Ác Mộng Chi Lăng

Chương 60: Chương 60: Phần thưởng




Lâm Giang vừa định đi tới chúc mừng Tiểu Hân thì sự việc bất ngờ diễn ra.

Một cái bóng đen lao thẳng tới nơi Tiểu Hân đứng, rút kiếm ra định cho một kích trí mạng. Nhưng Tiểu Hân cũng không phải là đóa hoa khi vừa phát hiện nàng lập tức tránh né nhưng vẫn bị bóng đen kia tông phải bị đánh bay ra phía xa, va phải khá nhiều cây cối rồi mới rơi xuống.

May mắn là Thánh Quang vẫn còn có hiệu lực, nhưng thương thế của nàng cũng không nhẹ, Nguyệt Hân khó khăn ngồi dậy.

Tên kia xuất hiện, một người bộ dáng khôi ngô nhưng trên mặt lại mang một nụ cười hơi hèn mọn nhìn chằm chằm Nguyệt Hân, khí tức là Luyện Thể kỳ đỉnh phong, mang một bộ hắc y. Hắn đang từ từ tiến tới chỗ, con mắt thì soi từ đầu tới chân Nguyệt Hân, miệng nở một nụ cười.

Nguyệt Hân cố gắng đứng dậy, triệu hồi quang kiếm nhưng linh khí của nàng đã sắp cạn kiệt không thể triệu hồi được. Đúng lúc nàng lui lại chuẩn bị chạy trốn.

Lại có một bóng người đột ngột xuất hiện bên cạnh tên kia đang bước tới, đá một chân vào bụng tên mang hắc y khiến hắn văng ra bên ngoài. Tên mang hắc y ngã xuống, còn chưa kịp phản ứng thì một thanh hắc kiếm bỗng chốc xuyên thẳng vào bụng hắn, lưỡi kiếm xuất hiện tử quang sắc bao phủ, mặc dù không có mũi kiếm nhưng với lực lượng cực mạnh cùng ngụy kiếm ý thì cơ thể chưa kịp phòng thủ của tên kia cũng bị xuyên thủng, ghim trên mặt đất.

Một tiếng thảm thương vang vọng khu rừng, tên kia tuy không chết nhưng lại chịu đau đớn từ ngụy kiếm ý và lôi điện giày vò. Hắn cố gắng rút chuôi kiếm ra nhưng chuôi kiếm lại cực kì nặng và ghim sâu dưới mặt đất, hắn chỉ có thể la hét trong tuyệt vọng.

“Cứ thích đánh lén người khác” Lâm Giang bỏ lại một câu mỉa mai sau đó đi về phía chuẩn bị chạy trốn Tiểu Nguyệt Hân.

Lâm Giang mang một bộ hắc bào rách nát che kín cơ thể khiến Nguyệt Hân không nhận ra có chút đề phòng nhưng nàng lại không dám manh động, kết cục của tên đánh lén nàng hiện rõ trước mắt.

“Không chạy sao?” Lâm Giang bước tới đột ngột mở miệng.

Còn đang đề phòng Tiểu Nguyệt Hân chợt con mắt mở to, đau đớn cơ thể cũng như biến mất, chạy tới thân mật ôm lấy Lâm Giang.

“Giang ca ca, hắn ức hiếp ta...” Tiểu Nguyệt Hân ôm lấy Lâm Giang cười hạnh phúc sau đó chỉ vào tên bị ghim dưới mặt đất, giọng điệu uất ức, hờn dỗi kể khổ.

Lâm Giang búng tay vào đầu Nguyệt Hân, khiến nàng đau đớn ôm đầu.

“Được rồi, chuyện đó lát tính sau”

“Giai Kỳ đâu lại để muội một mình?” Lâm Giang hơi nhíu mày nói.

Thấy Lâm Giang nhíu mày, Nguyệt Hân cuối mặt, lại ngoan như cún, tỏ vẻ hơi bối rối, ấp úng. Lâm Giang càng nhìn về phía nàng, Nguyệt Hân càng ấp úng.

“Lúc đó muội và tỷ tỷ bị bao vây bởi một bọn cướp điểm số, nhưng có lẽ cũng không hẳn là điểm số” Nguyệt Hân nói tới đây ánh mắt hơi nhìn về phía tên kia, Lâm Giang cũng hiểu và gật đầu, thuận tiện bắn một tia lôi điện vào vị trí của tên kia khiến hắn kêu càng thảm thiết hơn.

“Nhưng sau đó lại có một tên trốn trong bóng tối tấn công muội, muội phản công, cả hai đánh nhau tới một nơi khác, muội thành công giết chết hắn nhưng cũng bị lạc và bắt đầu đi săn hung thú từ lúc đó” Nói tới đây nàng hơi ngước đầu lên nhìn Lâm Giang, đón lấy ánh mắt của nàng là một cú cốc đầu yêu thương tới từ Lâm Giang.

Nguyệt Hân chỉ đành ôm đầu cuối mặt xuống không dám nói nữa lời, những lúc như thế này Giang ca ca rất nghiêm túc, không nghe lời sẽ bị đánh thảm hơn.

“Được rồi về chuyện đó cả muội và Giai Kỳ sẽ bị phạt sau, hiện tại thì nên xem xét tên kia” Lâm Giang trở về bình thường, nhìn tên đang bị hắc kiếm ghim xuống mặt đất, không thể cử động chỉ có thể la hét, máu từ phần bụng của hắn nhuộm hồng cả mặt đất.

Thấy Lâm Giang và Nguyệt Hân đi tới, hắn lại nén lấy đau đớn.

“Các ngươi dám? Ta là Mạc Ngụy, là dòng chính của Mạc Gia, các ngươi dám giết ta Mạc Gia sẽ truy sát các ngươi cùng trời cuối đất”

“Khôn hồn thì thả ta ra, nhanh lên”

Tuy đau đớn nhưng tên kia lại cố gắng nghiêm mặt uy hiếp, ánh mắt bên trong bao gồm vô cùng lớn phẫn nộ và thù hận.

“Tiểu Hân Hân, ngươi có bao nhiêu điểm rồi, xếp hạng bao nhiêu?” Lâm Giang cứ như không nghe thấy gì mở miệng hỏi Nguyệt Hân.

“820 điểm, xếp hạng 2932” Nguyệt Hân thật thà trả lời.

“Vượt ngoài 2000 à!” Lâm Giang tỏ vẻ hơi suy ngẫm, sau đó lại nhìn xuống Mạc thiếu gia đang bị ghim dưới mặt đất. Nguyệt Hân cũng nhìn xuống và hiểu ý.

Lâm Giang cuối xuống rút ra Trấn Uy, Mạc Ngụy đau đớn thét lớn nhưng cũng nghĩ là được giải thoát nên cũng không có biểu hiện sợ hãi mà là có chút phẫn nộ, vừa định quát thì một thanh kiếm được làm từ ánh sáng xuyên thủng cổ họng hắn cắt đôi đầu của Mạc Ngụy, sinh cơ biến mất, Mạc Ngụy tử vong.

“Được bao nhiêu?” Lâm Giang tò mò nhìn sang.

“Lên 1574 điểm, xếp hạng thứ 1801” Nguyệt Hân thành thật trả lời.

“Tốt tốt, vậy có cơ hội tham gia Xích Dương học viện rồi, chỉ cần đi săn thêm một ít hung thú nữa cố định mức hạng” Lâm Giang dẫn lấy Nguyệt Hân đi vào rừng bỏ lại thi thể của Mạc thiếu gia nằm lại nơi đó.

“Thế có được giảm bị phạt không?” Nguyệt Hân hăng hái hỏi Lâm Giang.

“Không!” Một tiếng cốc đầu vang vọng lại từ trong rừng.

...

Một đêm cũng trôi qua, mặt trời cũng xuất hiện.

Nguyệt Hân kết liễu một con Hắc Lâm Cự Mãng, giữ vững xếp hạng của mình ở 1745, còn Lâm Giang thì xếp hạng ở 798. Nhờ đó Lâm Giang cũng hiểu cảm giác của phú nhị đại là như thế nào.

Ánh mặt trời xuất hiện chiếu sáng toàn bộ khu rừng, toàn bộ ngóc ngách của mọi thứ. Tất cả mọi người đều bị ánh sáng bao phủ, tầm mắt cũng toàn bộ là

bạch sắc. Ánh sáng mặt trời bắt đầu giảm bớt như bình thường, chợt tất cả đều phát hiện nơi họ đứng không còn là phía trong rừng.

Không còn khung cảnh chém giết ngươi chết ta sống với hung thú, mà trước mắt bọn hắn lại là một cầu thang vô cùng lớn, bên trên được bao quanh bởi vô số Kim Vân, mỗi bậc thang đều lóng lánh như được làm từ hoàng kim.

Dần dần thích ứng được với ánh sáng, bọn hắn nhìn thấy rõ hơn, cao vút lên phía trên là một nhóm người đang ngồi. Mỗi người khí tức đều vô cùng uy nghiêm và mạnh mẽ, không giận mà uy. Mỗi người giống như tiên nhân vĩ đại đang lặng nhìn bọn hắn.

Xung quanh bọn hắn kéo dài xuống bên dưới là vô số người khác, tất cả đều uy nghiêm nhìn bọn hắn.

“Chúc mừng các ngươi đã hoàn thành xuất sắc phần thi chiêu sinh của mình” Một nữ nhân cực kì xinh đẹp, nhìn như chỉ khoảng 20 tuổi, nhưng trên khuôn mặt lại mang sự uy nghiêm, đó là Hàn viện trưởng, Phó Viện Trưởng của Thiên Lâm học viện.

Bọn hắn nhìn lại, bên cạnh xuất hiện vài vạn người nhưng không gian vẫn rộng rãi cũng đủ hiểu tình huống bọn hắn hiện tại.

“Ta cũng sẽ không dài dòng nữa, có thể một số kẻ đã đoán được, 99 bậc thang và khu rừng kia chỉ là huyễn cảnh, từ khí các ngươi bước vào Khải Hoàn Thiên Môn thì đã bước chân vào huyễn cảnh”

Hàn viện trưởng uy nghiêm cực điểm nhẹ nhàng nói với bọn hắn. Vô số người đều nhìn về phía sau, nơi đó vẫn đứng lấy một đại môn tỏa ra hào quang vạn trượng đứng sừng sững ở nơi đó, chỉ cần đứng ở nơi đó thôi cũng giống như trấn giữ toàn bộ thế gian.

“Và toàn bộ những người còn lại ở đây đều đã vượt qua 99 bậc thang, cũng chính là việc các ngươi đã chiến thắng cuộc chiêu sinh. 23004 người hoàn thành trong hơn 100 vạn người tới nơi đây.”

Đáng lẽ mọi người sẽ ồn ào bàn tán nhưng với không khí như vậy lại không thấy ai mở miệng, tất cả đều nhìn chăm chú vào Hàn viện trưởng.

“Tuy nhiên chỉ có 3000 người vào đầu bảng xếp hạng được tự do chọn lựa thế lực của mình, từ 3000 hạng trở đi cũng sẽ được chọn lựa nhưng không được chọn Thiên Lâm học viện và Xích Dương học viện.”

“Ngoài ra, sẽ có một số trường hợp đặc biệt sẽ được các thế lực chọn lựa” Hàn viện trưởng tiếp tục nói.

Vừa nói xong, không khí này cũng không thể đè ép nỗi lòng của mọi người thêm nữa. Có người buồn rầu hét lớn, có người vui mừng, có người thở phào nhẹ nhõm. Nhưng dù sao thì tất cả mọi người cũng đã thành công trong cuộc thi chiêu sinh.

Tỉ lệ thực sự thực sự vô cùng thấp, chỉ khoảng 2%.

“Đương nhiên đứng hạng cao không phải là vô nghĩa, mười kẻ đứng đầu sẽ nhận được phần thưởng riêng biệt xứng đáng với cố gắng của mình. Theo từng thứ hạng, tất cả đều sẽ nhận được phần thưởng” Hàn viện trưởng nói.

Sau đó lui xuống trở về chỗ ngồi của mình. Một thiếu niên đứng bên cạnh các cao tầng của thế lực đứng lên, bay lơ lửng ra phía trước mặt bọn hắn. Trên tay mang một bảng danh sách, khí tức rất mạnh.

“Hạng 1, Lăng Tuyết Nhi, với 20092 điểm. Thưởng 30 thượng phẩm linh thạch, 5000 hạ phẩm linh thạch, 1 kiện tứ phẩm Hỏa hệ linh khí tùy chọn, 10000 học phần, 1 kiện vật phẩm phía trên, 1 quyền lựa chọn một món đồ trong tầng 3 Tàng Bảo Các của thế lực đó”

Vừa nghe xong rất nhiều người nhìn về phía một thiếu nữ, Lâm Giang cũng nhìn lại, hắn có chút giật mình. Nữ nhân đó chính là nữ nhân cho thiêu chết huyết sắc Cự Viên, mang bạch y váy dài.

Bây giờ nhìn gần hơn, Lâm Giang mới mấy nàng khí chất phi phàm, khuôn mặt hồng hào thanh tú, lông mày đẹp như tranh vẽ, làn da trắng mịn trong suốt, ánh mắt điềm tĩnh nhưng lại cho người khác một cảm giác cao không với tới, đặc biệt thu hút ánh nhìn là mái tóc mang hồng sắc, phấp phới, lộng lẫy. Khí chất nhẹ nhàng, bình tĩnh nhưng khi Lâm Giang thấy nàng một tay thiêu sống huyết sắc Cự Viên thì hắn không tin tưởng khí chất của nàng.

“Hạng 2, Trần Bác Văn, với 17872 điểm. Thưởng 20 thượng phẩm linh thạch, 3000 hạ phẩm linh thạch, 1 kiện tứ phẩm Phong hệ linh khí tùy chọn, 7000 học phần, 1 kiện vật phẩm phía trên, 1 quyền lựa chọn 1 món đồ trong tầng 2 Tàng Bảo Các của thế lực đó”

“Hạng 3, Mạc Thiên Lăng, với 15728 điểm. Thưởng 10 thượng phẩm linh thạch, 3000 hạ phẩm linh thạch, 1 kiện tứ phẩm linh khí tùy chọn, 5000 học phần, 1 kiện vật phẩm phía trên, 1 quyền lựa chọn 1 món đồ trong tầng 2 Tàng Bảo Các của thế lực đó”

“Hạng 4, Hoa Bích Dung, với 10902 điểm. Thưởng 200 trung phẩm linh thạch, 1000 hạ phẩm linh thạch, 1 kiện tam phẩm linh khí, 4000 học phần, 1 kiện vật phẩm bên dưới”

“Hạng 5, Liễu Như Hoa....”

“Hạng 6, Tôn Thiết Sơn....”

“Hạng 7, Đường Lôi....”

“Hạng 8, Liễu Y Y....”

“Hạng 9, Sở Hàn....”

“Hạng 10, Tiêu Đức Hòa....”

Ngay sau đó 10 người từ trong đám đông bước về phía trước, mỗi người đều có khí chất phi phàm, vẻ mặt tính cách khác nhau.

10 kiện vật phẩm lơ lửng từ chỗ của các cao tầng xuống gần phía bọn hắn, rõ ràng có 3 kiện vật phẩm đứng cao hơn 7 cái còn lại. Mỗi kiện đều được đóng trong một hộp gỗ, có từng kích thước, hình dáng khác nhau nhưng hoàn toàn không có bất kì khí tức nào lộ ra ngoài. Đó cũng là phần thưởng của 10 hạng đầu, không thể xác định vật phẩm bên trong là gì.

Trong khi mọi người đều chú ý tới 10 người phía trên lựa chọn 10 kiện vật phẩm, đôi mắt trông mà thèm, ai không biết bất cứ kiện nào bên trong đều mang giá trị liên thành. Thì Lâm Giang lại đang suy nghĩ.

“Mạc Thiên Lăng, Mạc Thiên Lăng......”

Hắn nhìn về hạng 3 Mạc Thiên Lăng, rõ ràng không hề giống với tên mà hắn đã gặp trong tiệm bán vũ khí. Ngoài ra còn là họ Mạc, hình như từng có tên nào đó Lâm Giang cũng họ Mạc.

Lâm Giang cũng nhìn về phía hạng 2 Trần Bác Văn, khá là quen mắt. Chính là tên Lâm Giang đã gặp khi bước ra khỏi hang ổ của Địa Linh Độc Hạt, cũng chính là kẻ nói với hắn cứ chiến thoải mái.

Cả 10 thứ hạng đầu rất nhanh chóng nhận hết 10 kiện vật phẩm của bọn hắn.

Thiếu niên lơ lửng trước mặt bọn hắn tiếp tục mở miệng đọc.

“Từ 11-100 hạng, thưởng 30 trung phẩm linh thạch, 500 hạ phẩm linh thạch, 1000 học phần”

“Từ 101- 1000 hạng, thưởng 10 trung phẩm linh thạch, 300 hạ phẩm linh thạch, 800 học phần”

“Từ 1001- 3000 hạng, thưởng 5 trung phẩm linh thạch, 100 hạ phẩm linh thạch, 500 học phần”

“Từ 3001- 23004 hạng, thưởng 100 hạ phẩm linh thạch, 300 học phần”

Nói tới đây hắn lại hơi ngưng lại một chút, sau đó tiếp tục.

“Đây chỉ là phần thưởng của cuộc chiêu sinh lần này, còn lại sẽ thuộc về riêng thế lực các ngươi chọn”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.