Ác Nữ Quay Về

Chương 47: Chương 47: Muốn chết đúng không




Dù thế nào Lăng Thanh Dương cũng không nghĩ tới đây chính là người trước kia mỗi lần trông thấy mình thì sẽ khúm núm, tiểu nha đầu hận không thể dúi đầu vào ngực kia, vậy mà miệng lưỡi lại trở nên bén nhọn thế này, ngay cả một câu phản bác nàng ta cũng không nói nên lời!

Nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, không hề nghĩ ngợi, hung dữ ném ấm trà trong tay tới phía đầu Lăng Nhược Hi, ngay lập tức, máu tươi phun ra ngoài!

Lăng Nhược Hi cũng không ngờ một lời không hợp Lăng Thanh Dương sẽ ra tay đánh người, sửng sốt một chút, chỉ cảm thấy trên đầu đau nhói, rất nhanh, máu tươi làm hai mắt Lăng Nhược Hi mơ hồ, ánh mặt trời chiếu vào gương mặt Lăng Nhược Hi, ngược lại có chút cảm giác thê lương không nói nên lời.

Lăng Nhược Hi cũng không khóc, chỉ bình tĩnh nhìn Lăng Thanh Dương, thản nhiên nói: "Đại tỷ tỷ đúng là thân thủ rất tốt!"

Lăng Thanh Dương nhìn Lăng Nhược Hi như vậy, trong mắt không có một tia hối hận nào, chỉ đầy khinh thường: "Lăng Nhược Hi, ngươi có tin nếu giờ khắc này ngươi chết đi, cũng sẽ không có người nói một câu nào cho ngươi không! Ngươi vốn là Thiên Sát Cô Tinh*, hại chết Mẫu thân của mình, khắc Phụ thân của mình, bây giờ lại muốn khắc Mẫu thân ta, Lăng Nhược Hi ta nói cho ngươi biết! Người vô danh như ngươi, vốn dĩ không nên sống trên đời này, ngươi có biết không?"

*Thiên sát cô tinh: Mạng xấu, khắc chết mọi người, số cô độc

Lăng Nhược Hi nhìn dáng vẻ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ của Lăng Thanh Dương thì chỉ cảm thấy buồn cười, cũng mặc kệ vết thương trên đầu mình còn đang chảy máu, trực tiếp từng bước từng bước đi đến trước mặt Lăng Thanh Dương, trừng mắt nhìn thẳng vào mắt Lăng Thanh Dương, lạnh lùng nói: "Ta là người vô danh? Nếu như không có của hồi môn của Mẫu thân ta, Lăng phủ làm sao có thể có cuộc sống không lo cơm áo như bây giờ? Nếu như không có Phụ thân ta xông pha anh dũng trong những cuộc chiến đẫm máu trên sa trường, làm sao các ngươi có thể vinh quang như bây giờ? Nhà họ Lăng trên xuống dưới, đều sống ở dưới cánh của phụ thân ta, nhưng mà các ngươi từng bước từng bước lòng dạ hiểm độc lá gan đen tối, chẳng những ba lần bốn lượt muốn chơi chết ta, ngay cả Phụ thân ở nơi xa cuối chân trời, cũng bị các ngươi một lần lại một lần nữa vô tình lợi dụng! Ta cũng không rõ! Đến cùng ai mới là kẻ không nên sống trên cõi đời này!"

Lăng Thanh Dương nhìn ánh mắt và khuôn mặt chảy đầy máu của Lăng Nhược Hi, trong lòng một trận buồn nôn, vừa muốn đưa tay đẩy Lăng Nhược Hi ra, khoé mắt đã nhìn thấy Bắc Đường Cẩn từng bước từng bước đi tới phía bên này, lập tức thay đổi suy nghĩ, bày ra dáng vẻ đáng yêu: "Tam muội muội, tỷ biết muội hận tỷ, nhưng mà tỷ thật sự không cố ý, tỷ nhận lỗi với muội, trước hết muội buông tỷ ra, để tỷ tìm đại phu tới khám cho muội một chút được không?"

Lăng Nhược Hi không cần quay đầu lại, cũng biết nhất định là Bắc Đường Cẩn chờ đến lâu đến mức không còn kiên nhẫn nên đi ra, nếu không, tại sao Lăng Thanh Dương có thể có phản ứng như vậy, cười lạnh, không hề nghĩ ngợi kéo cổ Lăng Thanh Dương, mạnh mẽ đánh lên!

Chát chát chát ••••••••

Không bao lâu, đánh xuống mười cái cái tát, gương mặt Lăng Thanh Dương lập tức sưng phồng lên, Lăng Nhược Hi cười lạnh, khinh thường bỏ qua Lăng Thanh Dương, thản nhiên nói: "Lăng Thanh Dương, từ hôm nay trở đi, những điều ngươi đã làm với ta, ta đều sẽ trả lại cho ngươi gấp trăm lần!"

Sau khi nói xong, cũng không chú ý ánh mắt khác thường của Đường Cẩn ở sau lưng, trực tiếp nhanh chân đi ra ngoài phủ!

Lăng Thanh Dương không nghĩ tới Lăng Nhược Hi dám đánh nàng ta ở ngay trước mặt Bắc Đường Cẩn, lập tức có chút lo lắng nhưng mà bận lấy lại hình tượng ở trước mặt Bắc Đường Cẩn, chỉ có thể là trơ mắt nhìn Lăng Nhược Hi đi ra ngoài, quay đầu lại, lại phát hiện Bắc Đường Cẩn đang nhìn chằm chằm phía sau lưng Lăng Nhược Hi, càng cảm thấy tức giận.

"Vương gia thứ tội, Tam muội muội thật sự quá thất lễ rồi!"

Lăng Thanh Dương thu lại biểu cảm dữ tợn trên mặt, vô cùng đáng thương lên tiếng, sự dịu dàng trong mắt càng khiến người ta muốn chết chìm trong đó.

Lúc này Bắc Đường Cẩn mới kịp phản ứng, nhìn Lăng Thanh Dương giống như đầu heo nũng nịu với mình, lập tức cảm thấy buồn nôn, có chút không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, thản nhiên nói: "Nếu đã như vậy, vậy Bản vương đi về trước, Đại tiểu thư vẫn nên tìm đại phu khám một chút đi!"

Mặc dù Lăng Thanh Dương không nỡ thả đi Bắc Đường Cẩn đi, nhưng mà nàng ta cũng biết bây giờ nàng ta nhất định là xấu muốn chết, cho nên cũng chỉ có thể là ấm ức khom người, nhỏ giọng nói: "Thần nữ cung tiễn Vương gia."

Bắc Đường Cẩn nhẹ gật đầu qua loa, sau đó trực tiếp quay người đi ra ngoài cửa.

Nhìn Bắc Đường Cẩn như vậy, trong mắt Lăng Thanh Dương đều đầy lửa giận, tựa như sắp phun hết ra ngoài, lúc này, một tiểu nha đầu vội vàng hấp tấp chạy tới, cũng không thấy rõ nét mặt Lăng Thanh Dương, đã vội vã nói: "Đại tiểu thư, Đại phu nhân nói đã chuẩn bị xong thịt rượu, mời đại tiểu thư và Cẩn vương gia cùng tới!"

Tiểu nha đầu vừa nói xong, không thể nghi ngờ gì hơn, trực tiếp bị Lăng Thanh Dương hung hăng giáng cho một cái bạt tai, Lăng Thanh Dương khó thở ra tay, hung ác đánh một bạt tai: "Tiện nhân! Không nhìn thấy vương gia đã đi rồi sao?"

Tiểu nha đầu không hiểu sao lại bị ăn đòn, tất nhiên là ấm ức, nhưng mà ngày bình thường, Lăng Thanh Dương vẫn là người lợi hại, cho nên cũng không dám khóc, chỉ có thể cúi đầu nhận sai: "Nô tỳ biết sai, nô tỳ biết sai!"

"Nha đầu chết tiệt kia, còn đứng ngây đó làm gì! Còn không đi mời đại phu, nếu như bản tiểu thư bị để lại sẹo, ngươi gánh được hay sao hả?" Lăng Thanh Dương nhìn tiểu nha đầu như cọc gỗ đứng ở bên cạnh, càng cảm thấy giận dữ, cảm thấy chưa hết giận, đi lên phía trước, lại một lần nữa hung ác đánh hai cái bạt tai lên mặt tiểu nha đầu, lúc này mới thở phì phò đi về viện của mình.

Tiểu nha đầu sưng mặt, đứng tại chỗ, nhìn về hướng Lăng Thanh Dương rời đi, ánh mắt trở nên có chút oán hận, vừa lúc bị Mai Hương ngang qua nhìn thấy, nàng ấy đi tới phía trước, đưa một tấm khăn, thản nhiên nói: "Phong Đại, đừng khóc, coi chừng bị nê mặt, sau này sẽ không đẹp!"

Tiểu nha đầu nhận lấy khăn tay của Mai Hương, gật nhẹ đầu: "Đa tạ Mai Hương tỷ tỷ!"

"Được rồi, nhanh đi làm việc đi, chúng ta là nô tài, nào có thể không bị khinh bỉ chứ, đừng để trong lòng là được rồi!" Mai Hương nhàn nhạt nói xong, đi thẳng vào trong phòng.

Vừa mới vào nhà, đã nhìn thấy Lục La đỏ hồng đôi mắt đứng ở đó, trải qua một thời gian tiếp xúc, Mai Hương cảm thấy Lục La cũng là một nha đầu rất khá, mặc dù còn chưa nhìn ra có phải là người trong phòng của Đại phu nhân hay không, nhưng mà chỉ cần là việc phân phó cho nàng ta làm, đều sẽ làm rất thỏa đáng.

Ngày bình thường cũng là người ổn trọng, chỉ là không biết giờ phút này, vì sao lại ở đây khóc, cảm thấy có chút kỳ quái, đi ra phía trước, nhẹ nhàng hỏi: "Được rồi được rồi, ngươi làm sao vậy?"

Lục La trông thấy Mai Hương, lập tức có chút sốt ruột, nắm lấy tay Mai Hương, nghẹn ngào nói: "Mai Hương tỷ tỷ, tỷ quay về rồi, mới vừa rồi Tam tiểu thư bị Đại tiểu thư dùng ấm trà đập một cái, máu tươi chảy ròng ròng, bây giờ Tam tiểu thư một mình đi ra cửa, ta là nha đầu nhị đẳng, không có tư cách đi ra ngoài, Mai Hương tỷ tỷ tỷ mau đi theo đi xem một chút đi!"

Nghe đến đó, Mai Hương lập tức vội vã, thả bánh trà trong tay xuống, cầm tay Lục La vội vã hỏi: "Lời ngươi nói là thật sao? Tiểu thư đi hướng nào, ngươi biết không?"

"Ta không biết, nhưng mà tiểu thư bị thương nghiêm trọng, nhất định là đi tìm đại phu, thế nhưng mà hôm nay Đại tiểu thư cũng bị lỗ vốn, chuyện này, sợ là lại gây ra náo loạn!"

Bây giờ điều Lục La lo lắng nhất, là Đại phu nhân bên kia, dù sao Lăng Thanh Dương cũng là nữ nhi Đại phu nhân thương yêu nhất.

Mai Hương nghe đến đó, cũng có hơi nhíu mày, có chút bất đắc dĩ thở dài: "Bây giờ tiểu thư không ở trong phủ, chúng ta cũng chỉ có thể là binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn mà thôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.