Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu những tia sáng xuyên qua hàng cây xanh mơn mỡn còn đẫm sương sớm.
Tang Trà Thanh bị một hồi chuông điện thoại dồn dập phá tan giấc ngủ, cô lầu bầu một tiếng rồi vươn tay tiếp điện thoại, còn chưa kịp mở miệng nói
gì đã nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của đối phương truyền đến : “Trà
Thanh, mau xem tờ báo sáng nay đi.”
”Rồi sao?” Tang Trà Tranh mơ màng dụi mắt, mơ hồ hỏi lại.
”Bây giờ mà cậu còn ngủ được hả? Mau dậy đi, lập tức xem báo đi!” La Thải Kỳ căng thẳng muốn chết, mắt dán chặt lên mấy dòng đề từ rõ to trên đầu
trang báo.
”Gấp cái gì mà gấp? Vì sao lại muốn tớ xem báo chứ,
chẳng phải cũng chỉ là đưa tin về tớ với Sở tổng thôi sao? “ Tang Trà
Thanh không có gấp gáp như ai đó, chậm rãi ngồi dậy, uể oải nói.
Chắc lại là mấy tin nhảm như : Màn cầu hôn sặc mùi ngôn tình tiểu thuyết với sự đầu tư và chuẩn bị chuyên nghiệp, hay là tổng giám đốc thời đại chỉ
thích chơi trội, lấy lòng bạn gái,…..
”Tóm lại là cậu mau xem tờ
báo sáng nay cho tớ, tớ còn bận tham gia một buổi hội nghị bên dưới, sau khi kết thúc tớ sẽ lập tức trở về.”
”Rồi, được rồi.” Tang Trà
Thanh cúp điện thoại, mê mang nhìn chằm chằm vào màn hình di động, không biết xảy ra chuyện gì mà lại khiến Thải Kỳ kích động như vậy.
Liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường trên đầu giường, kim giờ đã chỉ đến con số chín, mẹ ơi, cô ngủ lâu như vậy rồi sao.
Chắc là hôm qua khóc nhiều quá nên mệt mỏi, ngủ cũng nhiều hơn bình thường.
Uể oải duỗi tay ra, Tang Trà Thanh mang dép đi xuống lầu, ánh mắt nhìn
quanh phòng khách tìm kiếm gì đó, cuối cùng phát hiện ra tờ báo đã đặt
sẳn trên bàn.
Ngón tay thon dài mở tờ báo lên, trong lòng chậm
rãi suy tư, vì sao Thải Kỳ cứ một mực bắt cô phải xem tờ báo sáng nay
cho bằng được.
Chỉ khi nhìn thấy dòng chữ to lớn trên trang nhất của tờ báo, từng chữ một đập vào mắt cô khiến cô không khỏi sửng sốt.
Ấm phẩm xuất bản định kỳ, đầu trang có viết : Sở tổng cầu hôn một cô gái – người đã từng là tình nhân năm năm của Cửu Thiếu.
Nữ nghệ sĩ dương cầm xinh đẹp mê hoặc Sở tổng đòi danh phận.
Liệu Du Nhi là con của ai, của Sở tổng hay của Cửu Thiếu.
To rõ trên đầu trang báo.
Từng ngón tay nhẹ nhàng run rẩy, sắc mặt Tang Trà Thanh trở nên trắng bệch đầy sợ hãi.
Cửu Thiếu, anh thật ngoan độc.
Một chiêu này, quá thâm độc.
Anh dùng cách này để tuyên bố cho toàn thế giới biết rằng cô đã từng là phụ nữ thuần phục dưới tay anh sao......
Dùng cách thức tàn nhẫn đó để hủy đi danh dự và sự nghiệp của cô sao......
Dùng cách thức cực đoan như vậy để khiến cho Sở Tiết Nhiên không thể bỏ
ngoài tai lời bàn ra tiếng vào của thiên hạ mà cưới cô, có đúng
không.... .....
Cầm tờ báo ngây ngốc mấy giây, sau đó hai tay nắm chặt thành quyền, khiến cho một góc tờ báo bị vò nát trong lòng bàn tay cô, gương mặt xinh đẹp từ tái nhợt chuyển sang trắng bệch, hai môi mím
lại không một cắt máu.
Lại quay đầu nhìn chiếc điện thoại di
động, ngây người vài giây, sau đó cô chậm rãi nhắm mắt, một sự tuyệt
vọng và bất lực dần dần bao phủ lấy người cô, đôi môi bạc nhợt hơi hé
mở.
Cuối cùng cô vẫn không thể chạy trốn khỏi ác mộng. . . . . .
Cô biết, chỉ cần hắn muốn, và chỉ cần nằm trong phạm vi khả năng của hắn
thì một chút trò vặt vãnh này có là gì. Chỉ cần hắn tùy tiện hạ lệnh thì đã đủ phá hủy toàn bộ cuộc sống bình yên của cô.
Tang Trà Thanh
run rẩy, chân tay như mềm nhũn ra vô lực muốn đi thẳng đến ghế sofa,
nhưng cô bị cảm giác đau đớn, bất lực, vô vọng cắn nuốt toàn thân khiến
cho chân cô như bị cắm rễ ở trên sàn.
Chuyện này? Cô biết phải đối mặt thế nào đây?
”Sao có thể như vậy? Tin này là ai tung ra? “ Long Cửu nhíu mày, cất giọng nói lạnh nhạt nghe thật rợn người.
”Vẫn chưa điều tra ra ai là người đứng sau vụ này.” Tôn Thiên Khoát cũng khó hiểu nhíu mày, cung kính trả lời.
”Đó là...... Tang tiểu thư?” Tôn Thiên Khoát đưa ánh mắt quét về phía màn
hình lớn, phát hiện ra bóng dáng quen thuộc bên dưới bèn giật thót, buộc miệng nói.
Long Cửu theo tầm mắt nhìn theo hắn, quả nhiên, là
Tang Trà Thanh với một bộ đầm trắng tinh cầm trong tay một sấp báo, hàng mi thanh tú nhíu chặt, tức giận đi vào trụ sở.
”Truyền lệnh của tôi, không cho phép bất cứ kẻ nào cản đường cô ấy.” Môi mỏng Long Cửu hé mở, một nụ cười khó hiểu tràn ra.
”Vâng!” Tôn Thiên Khoát chậm rãi gật đầu, sau đó cầm lấy máy bộ đàm thông báo
cho nhân viên cấp dưới theo chỉ thị của tổng giám đốc.
Năm phút sau, cửa phòng làm việc bị người nào đó dùng lực đẩy ra.
Cô nhất định phải ba mặt một lời làm rõ chuyện này với hắn.
Nụ cười lười biếng của Long Cửu dần dần tắt ngấm khi nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của người phụ nữ đẩy cửa bước vào.
Tang Trà Thanh hít sâu một hơi, hai bàn tay nắm chặt vào nhau, từng khớp tay nổi lên. Bao nhiêu sự ẩn nhẫn bấy năm cô nhịn hắn, bao nhiêu sự cúi đầu cô thể hiện trước mặt hắn, hôm nay cô phải phát tiết cho bằng hết.
Tiếng giày cao gót vang lên chói tai, Tang Trà Thanh đưa đôi mắt nhìn
thẳng vào mắt Long Cửu, đi tới bàn làm việc.
“Bịch”
Sau
khi mạnh mẽ ném tờ báo trên bàn, cô bật ra một nụ cười trào phúng nhìn
gương mặt tuấn tú không biến sắc của Long Cửu lên tiếng: “Tôi không ngờ
anh lại là một người không biết liêm sỉ như vậy”
”Tôi không biết
liêm sỉ?” Long Cửu đứng dậy, thân hình cao lớn lập tức bủa vây lấy dáng
người nhỏ bé của cô khiến cô không khỏi bị áp lực đè nặng.
”Không chỉ không biết liêm sĩ mà còn là một kẻ tiểu nhân thích chơi trò đâm
sau lưng người khác. Tôi không ngờ một người cao cao tại thượng như Cửu
Thiếu đây lại dùng đến mấy thủ đoạn bỉ ổi này.”
Tang Trà Thanh cố gắng áp chế cảm giác lo lắng trong lòng mình, cô không thể bị uy quyền
và khí thế bức người của hắn mà sợ hãi bỏ cuộc được.
”Tang tiểu
thư, chuyện này không......” Tôn Thiên Khoát thấy tình hình căng thẳng
như vậy, sợ Tang Trà Thanh hiểu lầm boss nên đành tiến lên một bước,
muốn làm rõ mọi chuyện.
“Anh đi ra ngoài trước đi.” Long Cửu cắt ngang lời hắn, nhàn nhạt ra lệnh.
”Vâng!” Tôn Thiên Khoát chưa kịp nói gì đã bị ánh mắt âm trầm của Long Cửu uy
hiếp, nên đành phải nuốt hết mấy lời còn lại vào, ấm ức ra ngoài.