôm qua Long Cửu muốn cô cả một đêm, thiếu chút nữa muốn luôn cả tính mạng của cô!

Cô đã không biết mình bất tỉnh khi nào.

Cô chỉ nhớ rõ Long Cửu biến hóa thành nhiều tư thế, cả đêm không ngừng yêu cầu cô.

Tang Trà Thanh giãy dụa muốn muốn đứng lên, lực đạo trong tay Long Cửu lại tăng mạnh thêm.

“Xem ra khí lực em vẫn còn rất mạnh mẽ, không khỏi khiến tôi hoài nghi có phải ngày hôm qua tôi ra sức biểu hiện là chưa đủ hay không.” bên môi Long Cửu thoáng gợi lên một nụ cười.

“Buông ra.” ấn đường Tang Trà Thanh nhíu chặt lại, trong lời nói của Long Cửu dường như vô tình đâm trúng ngực cô, làm cô nhớ lại tối hôm qua cô cũng đắm chìm ở trong hoan ái.

Long Cửu ngoài ý muốn đem bàn tay to dời đi, nhìn thấy Tang Trà Thanh đứng dậy chạy đến bên cửa sổ nhặt bộ lễ phục dạ hội rơi dưới đất, bối rối mặc vào người.

Long Cửu cũng nhảy xuống khỏi sô pha, mặc lại quần dài, hai tròng mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm đường cong duyên dáng Tang Trà Thanh.

Đáng chết!

Nhìn thấy cô như vậy thế nhưng có thể khơi mào hắn!

Tối hôm qua không phải vừa muốn cô suốt cả đêm sao.

Bàn tay của Long Cửu chụp tới đem bộ lễ phục mà Tang Trà Thanh đang mặc một nửa lên cởi ra, làm lưng cô tựa vào sô pha, hai cánh tay rắn chắc đặt ở hai bên sô pha, đem cô vây ở trong ngực của hắn.

Vén lên từng sợi tóc tinh tế của cô vuốt nhẹ.

Đáy mắt Long Cửu hiện lên một ngọn lửa mãnh liệt, quyết định không bạc đãi lửa nóng của mình, môi bắt đầu hướng về đôi môi mềm mại, đỏ mọng mà tiến công.

Đôi tay nhỏ bé của Tang Trà Thanh đẩy Long Cửu ra, hắn là điên rồi sao.

“Long Cửu con đang làm gì đó?”

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng như ngọn roi dường như vụt lại đây, đồng thời làm hai người chấn động.

Nghe thanh âm quen thuộc Long Cửu âm thầm kêu không xong rồi.

Buông Tang Trà Thanh ra, Long Cửu xoay người nhìn về phía phu nhân đang đứng trong phòng khách, khuôn mặt tuấn tú khẽ cúi xuống: “mẹ.”

Âu Hàm Đại khoanh hai cánh tay, đứng tại phòng khách, khuôn mặt lạnh lùng không có tì vết, khóe mắt hơi hiện lên chút mây mù, giống như làn nước gợn sóng.

Một đôi mắt lạnh lùng trong suốt, ánh mắt mang giận dữ tái đi.

“Long Cửu mỗi lần ta đến đều có thể gặp được con đang ở đây làm loạn là sao?” đôi mi thanh tú của Âu hàm Đại nhíu lại tức giận, nhìn con trai của mình nói.

Tang Trà Thanh lạnh người, cầm lấy quần áo sửa sang lại, đôi mắt bất an nhìn Âu Hàm Đại.

Âu Hàm Đại cũng đồng dạng nhìn phía cô, trong ánh mắt mang theo vẻ thản nhiên xem thường.

“Long Cửu con càng ngày càng quá mức, khi nào thì bắt đầu đưa nữ nhân không đứng đắn này vào nhà.” Âu Hàm Đại trầm giọng nói, trong thanh âm sắc bén cùng dung mạo thanh nhã của bà không hề tương xứng.

Từng chữ từng chữ của Âu Hàm Đại giống như là một cây châm đâm vào trái tim Tang Trà Thanh, đau đớn đến lợi hại.

‘Không đứng đắn’

Tang Trà Thanh nắm chặt các ngón tay, đôi lông mi dài đang run rẩy, trên khuôn mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc.

“Em lên lầu trước đi.” Long Cửu nhíu mày vỗ vỗ bả vai Tang Trà Thanh ý bảo cô lên lầu.

Tang Trà Thanh cúi thấp đầu cầm theo mép váy đi về cầu thang lên lầu.

Khi đi qua bên người Âu Hàm Đại cô có thể cảm giác được rõ ràng bà ta hừ nhẹ.

Trong mắt Tang Trà Thanh một trận thê lương, hai con ngươi giống như sâu không thấy đáy, nước mắt rơi xuống trên đôi lông mi dài đang run rẩy.

“Mẹ làm sao mẹ đột nhiên đến đây, con chưa kịp chuẩn bị gì cả.” Long Cửu kéo vai Âu Hàm Đại, trên mặt ôn nhu cười.

“Con còn nói, lần đó đến con chuẩn bị cái gì, mỗi lần cũng làm cho ta đụng vào trường hợp bất nhã như vậy, Long Cửu con cũng không còn nhỏ nữa rồi, cũng nên quyết định chung thân đại sự đi.” ánh mắt Âu Hàm Đại chuyển sang nghiêm khắc, không quên răn dạy, quở trách Long Cửu.

“Mẹ, đề cập tới vấn đề đó thật đúng lúc, con còn muốn hỏi mẹ Kỳ Nguyệt nói đính hôn là có chuyện gì? Mẹ lại tự tiện quyết định có phải hay không?” Long Cửu xoa ấn đường, trong giọng nói lộ ra một tia bất đắc dĩ.

Đi đến một nửa thang lầu, Tang Trà Thanh nghe được hai chữ ‘đính hôn’ liền dừng bước.

Trong lòng không biết là tò mò hay là không yên, thúc đẩy cô vểnh tai nghe hai mẹ con họ đối thoại bên trong phòng khách.

“Ta không tự tiện quyết định thì con sẽ thế nào, con xem đi, bên cạnh con sẽ không đoạn tuyệt được quan hệ qua lại với mấy đám đàn bà đó, còn nữa, người đàn bà kia là ai, con làm gì mà bảo nó đi lên lầu, vì sao không đuổi nó đi đi, Long Cửu không phải mẹ nói con, con sao cứ đi theo những người đàn bà không đứng đắn như vậy, dây dưa không rõ ràng, cũng đừng trách ta lập tức vì con mà chuẩn bị hôn lễ.” Đôi lông mày Âu Hàm Đại nhíu lại, trợn mắt liếc xéo nhìn Long Cửu

“Mẹ đừng hễ mở miệng ra là đàn bà không đứng đắn được không, hơn nữa mẹ cũng không phải không biết con, con làm sao động tâm thiệt tình được, con chỉ là chơi đùa mà thôi.” Long Cửu nắm lấy hai vai Âu Hàm Đại, cố gắng lấy lòng bà, trên khuôn mặt mang theo đùa giỡn.

Khuôn mặt vốn không có huyết sắc lúc này càng thêm tái nhợt, lại thêm lạnh lẽo. Tang Trà Thanh đứng ở cầu thang tựa như một chú bướm cô đơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.