Ác ma tổng giám đốc, chớ tới gần.

Chương 20: Chương 20: Thực Hư Về Bài Báo.(1)




Ngồi trên ghế làm việc, Long Cửu xoay người đưa mắt nhìn khung cảnh bên ngoài xuyên qua tấm kính thủy tinh trong suốt, đầu hơi ngẩng lên nhìn ánh dương chói chang tinh nghịch sưởi ấm lòng hắn.

Trong lòng cũng dần dần được an ủi đôi chút, vậy là cô không đồng ý lời cầu hôn của Sở Tiết Nhiên, điều này cũng đủ khiến cho trái tim hoàn toàn chết lặng của hắn bắt đầu sống lại.

Có lẽ cú điện thoại hôm đó cô nhận là của hắn gọi đến, bây giờ Long Cửu thật sự rất muốn cảm tạ trời đất vì đã tạo điều kiện trùng hợp cho hắn thực hiện cú điện thoại định mệnh đó, nếu không.... ...

Trà Thanh, đây chính là vận mệnh đã an bài cho hai chúng ta.

Người đàn ông có thể ở bên cạnh em, ở trong tim em, chỉ có duy nhất một người là Long Cửu tôi!

Đáy mắt âm trầm từ từ cong lên ý cười, chậm rãi nhắm mắt, từng thước phim ký ức của cô dần dần hiện lên trong đầu hắn.

Làn da trắng nõn của cô, đôi môi mỏng đỏ mọng như cánh hoa hồng khoe sắc dưới bình minh sương sớm, đẹp đến mức hắn không nỡ ngắt đi. Vẻ đẹp của cô lôi cuốn hắn bởi sự lạnh lùng cô dành cho hắn, sự xấu hổ mỗi khi hắn trêu chọc cô, sự quyến rũ mỗi đêm hắn quấn quýt lấy cô. Rồi cũng với giọng điệu lạnh lẽo, cô nói với hắn.

“Đúng vậy, tôi phải cùng anh ấy kết hôn, tôi muốn cùng anh ấy kết hôn, cho nên, xin anh hãy buông tha cho tôi, tôi cũng muốn có cuộc sống bình thường, tôi không hiểu, tôi đã trêu chọc gì anh, tại sao bốn năm qua anh vẫn quấy rầy tôi, Cửu Thiếu, khế ước của chúng ta bốn năm trước đã kết thúc, tôi cầu xin anh, hãy buông tha cho tôi.”

Âm thanh của cô như một lời thỉnh cầu đầy thiết tha.

Cô cầu xin hắn, buông tha cho cô......

Buông tay cô.... ...

Đôi mắt buồn bả đầy u sầu của cô giống như một con dao găm vô tình đâm vào tim hắn, khiến hắn cảm thấy đau đến nghẹt thở.... .....

Long Cửu chậm rãi nhắm chặt hai mắt, cố gắng quên đi cảm giác đau đớn đang cắn nuốt toàn thân mình. Tiếng khóc của cô, lời cầu xin của cô vẫn cứ văng vẳng không ngừng bên tai hắn, khiến đầu hắn không khỏi đau nhức.... ...

Cô chỉ mở miệng cầu xin hắn buông tha cho cô.....

Cầu xin hắn đừng bước vào cuộc sống êm ấm của cô?

Trà Thanh, bốn năm trước tôi đã không buông tay em thì nếu như ông trời đã để tôi gặp lại em sau bốn năm, vậy thì không có lý gì tôi lại buông tha cho em cả.

Du Nhi.... ...

Đó là con gái của hắn......

Cô đã sinh con cho hắn......

Long Cửu nhớ đến gương mặt đáng yêu giống như búp bê của Tiểu Du Nhi nhà hắn, nhịn không được cong khóe miệng cười khẽ. Sau khi xác nhận được thân phận của Du Nhi, hắn càng không thể nào buông tay cô được nữa.

Nụ cười thoảng như đám mây phiêu lãng. Đôi mắt sâu thẳm kia toát lên vẻ tà mị, mê hoặc lòng người, nhàn nhạt hiện lên một tia thích thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.