Khi Tôn Thiên Khoát
vừa đóng cánh cửa lại thì Tang Trà Thanh lập tức cảm nhận được một luồng áp lực vô hình đang vồ lên người cô.
”Hôm nay em đến đây là để
mắng tôi không biết liêm sĩ và là kẻ tiểu nhân sao?” Long Cửu tao nhã
đặt một tay lên bàn, tay còn lại đút vào túi quần, nghiêng người nhìn
xem phản ứng cô Tang Trà Thanh, giọng nói của hắn vang lên vô cùng nhàn
nhã khiến người ta không cách nào đoán biết được tâm tư sâu thẳm kia.
”Anh là người đứng sau thao túng mọi chuyện, bây giờ tôi không muốn có bất
kỳ mối quan hệ nào với anh cả.” Tang Trà Thanh tức giận, phun ra từng
câu từng chữ.
”Tôi là người đứng sau thao túng mọi chuyện? Bây
giờ chúng ta không có quan hệ gì, nhưng liệu em có thể nào phủ nhận đi
thân phận đã từng là tình nhân của tôi suốt năm năm không?”
”Anh.... ....” Tang Trà Thanh tức giận chỉ tay vào người Long Cửu, lúc này cô
hận ngón tay cô không thể biến thành súng lục bắn chết hắn.
”Hơn
nữa nếu đúng là tôi là kẻ thao túng phía sau thì sao? Bài báo đó nói
không có gì sai cả! Trà Thanh, tôi thấy em giận quá mất khôn rồi.” Long
Cửu ánh mắt của nhẫn nhưng chặt bằng, khóe mắt ngưng kết tầng tầng sương lạnh.
Tang Trà Thanh cả kinh lùi về sau hai bước.
Đúng vậy, cô tới đây làm gì?
Là vì cái gì?
Là vì muốn nghe hắn chính miệng thừa nhận hắn là người đứng sau bài báo lá cải này sao?
Vậy mà cô còn ngốc nghếch trông mong điều gì ở hắn, mong rằng hắn sẽ cho cô một lời giải thích rõ ràng rằng hắn không có làm?
A, bây giờ cô rốt cuộc đã hiểu cái gì gọi là tự rước nhục vào mình.... ...
Đáy lòng dâng lên cảm giác đau đớn, sự lạnh lùng, vô tình của hắn cứ như
một lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng cô đến khi rướm đầy máu mới thôi, cô
thật sự đã hối hận, hối hận vì tin hắn...
Tang Trà Thanh cố nén cảm giác nghẹn tức nơi cổ họng, ánh mắt lóe lên tia thất vọng và đau đớn nhìn Long Cửu.
Long Cửu vừa muốn động tay, định lướt qua bàn làm việc đến trước mặt cô, xem cô có làm sao không thì Tang Trà Thanh giống như thấy quỷ, vội vàng lùi về phía sau, rồi sau đó lạnh lùng cười một tiếng.
”Cửu Thiếu,
nhọc công anh làm vậy rồi, tin tức anh đưa rất hay, hay lắm, chúng tôi
sẽ chống mắt lên nhìn.” Lúc này, cô bật một nụ cười nhạt đầy khinh bỉ,
trong lòng dấy lên từng đợt co thắt đến đau đớn.
Dứt lời, Tang
Trà Thanh không muốn nhìn thấy gương mặt đắc ý của hắn thêm giây phút
nào nữa, bèn xoay người, âm thanh ma sát giữa gót giày và mặt sàn lợp
bằng đá cẩm thạch vang lên, cứ thế mà rời khỏi phòng.
Hàng mi dài của Long Cửu khẽ động, ánh mắt hắn ta trông rất điềm tĩnh ôn hòa, nhưng lại che giấu một vẻ sâu xa khiến người ta không thể đoán được rốt cuộc
trong đầu hắn đang nghĩ gì.
”Trà Thanh?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên, Tang Trà Thanh đưa con ngươi mờ mịt vô vọng tìm kiếm chủ nhân của âm thanh đó.
Bên trong chiếc xe Porsche màu lam kia, không phải ai xa lạ mà là Sở Tiết
Nhiên, nhìn bộ dáng của anh, dường như đang có ý định muốn tháo dây an
toàn để xuống xe.
”Sở tổng?” Tang Trà Thanh hơi giật mình, không
biết vì sao anh lại tới đây, nhưng nhớ đến buổi cầu hôn hôm đó cô chưa
kịp cho hắn câu trả lời đã bỏ đi, trong lòng cũng không khỏi áy náy.
”Lên xe trước đi.” Sở Tiết Nhiên hơi nghiêng đầu, ý bảo cô lên xe.
Tang Trà Thanh thở ra một hơi, mở cửa ngồi vào xe.
”Sở tổng, sao anh lại đến đây?” Tang Trà Thanh nhìn về phía Sở Tiết Nhiên,
ánh mắt lộ vẻ hoài nghi, không phải anh và Long Cửu luôn thù địch với
nhau sao, vì lý gì lại đến nơi này.... ....
Đáy mắt Sở Tiết Nhiên chợt lóe sáng, mang một tia bồn chồn nhìn về phía Tang Trà Thanh rồi nở một nụ cười nhạt lên tiếng: “Trà Thanh, em tới đây, có phải đã xem tờ
báo hôm nay rồi không? “
”Ừ.” Tang Trà Thanh gật đầu một cái, ánh mắt cũng dần dần trầm xuống.
”Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.” Sở Tiết Nhiên vừa nói mắt vừa liếc nhìn
tập đoàn Long thị qua lăng kính, khoé môi hắn chỉ nhếch lên nụ cười mang ý mỉa mai nhè nhẹ, đôi mắt thâm thúy cũng lộ ra vẻ nguy hiểm dị thường. Sau đó lái xe rời đi.
”Sở tổng?!” Tang Trà Thanh nhìn thấy địa
điểm mà bọn họ đang dừng xe, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, đáy mắt ánh
lên một tia áy náy vô cùng.
Nhà hàng năm sao ba tầng được thiết
kế hình xoắn ốc, từng mảng thủy tinh trong suốt lung linh đến lóa mắt
khúc xạ dưới ánh mặt trời.
”Thanh Thanh, em đừng suy nghĩ nhiều,
chẳng qua chúng ta chỉ đơn giản ăn bữa cơm ở chỗ này thôi, sẽ không ai
đến quấy nhiễu đâu?” Tròng mắt đen thâm sâu như biển đến mức khiến người khác khó có thể nhìn ra cảm xúc thật của hắn hiện tại.
”Sở tổng, tôi không có ý đó.”Tang Trà Thanh định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
”Vậy thì xuống xe thôi.”Ngón tay thon dài ôn nhu lướt qua sợi tóc mềm mại của Tang Trà Thanh, nhẹ nhàng lên tiếng.
Tang Trà Thanh mấp máy môi, đáy lòng dâng lên một cảm giác khẩn trương khó tả, đi theo hắn xuống xe.
Dưới sự hướng dẫn của người hầu bàn, hai người bọn họ được sắp xếp ngồi ở vị trí gần sát cửa sổ, ánh mặt trời tinh nghịch đáp lên tấm kính thủy
tinh, chiếu rọi lên người Tang Trà Thanh khiến cho vẻ đẹp vốn đã rạng
ngời của cô nay càng thêm tỏa sáng, giống như đóa hướng dương khoe vẻ
đẹp đặc trưng của nó dưới vầng mặt trời vậy.
Sau khi kết thúc bữa ăn, Sở Tiết Nhiên quét ánh mắt dịu dàng nhìn Tang Trà Thanh, âm thanh
ôn nhu, mềm mại như nước: “Thanh Thanh, hôm nay em đến Long thị làm gì?”
”Vì chuyện tờ báo.”Tang Trà Thanh đưa ngón tay trỏ vuốt nhẹ thành cốc cà
phê mà người hầu bàn mới vừa đem tới, âm thanh có chút mơ hồ khó tả.
”Em tới tìm Cửu Thiếu? Thật ra hôm nay anh cũng định đến tìm cậu ta, tính
hỏi hắn xem chuyện này có phải do hắn làm không, hoặc nếu như hắn có thể ra mặt giải thích rõ ràng với cánh báo chí thì mọi việc sẽ êm xuôi. Dù
sao báo chí truyền thông là một nơi rất dễ đổi trắng thay đen mà.” Đáy
mắt Sở Tiết Nhiên thoáng hiện lên một tia sầu lo.
”Sở tổng!” Sự quan tâm của Sở Tiết Nhiên khiến cô mang một bụng uất ức khó nói nên lời.
”Sở tổng, tôi xin lỗi, lần này người thiệt thòi nhất phải là anh mới đúng,
mới hôm qua người ta đưa tin thế này, hôm nay thì đưa tin thế nọ.” Âm
thanh không giấu được sự áy náy.
”Thanh Thanh, em không cần phải
lo lắng cho anh, anh không quan tâm đến mấy tin tức đó, anh chỉ sợ bài
báo sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp và cuộc sống của em sau này. Hai lần liên tiếp bị đưa lên trang nhất, có lẽ em phải chịu đả kích nhiều lắm.” Con
ngươi chợt lóe, Sở Tiết Nhiên cong khóe môi cười nhàn nhạt, mở miệng nói mấy lời an ủi khiến đối phương không khỏi an lòng.
”Sở tổng, anh đừng đối xử tốt với tôi như vậy, tôi không biết phải làm thế nào để cảm ơn anh.” Tang Trà Thanh nhìn gương mặt tuấn lãng của hắn, khóe mi bắt
đầu hơi ươn ướt.
”Thanh Thanh, em hiểu rõ lòng anh muốn gì nhất
mà, phải không? Cho nên, từ nay về sau đừng nói những lời khách sáo như
thế nữa.”Sở Tiết Nhiên ngưng mắt nhìn cô, con ngươi màu đen kia ẩn hiện
một tia cảm tình sâu sắc khó nhận ra.
”Ừ.” Tang Trà Thanh nhẹ nhàng gật đầu.
”Vậy hôm nay em tìm Cửu Thiếu, kết quả thế nào? Anh nghĩ ngày mai anh phải
đến chỗ cậu ta nói chuyện một chút.” Sở Tiết Nhiên xảo trá chuyển đề
tài, bên mép vẫn giữ ý cười hiền hòa.
”Vô ích thôi, anh ta nói,
nếu thật sự là anh ấy làm cũng sẽ không ra mặt giải thích.” Ánh mắt Tang Trà Thanh dần trở lại vẻ ảm đạm ban đầu, đáy lòng đau đớn giống như
hàng ngàn kim châm đâm vào.
”Cậu ta thừa nhận?” Sở Tiết Nhiên hơi cau mày, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
”Sao vậy?” Nhìn thấy sự khác thường trong thái độ của hắn, Tang Trà Thanh
chợt có chút giật mình, không phải Sở tổng cũng đã sớm biết việc này là
do Long Cửu làm rồi sao?
”Không có gì.” Sở Tiết Nhiên chỉ bâng quơ cười, nhàn nhạt nói.
Tang Trà Thanh khó hiểu nhìn Sở Tiết Nhiên, nụ cười tuấn lãng kia vẫn như
cũ, ánh mắt vẫn ôn hòa, dịu dàng như thường, chỉ là một khoảng khắc
trước, cô cảm nhận được ở hắn có một thứ gì đó xa lạ, khác thường…
Hắn đến Long thị, thật sự là đi tìm Long Cửu nói chuyện về tờ báo sáng nay?