Bước lên bậc thềm, mới nhìn rõ căn phòng này ra sao, Mai gia thế nhưng lại có một
căn biệt viện rách nát như thế này? Thẩm Dục Đức nhìn phòng ốc mục nát
và cửa sổ giống như sắp sập tới nơi, thân hình bất giác muốn ra khỏi
phòng, theo sau đó là oanh một tiếng, một tiếng thét kinh hãi của nam
nhân truyền tới.
“Hô, khụ
khụ!” cửa phòng sụp đổ ầm ầm ngã xuống đất, không biết bụi bậm đã được
tích tụ bao lâu làm Thẩm Dục Đức bị nghẹn được một lúc ho khan, thân
hình to lớn mà chẳng có một chút khí lực nào nhẹ nhàng đến đẩy cửa ra.
Lúc này Thẩm Dục Đức không thể không mạnh mẽ lên, nhấc chân đá cánh cửa vừa ngã văng ra, tiếng động tùy theo dựng lên, chẳng qua, không phải là thanh âm
thanh thúy mà cực kì khó chịu, cửa tự nhiên bị mở ra , một ý tưởng khiếp sợ làm cho Thẩm Dục Đức giật mình. Miệng mở ra hết cỡ la toáng lên.
Là nàng,
nhất định là nàng, là tuyệt sắc mĩ vị hắn luôn luôn nhớ thương, nhớ từng nhất cử nhất động của nàng, mỗi một cái nhăn mày cười hắn đều để ý, sẽ
không sai, nhất định sẽ không sai. Nhưng mà, mảnh sân suy tàn, cửa phòng mục nát, kết quả ra sao cũng không trọng yếu, quan trọng là, tướng phủ
thiên kim tiểu thư hơn nửa đêm vì sao phải đưa hắn đến nơi này, thật sự
chỉ vì muốn cùng hắn vui vẻ sao?
“Tâm Phỉ,
Tâm Phỉ, ngươi ở đâu? Chúng ta đi thôi, nơi này…?” Câu nói kế tiếp, Thẩm Dục Đức nuốt xuống, hắn đường đường là đại nam nhân không thể tỏ ra hèn nhát nói nơi này đáng sợ, tuy trong lòng hắn phát run nhưng vẫn tỏ ra
trấn tĩnh, nếu không sau này làm sao ngẩng cao đầu trước mặt mĩ nhân
được.
“Tâm Phỉ a,
ta cảm giác trong phòng này có chút tà đạo, đêm xuân là chuyện tốt sao
có thể đến một nơi như thế này, ngươi nói có đúng không Tâm Phỉ? Tâm
Phỉ, ngươi rốt cuộc có ở bên trong hay không, trả lời ta một tiếng nào!”
Vô luận Thẩm Dục Đức mỉm cười nói ngon ngọt hay giận dữ cất cao thanh âm, đều không
có tác dụng. Điều này làm cho Thẩm Dục Đức tức giận bỏ đi, thế nhưng vì
tìm cái đáp án, mặc dù muốn bỏ đi nhưng bước chân vận chậm rãi.
Mắt trừng
lớn, tai thì vểnh lên để nghe, bước chân thử bước đi nhưng tay nhanh
chóng xốc lên rèm cửa, một dòng ẩm triều xúi quẩy đập vào mặt của hắn,
nơi đèn đuốc này như ẩn như hiện, căn phòng mục nát nhất thời lọt vào
trong tầm mắt, về phần giai nhân ở trong lòng vẫn đưa lưng về phía hắn,
đứng ở một góc phòng với một thân hắc y nhưng đầu tóc làm sao lại rối
tung như vậy.
Tâm Thẩm Dục Đức chẳng những chưa thả lỏng, lại trong giây lát buộc chặt, không biết từ đâu đến hơi thở quỷ dị vòng trụ gắt gao, thanh thanh kêu gọi, Mai
Tâm Phỉ vẫn không nhúc nhích, lại càng không trả lời hắn tiếng nào.
“Tâm Phỉ,
ngươi lại cố ý làm ta tức giận như thế, không chơi, ta đi rồi ngươi đừng có hối hận nha!” Lời này cũng không phải là Thẩm Dục Đức uy hiếp hay dụ dỗ mà là thật sự hắn muốn rời đi, lời nói còn chưa dứt, bước chân của
Thẩm Dục Đức đã bắt đầu hướng cửa thối lui, chỉ vì ở trong phòng này so
với bên ngoài sân càng làm cho hắn không thoải mái, nói trắng ra là, hắn quả thật đang sợ hãi, hơn nữa rất sợ.
“Đi?” Một
đạo thanh âm trầm thấp càng khàn khàn theo góc giường chỗ ẩn ẩn mà đến,
đem thân mình Thẩm Dục Đức trong nháy mắt định trụ.
“Tâm Phỉ?”
phải dùng một lượng khí lực thật lớn mới phun ra được hai chữ Tâm Phỉ,
trong đầu nháy mắt liền hiện lên hình ảnh quỷ dị, từ nhỏ đến nay hắn
cũng từng nghe qua những chuyện ma quỷ ly kỳ, chẳng lẽ thực sự xui xẻo
đến mức gặp phải? Chẳng lẽ trong ngõ nhỏ “Hồ đồ nhưỡng” nhìn đến bóng
đen căn bản không phải Mai Tâm Phỉ, mà là ban đêm ma quỷ giả danh biến
thành Mai Tâm Phỉ, đó là phép thuật của ma quỷ.
Càng muốn đi thì chân càng bủn rủn, trong lòng trong giây lát hô to, chạy mau, có
thể chạy mau liền chạy mau, Thẩm Dục Đức liều lĩnh xoay người, không chờ hắn nhấc chân, phía sau thanh âm kiều mị khó hiểu kia đã kêu lên.
“Thẩm ca ca, ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ không muốn cùng Tâm Phỉ ở cùng một chỗ sao? Thì ra ngày xưa lời ngon tiếng ngọt đều là lừa Tâm Phỉ phải không, nếu
như vậy chúng ta liền đường ai nấy đi.”
Đêm xuân mát mẻ, mà lúc này Thẩm Dục Đức mồ hôi lạnh mồ hôi nóng lại cùng nhau tuôn
ra, dùng sức lắc lắc đầu, hay là bởi vì say rượu nên đem giai nhân trở
thành đáng sợ như vậy, thân thể không kìm chế được chậm rãi tiến về phía mỹ nữ trước mặt. Do Mai Tâm Phỉ mặc trang phục màu đen chỉ thấy được
nhữg ngón tay trắng trẻo, Thẩm Dục Đức phải căng mắt ra quan sát từng cử chỉ của mỹ nữ để nhìn ra phương hướng, hắn vươn tới mái tóc đen của
Mai Tâm Phỉ, lại hướng lên trên, khônng ngờ khi hắn nương theo ánh đèn
mờ ảo, đang định dang hai tay ôm mĩ nhân trong lòng thì cây đèn duy nhất trên bàn đột nhiên tắt, trong phòng nháy mắt tối đen như mực.
Thẩm Dục Đức dùng cả hai tay hướng tới chỗ Mai Tâm Phỉ đang đứng để sờ soạng, “Tâm
Phỉ, ngươi rốt cuộc ở đâu ta không thấy được !”
Đáp lại Thẩm Dục Đức là tiếng khàn khàn cười nhẹ, “Ta luôn luôn ở đây nè, ta nhìn
chằm chằm vào ngươi nè, mau đến đây, đêm xuân khổ đoản, chúng ta phải
nhanh lên, đừng lãng phí nha!”
“Tâm Phỉ? Buông ra, buông ra, lão tử giết ngươi, a!”
Không nghĩ
tới một đại nam nhân cũng có thể phát ra tiếng kêu kinh thiên động địa
như vậy, ánh lửa mỏng manh chiếu rọi xuống, xuất hiện một hình thù tối
đen dữ tợn, một khuôn mặt xấu xí kinh khủng, nhưng lại lặng lẽ cười
không thôi hướng tới người Thẩm Dục Đức ôm lấy, trong miệng không ngừng
phát ra tiếng cười hắc hắc, giống như là đang nói điều gì đó, lại nghe
không rõ rốt cuộc là nói cái gì.
Điều này làm cho Thẩm Dục Đức chỉ có vài món võ công mèo quào sợ đến nỗi gào thét
như heo bị chọc tiết, chân tay hoảng loạn , một đường hướng về phía
trước, bỏ của chạy lấy người thoát đi ra ngoài.
“Nhớ rõ, ta ở Mai gia sẽ ám theo ám ngươi, ta sẽ theo ám ngươi cả đời, Thẩm ca ca, ha ha!” Thanh âm âm trầm khủng bố kêu gào, làm Thẩm Dục Đức ngã sấp xuống, lại đứng lên tiếp tục chạy, chạy một đường không dám nhìn lại chỉ liều
lĩnh hướng ngoài cửa lớn chạy thật nhanh, muốn tè ra cả quần.
Khung cảnh
trăng vẫn sáng đẹp như cũ, thanh thanh lãnh lãnh ngân quang chậm rãi lưu tiết cho tiểu viện bên trong, tay cầm miếng vải đen bao lấy, Mai Tâm
Phỉ than nhẹ một tiếng, thật vất vả tìm được chỗ thanh tĩnh, mà việc đêm nay, về sau sẽ có nhiều rắc rối. Quên đi, mắc công phải phiền não suy
nghĩ, hai ngày sau gả đến Trấn quốc tướng quân phủ, nàng lại tìm chỗ yên tĩnh khác.
Nghĩ đến
đây, không khỏi lấy tay vỗ vỗ, thật vất vả mới trộm được tĩnh rượu này,
chỉ còn hai ngày nữa là đến, nàng quyết định lấy rượu này làm cho người
kia tỉnh tỉnh mê mê để làm cho người nàng sắp cưới trong mơ hồ nhận định rằng bọn họ đã thành vợ chồng, lúc đó thần không biết quỷ không hay,
nàng không muốn cùng một nam nhân xa lạ động phòng.
Thế sự vô
thường, coi như người người đều ở tính kế, nữ nhân tính kế nam nhân, mà
nam nhân làm sao không suy nghĩ biện pháp tính kế nữ nhân, lần đầu tiên
đối với nữ nhân rất quan trọng, không thể khinh thường được mà giao cho
người mình không yêu.
Ngựa quen
đường cũ một đường chạy chậm, cửa nhỏ phía sau từ từ mở ra, một bóng đen nhanh chóng lủi về phía sau biệt viện tối đen, nơi này không có nhiều
người chỉ một mình chỗ nàng ở đó.
“Hai ngày
sau, ngươi phải quy củ gả nhập Mộ gia!” Trong bóng đêm đột nhiên truyền
tới một câu nói khi Mai Tâm Phỉ đẩy cửa sau, đôi mi thanh tú nhíu lại,
nhưng một lát liền trở lại bình thường, thản nhiên cười khẽ, nhìn về
phía nam nhân đang đứng ở chỗ đèn đuốc sáng trưng kia.