“Chỉ khoảng 2000 người đầu bảng mới có cơ hội gia nhập hai đỉnh tiêm học viện, 1000 người đứng đầu thì cơ hội rất lớn” Lâm Giang vừa đi vừa suy ngẫm.
“Khoảng 100 vạn người nhưng chỉ lấy khoảng 1000 người, tỉ lệ thấp đáng thương”
Lúc nãy vừa chuẩn bị rời đi thì lại nghe tên kia nói đúng thông tin hắn đang cần, nên ngay lập tức Lâm Giang tách hắn ra khỏi đội ngũ, hỏi thăm nhẹ nhàng một số tin tức xong lại thả hắn đi, à ừ đó là với điều kiện hắn có thể sống lại và đi.
Hiện tại thì Lâm Giang đang đi tới khu vực xuất hiện đông người, có khi ở nơi đó hắn gặp được bọn người Vô Danh và Giai Kỳ.
Tên lúc nãy Lâm Giang giết và bọn người kia, tất cả đều không thấy được trữ vật giới chỉ như thế càng làm Lâm Giang tin vào suy luận của mình.
Điểm số của hắn hiện tại là 2632, xếp hạng là 201. Tên kia cũng có kha khá điểm, xếp hạng hiện tại có lẽ nằm trong vùng an toàn rồi, nên Lâm Giang cũng không có quan tâm nhiều về nó nữa.
Đúng như tên kia nói, khu vực trung tâm sẽ tập trung rất nhiều người và hung thú, hiện tại Lâm Giang đã không thấy được dã thú đâu hết, toàn bộ đều là hung thú.
Xác định vào trong khu vực đông người, Lâm Giang lại tìm một nơi cao ráo, tầm nhìn lớn, cảnh vật đẹp để nghỉ ngơi. Mục đích hắn tới khu trung tâm chỉ là quan sát thôi, không rảnh tranh đua với bọn người kia, hắn giàu.
Với giác quan nhạy bén, Lâm Giang nhanh chóng tìm được cho mình một ngọn đồi cao, là hang ổ của 1 nhóm Quan Miện Điểu. Chỉ là Linh Hải kỳ tầng 3 nên nhanh chóng bị Lâm Giang xử lí, Quan Miện Điểu có lợi thế về tốc độ và số lượng nên Lâm Giang cũng không phải dễ dàng hạ gục bọn nó, còn phải dùng tới Lôi Áp.
Mệt mỏi ngồi điều tức trên ngọn đồi, nhưng cũng không quên là quan sát những người gần đó, tuy chắc chắn không nhìn được xa nhưng ít ra thì bán kính
hắn nhìn thấy cũng được tăng lên đáng kể.
Hôm nay Lâm Giang không được may mắn cho lắm, vì động tĩnh lúc nãy chiến đấu với Quan Miện Điểu, có 1 ít người cũng leo lên ngọn đồi để tìm hiểu. Bọn hắn không theo nhóm nào cả và một mình đi lên giống như Lâm Giang, khí tức mỗi người đều không hề yếu một chút nào.
Vì Lâm Giang cũng không muốn xảy ra chiến đấu với bọn họ nên hắn cũng nhanh chóng di chuyển trốn khỏi bọn người đó.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, cũng không có người xuất hiện trên đồi, Lâm Giang cũng không có đi ra bên ngoài, chỉ ở bên trong nơi trú ẩn tạm thời ngồi tu luyện.
Lần trước linh khí xuất hiện sau khi giết chết con Ác Ma kia Lâm Giang hoàn toàn hấp thu không hết, nhưng do có người theo dõi nên Lâm Giang chỉ đành bỏ nó.
Tuy vậy nhưng lượng linh khí đưa vào cơ thể rèn thể cũng rất nhiều, hoàn toàn là hắn sắp đột phá rồi, chỉ cần cố thêm một chút nữa.
Đùng..............
Một tiếng nổ long trời lỡ đất vang lên, Lâm Giang cũng mở mắt ra sau đó nhanh chóng ra khỏi chỗ trú ẩn nhìn về phương xa.
Nơi đó xuất hiện một con toàn thân huyết sắc Cự Viên, cao gần 20m, vô cùng khổng lồ. Mà tiếng nổ kia không phải do nó gây ra mà là có người đang đuổi theo nó tấn công, nó thì đang tránh né.
Một hố sâu vô cùng lớn đang liên tục bị thiêu cháy vừa xuất hiện, Lâm Giang đoán đó là nguồn gốc của tiếng nổ lúc trước.
Huyết sắc Cự Viên không chạy trên mặt đất, nó đang chạy trên không, cũng có thể nói nó ít nhất là Huyền Vũ kỳ hung thú.
Đùng..........
Lại một tiếng nổ cực lớn vang lên, lần này Lâm Giang thấy một hình bóng xuất hiện, một hỏa cầu lớn như kích cỡ Cự Viên xuất hiện trên tay người đó lao thẳng về phía Cự Viên nổ lớn, trúng chiêu trực tiếp Cự Viên bị nổ thương tích đầy mình còn bị bắn đi xa hơn nữa mà không thấy đứng dậy.
Lâm Giang thấy rõ là người kia là một nữ nhân mang bạch y váy dài, không thể thấy được khuôn mặt và tu vi nhưng có lẽ không biết bay.
“Thiên Kiêu nó phải là như thế, vượt một đại cảnh giới mà chiến, dành luôn thế thượng phong” Lâm Giang cảm thán, thật sự là màn vừa rồi cực kì hoành tráng, Cự Viên gần như không có bất kì kháng cự nào, bị nữ nhân kia truy đuổi trốn không kịp.
Lâm Giang sẽ không khờ khạo để đánh đồng mình với nữ nhân đó, lửa thiêu mất xác không ai biết được.
Lại một ngày trôi qua, ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng chiếu lên ngọn đồi, đây cũng chính là ngày cuối cùng chiêu sinh, ngày mai sẽ quyết định kết quả như thế nào. Ngày mai cũng là ngày có thể nói là thay đổi vận mệnh của nhiều người.
Lâm Giang nói mình không chờ đợi sẽ là nói dối, đối với hắn hoặc là đối với tất cả bọn hắn, ngày mai cũng là một ngày vô cùng quan trọng. Lâm Giang không muốn ai bị bỏ lại hay có chuyện gì xảy ra. Đó cũng là một lí do hắn đến khu vực trung tâm này để tìm bọn người Vô Danh Minh Viễn đảm bảo điều đó.
Vận khí của hắn thật sự là không tốt, đã lang thang lâu như thế, chém giết nhiều hung thú như thế, cũng như gặp một số người nhưng cho đến chiều tối Lâm Giang vẫn không thấy được một ai mà hắn quen biết.
Điểm số 2787, xếp hạng 509. Tuột hạng khá là nhiều nhưng vẫn ở trong vùng an toàn.
Trên đường hôm nay hắn đi cũng gặp khá nhiều người, đa phần là chỉ gặp nhau rồi lướt qua không quan tâm, khu rừng rất rộng hung thú khắp nơi, mục tiêu của bọn hắn chỉ là tìm lấy hung thú.
Không phải ai tham gia trong đây đều lấy tiêu chí là cướp điểm. Hắn cũng gặp một số người khá mạnh, Lâm Giang cũng có một chút cảm giác nguy hiểm khi đối mặt, nhưng do hắn chỉ là Luyện Thể kỳ nên không nhiều người thèm để ý hắn.
“Sao nào, Luyện Thể kỳ thì phải bị khinh thường sao? Ta cũng khá mạnh mà” Lâm Giang chán nản ngồi lẩm bẩm trong rừng sâu.
Lâm Giang cả ngày nay cũng không thiếu hung thú tập kích hắn, nhưng bình thường thì Lâm Giang sẽ phát hiện trước và tránh né những con mạnh mẽ, làm hắn mất nhiều thời gian để chiến đấu hoặc là đánh không lại. Hắn hiện tại nếu dùng tất cả lực lượng với Lôi Áp tầng 9, Lâm Giang có thể giết được những con hung thú tu vi khoảng Linh Hải tầng 8. Nhưng sau khi chiến thắng thì Lâm Giang sẽ bị khô kiệt linh khí và mất sức nghiêm trọng.
Tuy nhiên hung thú không chỉ có loại bình thường như thế, trong hung thú còn phân chia cấp bậc ở một cảnh giới, giống như nhân loại phân chia theo Thiên Kiêu, Yêu Nghiệt như thế. Hung thú cùng một tu vi thì phân loại theo hắn biết như sau: Bình thường, Tinh Anh, Lĩnh Chủ.
Tinh Anh cấp hung thú cùng bình thường hung thú, cùng một giống loài cùng tu vi, nó sẽ dễ dàng giết chết bình thường hung thú. Có thể coi nó như là đầu đàn.
Ở nơi này cũng có xuất hiện Tinh Anh cấp hung thú nhưng Lâm Giang chưa từng gặp phải, có lẽ là ở sâu hơn. Có thể con Huyết sắc Cự Viên mà nữ nhân kia chém giết là Tinh Anh hung thú không chừng.
Lĩnh Chủ cấp thì sẽ rất ít xuất hiện, gần như trong khu rừng này không có Lĩnh Chủ cấp hoặc là bọn hắn không biết. Nhưng Lĩnh Chủ cấp mạnh hơn Tinh Anh cấp rất nhiều lần.
Ngoài ra hung thú khác với yêu thú, nếu yêu thú có xu hướng biến thành nhân tộc, tu luyện thần thông, võ kỹ, công pháp, có trí thông minh cao. Thì hung thú sẽ tu luyện nhục thân, huyết mạch, thần thông, có trí thông minh tùy theo giống loài. Hung thú vẫn có thể hóa thành yêu thú, đó chỉ là con đường nó chọn.
Ngoài ra, một số hung thú có mang huyết mạch của tổ tiên, có thể truyền thừa thần thông qua huyết mạch. Vì thế huyết mạch cũng đánh giá tiềm năng và sức mạnh của hung thú.
Đang chán nản đi lang thang, chợt hắn thấy phía trước lóe lên một ánh sáng dễ dàng nhìn thấy trong bầu trời sắp tối.
Hơi tò mò và đang chán nản nên Lâm Giang cũng bước tới nhìn xem thế nào.
Nơi đó một nữ nhân đang đánh nhau với một con Địa Linh Độc Hạt. Địa Linh Độc Hạt có nọc độc rất ghê gớm nhưng ngay cả tốc độ và sức mạnh cũng chỉ ở mức thấp hơn bình thường, nó thường ẩn nấp phục kích con mồi đi ngang qua và cho một kích chí mạng.
Nữ nhân đó thì lại rất quen thuộc với Lâm Giang rồi, là Tiểu Hân, tiểu muội muội của cả nhóm.
“Giai Kỳ đâu mà lại để Tiểu Hân một mình?” Lâm Giang hơi nhíu mày.
Tiểu Hân có thể nói là yếu nhất trong tất cả bọn hắn, nàng chỉ giỏi về khôi phục và chữa thương, chiến đấu không phải là thế mạnh của nàng.
Tuy nhiên hiện tại, hai tay Tiểu Hân xuất hiện hai thanh kiếm bằng ánh sáng, đang đấu ngang ngửa với Địa Linh Độc Hạt tu vi Linh Hải kỳ tầng 1. Nàng di chuyển rất nhanh nhạy tuy sát thương gây ra không nhiều nhưng cũng đảm bảo là không bị thương, cơ thể thì được bao quanh bởi kim quang, có lẽ đó là thần thông Thánh Quang của nàng.
Đương nhiên bất cứ Luyện Thể kỳ nào khi chiến đấu lâu dài với Linh Hải kỳ đều sẽ không chiếm lợi thế, đó cũng là lí do tại sao Lâm Giang thường hay đánh nhanh thắng nhanh.
Nguyệt Hân dần dần rơi vào thế yếu nhưng vẫn cố gắng chống đỡ.
Nhưng trong lúc tưởng chừng thua cuộc, Địa Linh Độc Hạt cũng liên tục tấn công.
“Quang Thiểm Kiếm”
Tiểu Hân xoay người, gộp hai thanh kiếm thành một, di chuyển như ánh sáng cắt đứt đuôi của Địa Linh Độc Hạt. Thì ra là nàng đợi Địa Linh Độc Hạt liên tục tấn công cũng là lúc có nhiều sơ hở nhất, một kiếm chí mạng.
“Recccc” Địa Linh Độc Hạt mất đuôi, thét lên đau đớn.
Mất đi vũ khí tấn công chính, dù là Luyện Thể kỳ chỉ bằng lực lượng của mình Tiểu Hân cũng có thể nhanh chóng áp chế và kết liễu Địa Linh Độc Hạt.
Địa Linh Độc Hạt mất đi sinh cơ, Tiểu Hân cũng nhẹ nhàng thở phào, ngồi bệt xuống mặt đất, thanh kiếm ánh sáng trong tay cũng tan biến thành những hạt sáng.
p/s: chương này ta viết tận 3 ngày mới xong nhưng cũng chỉ xong cho đủ số chữ, thay đi đổi lại nhiều lần nhưng viết vẫn không ổn.